Tiếng điện thoại di động của Lôi Lạc Thiên vang liên làm phá vỡ bầu không khí yên tịnh trong phồng ngũ.
Anh đã thức dạy từ sớm, nhưng vì Trình Lam vẫn còn nằm trên ngực anh ngủ say, nên anh không muốn đánh thức cô, chỉ lặng lẽ nhìn cô ngủ. Khuôn mặt ngủ say của cô cực kỳ dễ thương, không còn vẻ mạnh mẽ, ương ngạnh, ngang ngược nửa mà thay vào đó là sự dịu dàng cùng yếu đuối.
Lôi Lạc Thiên vương tay lấy chiếc điện thoại trên bàn.
Tiếng gấp gáp của Tề Phú vang lên trong điện thoại.
“Chủ Tịch, có chuyện rồi, có người tung tin ra ngoài, nói Lôi Thị thu mua không thành công miếng đất ở phía Tây, nên mấy công ty đối tác lần lược hủy bỏ hộp đồng. Hiện tại cổ phiếu của Lôi thị đã tuột tới mứt không thể khống chế được nữa.”
Giọng nói không cảm xút của Lôi Lạc Thiên, kiến người nghe không biết tâm trạng hiện tại của anh là gì.
“Được tôi biết rồi, tôi sẽ đến công ty ngây.”
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng ngái ngủ của Cô làm Lôi Lạc Thiên bặt cười thành tiếng.
Ha ha ha.
“Đúng là ham ngủ, không có gì đâu em cứ ở nhà nghỉ ngơi một chút, trưa Tề Phong sẽ đưa em đến công ty cùng đi ăn với anh.”
Lôi Lạc Thiên ôm cô vào lòng hưởng thụ thêm phút ấm áp rồi mới rời giường, mặt trên người au phục chỉnh thề, anh khơm người hôn lên môi cô, rồi mới đi.
Trong văn phòng làm việc của chủ tịch, Lôi Lạc Thiên ngôi ở vị trí chính Mạnh Hùng, Nam Liệt, Tràn Hao, Tề Phú cùng Kiều Nhi điều ngồi đối diện với anh. Trên mặt mỏi người điều có biểu cảm khác nhau,
Mạnh Hùng nghiêm túc, Nam Liệt trầm tỉnh, Tràn Hao tức giận, Tề Phú nống lòng còn Kiều Nhi thì bình tỉnh.
Lôi Lạc Thiên sắc mặt không thay đổi, thái độ không quan tâm, anh lấy trong ngăn kéo ra một hợp cigar cuba đưa cho Mạnh Hùng và Tràn Hao mỏi người một điếu. Nam Liệt và Tề Phú thì không hút thuốc.
Muồi cigar nồng nặc làm không khi trong phòng càn thêm căng thẳng.
Lôi Lạc Thiên mân mê điếu cigar trong tay, cặp mắt nhấm lại, trong miệng phun ra một ngụm khó đen,
“Tề Phú, câu mua vào tất cả cổ phiếu của Lôi thị ngoài thị trường cho tôi.”
Tiếng nói mạnh mẽ của anh vang lên.
Hiện tai anh nấm trong tay % cổ phần của Lôi Thị, Lôi Lạc Khánh nấm giữ %, % còn lại nằm trong tay các cổ đông khác.
Nếu có người nào, mua hết cổ phần bên ngoài, chỉ cần hơn anh % thì Lôi Thị cũng sẽ rơi vào tay họ.
Hiện giờ cổ phiếu của Lôi thị xuống giá thấp nhất, đúng là thời cơ tốt để mua vào.
Đầu ngón tay Tề Phú gõ trên bàn phiếm máy vi tín.
Anh xoay qua nói với giọng điệu khẩn trương.
“Chủ tịch hiện tại vốn lưu động của chúng ta không đủ.”
“Cần bao nhiêu?”
Giọng nói của Lôi Lạc Thiên không nhanh không chậm vang lên.
Tay vẫn không ngừng thao tác trên bàn phím Tề Phú nói.
“Tôi dùng hết vốn của Lôi Thị vẫn còn Thiếu $ triệu.”
Mạnh Hùng không nói lời nào cầm điện thoại lên gọi cho Trần Siêu trợ lý riêng của anh.
Người bên kia vừa bất máy, giọng nói nghiêm túc của Mạnh Hùng vang lên.
“Câu lập tức chuyễn $ triệu vào tài khoản của Lôi Thị ngay lập tức.”
“Mạnh Tổng, tôi sẽ làm ngay.”
Vừa nói xong Trần Siêu liền cúp máy.
“Cảm ơn cậu nhiều.”
“Không cần cảm ơn, xong chuyện nầy cậu cho Kiều Nhi nghĩ phép tuần là được.”
Lúc nói lời nầy sắc mặt của Mạnh Hùng có chút phấn khởi cùng chờ mông.
Kiều Nhi sắc mặt khó côi vô cùng, vẽ mặt vô tội nhìn Lôi Lạc Thiên,chờ mông lời từ chối của anh.
“Đuợc không thành vấn đề.”
Lôi Lạc Thiên cười như không cười nói.
Mạnh Hùng nhìn thấy vẽ mặt buồn rầu của Kiều Nhi tròng lòng hơi thất vộng.
“Lôi Lạc Thiên anh đúng là không có nghĩa khí.”
Kiều Nhi tức giận lên tiến.
“Nếu không đủ tôi sẽ chuyển thêm cho cậu.”
Tràn Hao ngồi im lặng một bên lên tiếng.
“Không cần, bao nhiêu là đủ rồi.”
Lôi Lạc Thiên nói với giọng kiên quyết.
Tề Phú lúc nầy mới ngừng tay lại.
“Chủ tịch, đã xong. Tổng cộng trên Thị trường bán ra %. Tôi mua được thêm %,còn % thị bị tập đoàn Tân Thị mua rồi. Giờ chỉ còn lại % ở trong tay các cổ đông nhỏ còn chưa bán ra.”
Tề Phú nghi ngờ nói tiếp.
“Nhưng tôi không hiểu, tại sao lúc nầy mình lại mua vào. Không phải công ty đang có chuyện sao? Mình nên lấy số tiền nầy để giúp vốn cho công ty.”
“Có người muốn thừa nước đục thả câu,nhân cơ hội nầy thu mua Lôi thị, mình không ra tay trước thì họ sẽ thành công. Bây giờ trong tay tôi đã nấm giữ % cổ phần, còn Tân thị thì chỉ có %. Nói cách khác thì không ai có thể lung lay được vị trí chủ tịch nầy của tôi.”
Lôi Lạc Thiên kiên nhẩn giả thích.