Sau khi ký hợp đồng, Lôi Thị tổ chức tiệc chúc mừng ở lầu trong khách sạn. Khách được mời toàn là những người có tên tuổi trong giới chính trị hoặc trên thương trường.
Mạc Gia Thành cùng em gái Mạc Gia Yến cùng đến, Mạc Gia Thành một thân y phục mầu đen, dáng vẽ Tuấn tú nhưng sắc mặt vô cùng phách lối,
Mạc Gia Yến mặc trên người một bộ váy dài màu đỏ bó sát, cổ chữ V chẻ thật sau,phía sau trống, để lộ phần lưng trắng.
Cô muốn mượn cớ đến chúc mừng để tiếp cận Lôi Lạc Thiên.
Nhìn chung quanh toàn là những thanh niên tài giỏi, có địa vị, nhưng không người nào lọt vào mắt của Mạc Gia Yến.
Vì sự nuông chiều từ nhỏ của cha mẹ cùng anh trải, Mạc Gia Yến tánh tình ngang ngược, muốn gì được đó. Khi nhận định rằng Lôi Lạc Thiên là của cô, thì bất chấp thủ đoạn cũng phải có được anh.
Bùi Anh Tuấn với bộ Âu phục màu bạc, tay cầm hai ly champagne bước đến gần cô.
“Hello Gia Yến, em đến từ lúc nào?”
Lời vừa nói, tay đã đưa ly rượu đến trước mặt cô.
Cô lịch sự cầm ly rượu lên uống một miếng.
“Vừa mới cùng anh trai đến.”
Mạc Gia Yến trã lời một cách miễng cưởng, đang nói chuyện nhưng cập mắt thì liếc một vòng, tìm bóng dáng quen thuộc mà cô ngầy nhớ đêm mông.
Sau một trận mây mưa bão táp vừa rồi Trình Lam vô cùng mệt mỏi.
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy dáng dễ ủ rũ của cô, anh yêu thương nói.
“Em mệt vậy cùng Đường Tam qua sopha bên kia ngồi nghĩ ngơi một chút, anh sẽ gọi Tề Phong đi cùng em.”
Cô cười, nhẹ nhàn gặc đầu đồng ý.
Trong góc khuất Trình Lam, Đường Tam và Tề Phong ngồi trên sopha trò chuyện.
Đường Tam không hề để ý đến Tề Phong, cô chỉ trò chuyện cùng Trình Lam.
“Em muốn ăn gì để anh đi lấy.”
Tề Phong đứng dậy nhìn Đường Tam hỏi, Anh biết cô từ trưa đến giờ chưa ăn gì cả. Đường Tam không trả lời, trong lòng cô còn ấm ức chuyện vừa rồi nên không muốn nói chuyện với anh.
Trình Lam thấy bầu không khí trở nên căng thẳng đành phải làm người tốt nói thay.
“Cậu lấy cho Đường Tam sushi đi. Cô ấy rất thích, còn tôi cái gì cũng được.”
“Được tôi đi ngây.”
Tề Phong bước đi với sắc mặt thất vộng. Anh biết cô còn đang tức giận.
“Đường Tam em và Tề Phong xảy ra chuyện gì vậy?”
Trình Lam quan tâm hỏi.
“Không có gì, để anh ta chiệu tội một chút, thì em mới hả dạ.
Anh ta đúng là một người lỗ mãng không nói lý lẽ.”
Đường Tam nói một cách tức tưởi.
Trình Lam đành chiệu, cô biết tính tình của Đường Tam rất bướn bỉnh, không ai có thể khuyên được.
Cô đành thầm cầu nguyện cho Tề Phong.
Tề Phong vội vã trở lại trên tay cầm hai dĩa thức ăn, một dĩa anh đưa cho Trình Lam, dĩa còn lại anh để xuống trước mặt Đường Tam.
“Em ăn một chút đi.”
Đường Tam không trả lời anh, mà quay sang nói với Trình Lam.
“Chị Lam em muốn ăn mì ý, chị muốn ăn không để em đi lấy.”
“Để anh đi cho, em cứ ngồi đây đợi anh.”
Tề Phong vừa nói thì anh như mũi tên phóng thẳng ra ngoài.
Trong tích tắc anh trở lại với hai dĩa mì ý nóng hỏi.
“Em muốn uống rượu champagne.”
“Được đợi anh một chút.”
Nói xong anh chạy ra ngoài.
Trình Lam bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ.
Tề Phong ơi là Tề Phong, anh ngàn lần vạn lần đừng bao giờ đắt tội với Đường Tam nữa.
Cô mệt mỏi tựa lưng vào ghế sopha, nhìn về phía Lôi Lạc Thiên.
Anh tay cầm ly rượu vang, u nhã lịch sự đứng chính giữa đại sảnh,trò chuyện cùng với mấy vị quan chức chính phủ. Tề Phú luôn theo bên cạnh anh.
Anh là như vậy. Dù ở bất cứ nơi nào, anh luôn là trọng tâm của tất cả mọi người.
Anh đẹp trai, phong độ khí thế mạnh mẽ dáng người cao lớn, đứng kế bên cạnh mấy người đàng ông khác anh luôn luôn nổi bật hơn hết.
Lôi Lạc Thiên đang nói chuyện nhưng cập mắt vẫn luôn quan sát về phía Trình Lam đang ngồi.
“Chúc mừng Lôi tổng.”
Kim Chấn Bình từ trong đám đông đi đến bất tay Lôi Lạc Thiên.
“Cảm ơn Kim tổng đã nể tình tôi, đến tham gia buổi tiệc ngầy hôm nay.”
“Lôi tổng quá khách sáo rồi. Đây là vinh dự của tôi.”
Kim Chấn Bình nói một cách sảng khoái. Ông biết Lôi Lạc Thiên không phải là người đơn giản. Vừa rồi còn chơi Tân thị một dố mạnh, ông không muốn gì Việt Vũ mà đắc tội với Lôi Lạc Thiên. Ông cố tình đến để lấy lòng anh.
Mạc Gia Thành từ phía sau đi đến, tay cầm ly rượu đưa lên nói.
“Chúc mừng Lôi Tổng đã hợp tác cùng chính phủ về phương án Thành Phố Trên Không“.
Lôi Lạc Thiên tao nhã nâng ly rượu trong tay, làm động tác kính rượu rồi không uống chỉ nhấp nhám một chút mà thôi.
Anh không thích người của Mạc gia, chỉ vì nể tình ông nội, nên anh không muốn tỏa ra thái độ chán ghét rõ ràng.
Chỉ đơn giản mấy lời xã giao, Lôi Lạc Thiên không còn kiên nhẩn nói tiếp,
“Cảm ơn Mạc tổng, Xin lỗi thất lễ tôi còn có bạn bên kia.”
Nói xong anh đi về phía Mạnh Hùng và Tràn Hao vừa mới đến.