Bà Chủ Đi Đâu Rồi?!

chương 34: năm mới vui vẻ, anh yêu!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đầu đề hơi sến nhưng thôi kệ nó đi =)))

——-

Mọi người chen chúc ở phòng khách xem chương trình đón xuân, Triệu Tiềm uống nhiều nên cảm thấy lò sưởi trong nhà quá nóng, hắn cảm thấy có chút choáng váng cùng nóng đầu liền báo với ông bà Đàm một tiếng rồi ra ban công hóng gió.

Tuy chưa tới giờ, nhưng không ít nhà bắt đầu lục đục phóng pháo hoa. Triệu Tiềm dựa vào lan can, nhắm mắt đón gió, tỉnh ra không ít, quay đầu lại, qua cửa sổ sát đất nhìn một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận. Vừa vặn Đàm Lâm Kha không biết vô tình hay cố ý nhìn về bên này, ánh mắt hai người dừng trên nhau vài giây, cậu không nhịn được mỉm cười, sau đó xin phép bố mẹ rồi ra theo hắn.

Từ trong phòng có lò sưởi ấm áp đi ra, Đàm Lâm Kha không tránh khỏi phải run lập cập, cậu nhìn hắn, nhíu mày nhắc nhở: “Uống rượu xong thì phải khoác áo gió chứ, cẩn thận đau đầu!”

Triệu Tiềm cười cười mà không nói cậu nào, Đàm Lâm Kha lại than thở một chút, tiếp tục hỏi: “Anh đến cùng là bị làm sao vậy?”

Chuyển mắt thấy Triệu Tiềm một mặt mờ mịt, cậu không thể làm gì khác ngoài bồi thêm một câu: “Ánh mắt anh nhìn anh cả… là có ý gì?”

Đàm Lâm Kha nói xong lời này, hắn lập tức đổi thành bộ mặt đau khổ rồi hỏi ngược cậu, còn có chút giấu đầu hở đuôi: “Em… em gặp chị dâu mình chưa?”

“Chưa có gặp!” Đàm Lâm Kha không hiểu vì sao Triệu Tiềm lại hỏi cái này, càng thêm hiếu kỳ: “Sao thế?”

Triệu Tiềm hít sâu một cái, vỗ vỗ vai Đàm Lâm Kha, một mặt đồng tình: “Chị dâu tương lai của em họ Hầu…”

Cậu vẫn chưa hiểu mô tê, một mực mờ mịt: “Thì sao…”

“Thì…” Triệu Tiềm cười khổ: “Thì… chuyện của chúng ta… phỏng chừng anh trai em đều biết…”

Đàm Lâm Kha sững sờ, tựa hồ phát hiện ra sự thật gì đó rất đáng sợ, khó khăn mở miệng: “Anh nói là… bạn gái của anh trai em là… Hầu tiểu thư?”

Triệu Tiềm gật đầu, Đàm Lâm Kha cả mặt cứng ngắc, nửa ngày sau mới run run hỏi: “Bố mẹ em…”

Hắn không ngờ phản ứng của cậu sốt sắng như vậy, vội vã an ủi: “Yên tâm, hai bác đều chưa biết!”

Đàm Lâm Kha ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt có chút dại ra, ước chừng là không tiếp thu được loại kích thích này. Triệu Tiềm nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể sờ sờ đầu cậu, an ủi: “Hai bác sẽ không thể không cho anh vào cửa…”

Cậu trầm mặc rất lâu, hắn cũng nghiêm túc ngậm miệng, hai người cuối cùng cũng để ý tới tình yêu và hiện thực là hai cực trái ngược, so với vết nứt Đông Phi () có độ lớn rộng hơn rất nhiều. Huống chi loại tình cảm này tuyệt đối không được phát sinh vì tương lai có bao nhiêu gian nan. Hai người đều không nghĩ qua, cho dù có thoáng nhớ ra thì cũng không quan tâm. Chỉ cần ở bên nhau thì chút mệt mỏi, gian khó có tính là gì? Mà bây giờ họ mới cay đắng phát giác, tình yêu của họ ngoại trừ không được luật pháp bảo vệ, mà còn khó có được lời chúc phúc từ gia đình hai bên.

Cuối cùng vẫn là Triệu Tiềm phá vỡ trầm mặc, nhưng không biết làm sao khuyên nhủ được người yêu, hắn không thể làm gì khác hơn ngoài nhỏ giọng áy náy: “Anh sẽ nghĩ cách, tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện rõ ràng với bố mẹ…”

Nhưng phương pháp ôn hòa nhất có kết quả sao? Ai cũng rõ đây chỉ là phương thức an ủi, suy nghĩ một chút thế nào cũng nhìn thấy một tương lai mưa to gió lớn, nhẹ nhàng trong gió lốc căn bản không có chỗ dung thân.

Đàm Lâm Kha nhắm mắt lại, cuối cùng như quyết định xong điều gì đó liền ngẩng đầu lên nhìn hắn…

Vậy sẽ ra sao?

Cậu biết, áp lực đặt lên Triệu Tiềm không nhỏ, thậm chí so với cậu còn nặng nề hơn. Cùng nhau đối mặt với khó khăn trước mắt thì càng thêm quý trọng nhau. Không ai trong hai người muốn là con chim nhỏ trốn trong gốc đại thụ của đối phương, mà nhất định phải cùng nhau sóng vai đứng thẳng, cùng nhau bảo vệ tình yêu.

“Ừ…”

Đàm Lâm Kha thấp giọng nói.

Triệu Tiềm nở nụ cười.

Từ cửa sổ truyền ra tiếng cười nói trong phòng khách, cùng với TV phát ra mấy tiếng chuông năm mới. Pháo hoa rực rỡ sắc màu chiếu sáng đêm tối, Triệu Tiềm ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi lại cúi xuống nhìn người yêu. Đáy mắt Đàm Lâm Kha phản chiếu đầy pháo hoa khiến hắn không nhịn được cười ra tiếng: “Lâm Kha! Năm mới vui vẻ!”

Đàm Lâm Kha nghe thấy trong thanh âm hắn tràn đầy ý cười, vì vậy khóe miệng cong lên, tâm tình khó hiểu cực vui vẻ: “Năm mới hạnh phúc!”. Ngừng lại một chút, có chút ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn bổ sung: “Năm mới vui vẻ, anh yêu!”

Hết hạn nghỉ tết, Triệu Tiềm về công ty xử lý sự vụ, tuy có không khí năm mới thật, nhưng công việc vẫn như cũ chồng chất thành núi. Mặc dù mọi chuyện đều do tiểu trợ lý đáng thương xử lý rồi ông chủ chỉ việc ký, nhưng có nhiều thứ cần hắn phải thân chinh ra mặt. Còn Đàm Lâm Kha ở nhà thêm hai ngày, Đàm Sơ Chi không hề hỏi đến sự tình giữa cậu và ông chủ Triệu, về đơn vị còn sớm hơn cả cậu. Mãi đến tận khi ra sân bay, trước khi vào phòng cách ly mới nói: “Anh sẽ không nói cho bố mẹ.”

Đàm Lâm Kha sửng sốt hồi lâu mới hồi thần, nhìn anh có chút kinh hoàng. Mặc dù cậu sớm biết anh cả phát hiện chuyện hai người, nhưng thời điểm anh chọc thủng tờ giấy vẫn khiến cậu thấp thỏm bất an. Nhưng Đàm Sơ Chi vẫn như mọi ngày vỗ vỗ vai cậu, nở nụ cười rồi quay người vào phòng cách ly.

Lão Tôn cuối cùng cũng đồng ý cho phim mở chiến dịch quảng bá, vào lễ công chiếu phim, Triệu Tiềm còn cố ý mời ông bà Đàm nhưng nhận lại lời từ chối, bởi vì ông bà không chịu được mấy nụ cười giả dối cùng ánh đèn chớp nhoáng không ngừng như trên TV. Huống hồ còn có Triệu Tiềm ở bên cạnh con trai, chắc sẽ không xảy ra tình huống gì.

Hết thảy mọi thứ đều thuận lợi.

Nhưng trước buổi lễ một ngày, Triệu Tiềm nhận được điện thoại của ông già, mẹ hắn sinh bệnh nằm ở bệnh viện. Triệu Tiềm là đứa con rất thương ba mẹ, lập tức đặt vé bay về nhà, bệnh của bà Triệu không nhẹ, không nặng nhưng không được xuất viện sớm. Hắn nghĩ mình cần phải ở bên chăm sóc bà, vì vậy không thể làm gì khác ngoài xin lỗi Đàm Lâm Kha… Lễ ra mắt hắn không thể đi được, nhắc cậu phải tự chăm sóc mình.

Đàm Lâm Kha thế nào cũng là người hiểu chuyện, dù sao cũng có người trong đoàn làm phim tiếp đãi cậu. Tuy trong lòng vẫn thấp thỏm, nhưng so với lần đầu tiên thì khá hơn rồi.

Triệu Tiềm không đi được, Lý Nhất Minh dù có bận bịu đến đâu cũng sắp xếp để cùng cậu bước lên thảm đỏ. Lễ ra mắt vì một vài yếu tố cực kỳ quan trọng nên Triệu Tiềm chi trả vô cùng bạo tay, chuẩn bị, trang hoàng còn hoành tráng hơn cả lễ ra mắt phim của Trâu Duệ Văn. Tiểu trợ lý và giám đốc đầi hói thay mặt hắn tham gia, có thêm sự xuất hiện của anh em họ Cảnh, cái này là đi xã giao, Lục thiên vương – Lục Thăng đương nhiên phải tới ủng hộ. Đàm Lâm Kha chỉ tính là nhân vật nhỏ, không quá được chú ý, cậu chỉ cần theo đoàn làm phim đi thảm đỏ là xong việc. Lục Thăng và Cảnh Nguyệt vẫy tay, chỉ cậu ngồi vào ghế bên cạnh, mọi người hàn huyên mấy câu thì cậu bắt đầu mất tập trung.

Cậu… căng thẳng!

Dù sao lần này cũng là lễ ra mắt phim điện ảnh đầu tay của cậu. Tuy nhân viên đoàn bảo biểu hiện không tệ lắm nhưng cậu vẫn rất lo lắng, lo vì danh vọng của mình còn chưa đủ để khiến bộ phim nổi tiếng.

Nhưng tiếng vang của phim quả thật ngoài sức tưởng tượng.

Thời điểm quay phim, Đàm Lâm Kha bị sự cố trên không khiến truyền thông hạ thấp khả năng diễn xuất của cậu, mà cho đến tận khi chiếu phim vẫn chưa hết. Thân là người mới, kỹ năng diễn xuất của cậu thực sự rất xuất chúng, cảnh đánh nhau với “bô lão” Thích Chính không sai sót một chút nào, mà đoàn phim trong lúc chờ được kiểm duyệt đã đăng lên vài bức ảnh Đàm Lâm Kha bởi vì những cảnh này mà luyện tập đến bị thương không ít, nhất thời đã đẩy độ hot của cậu lên rất cao.

Hiệu quả chiếu phim ngoài rạp cao khiến Triệu Tiềm tự nhiên vui vẻ mười phần. Chưa đến một năm mà Đàm Lâm Kha từ một tên vô danh tiểu tốt đột nhiên bứt phá thành sao khiến Triệu Tiềm vô cùng tự hào. Thành công như vậy, không tránh một buổi tiệc chúc mừng thành công, Triệu Tiềm nói với đoàn phim hắn đích thân mời khách, chờ cho bệnh tình của bà Triệu khá hơn, hắn lập tức đặt một gian riêng ở nhà hàng rồi vung tiền chúc mừng.

Ban đầu, đã mời sẵn công nhân viên đoàn kịch, Thích Chính, Kỳ Nghệ Lan và mấy minh tinh tụ lại, về sau thêm mắm dặm muối, Triệu Tiềm và Đàm Lâm Kha đều uống rượu, không có cách nào lái xe về nhà. Vì vậy Triệu Tiềm gọi điện cho tài xế, uống rượu nên có chút bạo dạn, không lo đến cõi đời này còn có paparazi, lôi kéo Đàm Lâm Kha ra đứng hóng gió ngoài cửa nhà hàng. Tửu lượng cậu so với Triệu Tiềm kém hơn nhiều, lúc này đầu óc mơ mơ màng màng không thèm quản hắn.

Vì vậy đến sáng hôm sau, mở mắt ra đọc tin tức, quả thực trên trang đầu của các báo giải trí đều có mặt hai người. Chỉ có điều mọi đầu đề đều không bị giật tít quá đà, bình luận chỉ quan tâm đến biểu hiện của Đàm Lâm Kha trong bộ phim của lão Tôn, mọi người đều nghĩ cậu là bạn tốt của Triệu Tiềm giống Lục Thăng.

Hắn dối với chuyện này cười cho qua, Đàm Lâm Kha cũng không để ý.

Mà khoảng thời gian này Đàm Lâm Kha nhận nhiều phỏng vấn, quảng cáo đến đáng sợ. Đây là con đường chắc chắn sẽ phải đi qua, Triệu Tiềm đã sớm chuẩn bị tâm lý. Mặt khác, tiểu trợ lý lại chuyển cho hắn lịch trình tham gia một chương trình tạp kỹ nổi tiếng với đoàn làm phim. Ông chủ Triệu không sai biệt lắm chính là tiểu nhân vật đứng sau hội trường, phải dấu tên. Tuy không đánh giá thấp, nhưng ít nhiều hắn cũng hay được đi mời lễ ra mắt phim, còn lời mời từ chương trình tạp kỹ thì khiến hắn cực kỳ ngạc nhiên. Huống hồ đợt này còn có cả Thích Chính, Đàm Lâm Kha và Kỳ Nghệ Lan, hắn thì liền quan cái khỉ gì?

Lại vừa nói, chương trình này chuyên về vấn đề giải trí, mà người dẫn nổi danh là độc mồm độc miệng, Triệu Tiềm sợ Đàm Lâm Kha còn non nớt không đấu lại được người kia, chắc chắn sẽ bị người ta nói đến mặt đỏ bừng. Mà không biết mấy người tổ chức chương trình đầu có bị úng thủy không, ngoại trừ mời đoàn làm phim “Đường Đao”, còn mời thêm cả đoàn “Tuyết Phong” của Trâu Duệ Văn!

Ai cũng biết quan hệ tay ba giữa Triệu Tiềm, Đàm Lâm Kha, Trâu Duệ Văn, nhưng bộ phim của hai đoàn này đều lấy thể loại tương đương nên đồng thời mời bọn họ, mà nói trắng ra chính là muốn hóng hớt trò hay.

Mà khẩn cấp hơn chính là, hắn nghe được thông tin từ tiểu trợ lý rằng bên Trâu Duệ Văn đã đáp ứng!

Cái này khiến Triệu Tiềm khó xuống khỏi lưng hổ.

Hắn không muốn gặp cái bản mặt đáng ghét của tên Trâu Duệ Văn kia!

Nhưng nếu không đáp ứng mà tên họ Trâu kia đồng ý rồi thì có chút mất mặt, thua trận…

Triệu Tiềm còn đang do dự thì tiểu trợ lý cẩn thận từng li từng tí chuồn vào một góc gọi cho giám đốc đầu hói. Vị giám đốc nghe được chuyện này, kết luận rất đơn giản, nhanh chóng: Đi! Còn ông chủ Triệu dẫu sao vẫn là ông chủ, cần phải giữ mặt mũi, ở nhà!

Hắn thực sự thấy rất nhức đầu! Đoàn phim đi tức là Đàm Lâm Kha đi, mà cậu tham dự hắn lại không yên tâm chút nào! Đặc biệt có thêm sự xuất hiện của Trâu Duệ Văn!

Vì vậy hắn cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng: Đi thì đi! Hắn theo cậu!

————-

[]: Thung lũng tách giãn lớn tiếng Anh là Great Rift Valley là tên được nhà thám hiểm Anh John Walter Gregory đặt vào cuối thế kỷ cho một địa hình dạng máng kéo dài liên tục khoảng . km từ phía bắc Syria, tây nam châu Á đến trung tâm Mozambique, đông Phi. Ngày nay, thuật ngữ này thường được sử dụng để chỉ thung lũng của rift đông Phi, là một ranh giới mảng tách giãn kéo dài từ nối ba Afar về phía nam băng qua đông Phi, và là một quá trình chia tách mảng châu Phi thành hai mảng mới. Các nhà địa chất học gọi các mảng này là vi mảng vi mảng Nubia và Somalia.

Đây là một hệ thống vực sâu khoảng m, rộng từ km đến km, dài khoảng nghìn cây số chạy dọc theo hướng Bắc-Nam ở Đông Phi. Có ba vực tất cả, gọi là vực phía đông, vực phía tây và vực phía nam. Dưới vực có vô số suối nước nóng và rất nhiều hồ nhỏ có cá và các loại tảo. Hàng triệu loài chim họp đàn bay về đây tìm thức ăn. (Theo Wikipedia)

-.jpg

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio