Long Kiệt chỉnh lại tư thế ngồi của mình, uống thêm một ngụm nước,
rồi ông chậm rãi nói.
“Tôi và Nhã Chi là đôi thanh mai trúc mã.
Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, đến khi tốt nghiệp chúng tôi định kết hôn.
Nhưng vì hoàn cảnh gia đình tôi nghèo nên ba mẹ của Nhã Chi không đòng ý với cuộc hôn nhân này.
Trong thời gian đó, có một công ty nước ngoài mời tôi qua Pháp làm việc.
Lúc đó tôi còn trẻ, tính tình bồng bột còn tự ái cao, muốn thể hiện được tài năng của mình nên đồng ý.
Trước đêm tôi đi pháp, Tôi và Nhã Chi có ước hẹn.
Đợi đến khi tôi có sự nghiệp quay về, chúng tôi sẽ kết hôn.
Đêm hôm đó, Nhã Chi đã trao cho tôi điều quý giá nhứt của đời con gái.”
Nghĩ đến những ngày tươi đẹp cùng Trình Nhã Chi, Long Kiệt bất giác mỉm cười.
Lần đầu tiên Lôi Lạc Thiên nhìn thấy nụ cười trên mặt ông.
Chắc có lẽ suốt cuộc đời này, ông cũng không thể nào quên được Trình Nhã Chi.
Một mối tình khi đã khắc sâu vào thận xương tủy, thì chỉ có khi mình chết đi mới có thể quên được.
Long Kiệt nói tiếp, nhưng trong ánh mắt ông.
Lôi Lạc Thiên có thể thấy được sự biến hoá giữa ngọt ngào và đắng cay một cách rõ ràng.
“Một năm đầu chúng tôi còn thường xuyên thư từ qua lại.
Nhưng đến năm thứ hai, vì công việc bận rộn và vì tôi dồn hết tâm trí, muốn có được sự nghiệp của mình sớm để quay về với Nhã Chi.
Từ mỏi tuần một bức thư, sau đó trở thành một tháng một bức, rồi dần dần càng lúc hai bên càng ít liên lạc với nhau.
Đến một hôm tôi đọc báo trong nước, nhìn thấy tin tức Lôi gia và Trình gia kết thong gia.
Trong lòng đau đớn vô cùng, không có gì có thể sánh bằng.
Tôi vừa tức giận vừa phẫn nộ.
Muốn bay về ngay lập tức nhưng hợp đồng làm việc của tôi còn năm.
Cuối cùng tôi từ bỏ ý định quay về, dù sao bay giờ Nhã Chi cũng là vợ người ta.
Cứ như vậy tôi đã dồn hết tin thần vào công việc.
Không thể quen đước Nhã Chi nên trong suốt thời gian đó, tôi không hề có quan hề với phụ nữ.
Thoáng một cái đã là năm sau,
tôi lên chức giám đốc được điều
về Thành phố S làm việc.”
Nói đến đây Long Kiệt ngừng một chút, khoát tay cho thủ hạ rót cho ông một ly rượu mạnh.
Nhắc đến chuyện xưa, ông cần uống một miếng rượu mạnh, để ổn định lại tin thần.
Lôi Lạc Thiên nghe ông kể đến đây, thì cũng đã hiểu đước phần nào của câu chuyện.
“Khi tôi trở về thì trong dịp tình cờ gặp lại Nhã Chi.
Lúc đó chúng tôi mới biết thì ra cha mẹ của Nhã Chi, vì muốn cô cam tâm tình nguyện gã cho Lôi Lạc Bằng,
Nói dối với cô là tôi đã có gia đình ở Pháp, vì đau lòng quá nên Nhã Chi đã đồng ý lấy Lôi Lạc Bằng.
Suốt năm qua cả hai chúng tôi không thể nào quên được đối phương.
Tình cảm mặn nồng vì xa cách năm, mà càng trở nên nóng bỏng.
Nhã Chi không muốn con trai mình biết, nên không chiệu công khai quan hệ với tôi.
Chúng tôi cứ như vậy mà lén lúc qua lại với nhau.
Nhưng không ngờ Nhã Chi lại mang thai, chúng tôi không muốn bỏ đi đứa bé này.
Nhã Chi nói với Lôi Lạc Bằng rằng công ty cần điều cô qua Mỹ tháng.
tháng ở Mỹ là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hai chúng tôi.
Sau khi sinh Lam Lam ra, Nhã Chi muốn quay về lại Thành Phố S, cô không nỡ bỏ đứa con trai tuổi của mình.
Chúng tôi để Lam Lam lại ở Mỹ,
cho chị em tốt của Nhã Chi chăm sóc.
Nhã Chi về lại thành phố S thì không thể ly hôn, vì lúc đó gia đình mẹ của cô vì làm ăn thất bại mà nhờ đến Lôi gia giúp đỡ.
Cứ như vậy năm trôi qua, tôi không thể nào chịu được, cảnh cả nhà hạnh phúc của Nhã Chi và Lôi Lạc Bằng nữa, nên chúng tôi cãi vã.
Cuối cùng Nhã Chi đã đồng ý ly hôn với Lôi Lạc Bằng.
Nhưng không ngờ ông ta lại không đồng ý, còn giam cầm cô không cho ra ngoài.
Khi tôi hay tin liền cho người cứu Nhã Chi ra đưa đến bến tàu.
Chúng tôi định đi qua Mỹ, đoàn tụ với Lam Lam.
Nhưng không ngờ Lôi Lạc Bằng phát hiện, liền đuổi theo đến bến tàu.
Ông ta còn dùng súng uy hiếp Nhã Chi và tôi.
Bắt tôi phải từ bỏ Nhã Chi.
Tôi không chịu khuất phục, Lôi Lạc Bằng tức giận liền nổ sủng.
Nhã Chi vì sự an toàn của tôi, liền dùng thân mình che chở cho tôi.
Hai chúng tôi vì vậy mà rơi xuống biển.
Đến khi tôi tĩnh lại đã là tháng sau.
Tôi muốn tìm tin tức của Nhã Chi, thì Lôi Lạc Bằng lên TV.
Tuyên bố với mọi người, là vợ ông vì tai nạn ở dưới biển nên đã qua đời.
Khi hay được tin này, tin thần tôi sa sút.
Không còn tâm trí để tìm Lôi Lạc Bằng trả thù.
Tôi bất đầu dựa vào rượu để làm thần trí tôi mơ hồ, muốn quên đi nỗi đau xé da thịt.
Cứ như vậy trôi qua, có một lần vì uống rượu say mà đắc tội với đám người trong giang hồ.
Họ dùng dao chém tôi chỉ còn lại nửa cái mạng.
Không ngờ tôi lại không chết, mà đi một vòng quỷ môn quan.
Khi tĩnh lại tôi chợt nghĩ người mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết.
Muốn sống trong cái thế giới này, người không gì mình, trời tru đất diệt.
Tôi phải trả thụ cho Nhã Chi.
Phải tìm Lôi Lạc Bằng tín sổ.
Trong lòng tôi chợt nghĩ.
Muốn trả thù, trước tiền phải thành lập một tổ chức mà ai nghe qua cũng phải sợ.
Một tổ chức sát thủ vì tiền có thể bất chấp tất cả.
Vì củng cố địa vị của mình trên thế giới, tôi phải làm một người tuyệt tình, tàn nhẫn và độc ác.”