Lôi Lạc Thiên nghe xong, lo lắng
bước nhanh lên lầu.
Trước cửa phòng ngủ Lôi Lạc Thiên
dừng lại, anh không nghe được động tĩnh gì bên trong, không biết cô đang làm gì.
Nhưng anh biết chắc, tâm tình lúc này của Trình Lam vô cùng bối rối.
Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.
Hiện ra trước mặt anh, là Trình Lam đang ngồi trên chiếc sopha đặt sát cửa sổ.
Hai chân cô co lên, đầu dựa lên đầu gối, hai tay choàng qua chân.
Cập mắt mông lung, nhìn bầu trời xa xôi ngòai cửa sổ.
Lôi Lạc Thiên nhìn dáng vẻ đau lòng này của cô, trái tim anh đau nhói.
Anh cầm bộc khoai và hạt dẻ nướng đi đến bên cạnh Trình Lam.
Đặt bộc đồ xuống bàn, anh ôm cô từ phía sau.
Anh yêu thương hôn lên tóc, đặt càm mình lên vai cô.
Trình Lam chỉnh lại tư thế ngồi của mình, nép vào lòng Lôi Lạc Thiên.
Cô ngửi được mùi hương của anh.
Hương thơm quen thuộc, làm thần trí Trình Lam bình tĩnh lại phần nào.
Trình Lam xoay người vương tay ôm eo Lôi Lạc Thiên, đầu nép vào lòng ngực rắn chắc của anh.
“Lạc Thiên, nếu có một ngày em không ở cạnh anh.
Anh nhớ phải sống thật tốt.”
Cả buổi tối, Trình Lam ngồi trong phòng suy nghĩ.
Theo cách nói của Lôi Lạc Bằng,
người ông ta muốn đối phó nhất, chính là cô.
Cô phải tìm cách không thể để ông ta, làm hại đến Lôi Lạc Thiên và Long Kiệt.
Nhưng cô cũng tin vào khả năng của Lôi Lạc Thiên, cô tin chắc anh đã có kế hoạch chu toàn.
Nhưng chuyện trên đời không có gì là tuyệt đối, lỡ có chuyện gì rủi ro.
Cô sẽ liều cả mạng, để bảo vệ người cô yêu thương nhất.
Lôi Lạc Thiên nghe cô nói vậy, anh liền tức giận.
“Không có khả năng này.”
“Em chỉ nói nếu như mà thôi.”
Trình Lam uất ức nhìn Lôi Lạc Thiên nói.
Giọng nói bá đạo và uy nghiêm của anh vang lên.
“Em nghĩ củng đừng nghĩ đến,
Cả đời này, em chỉ được ở cạnh, Lôi Lạc Thiên anh.”
Trình Lam biết Lôi Lạc Thiên cũng giống như cô, anh xem cô và con như tính mạng của mình.
Nhất định dù chết cũng không để, hai mẹ con cô bị chút tổn thương gì.
Trình Lam nhìn anh rồi cắt giọng thì thầm.
“Anh đã biết chuyện của em và Lôi Lạc Khánh?”
Cô biết Đường Tam nhất định đã nói với anh.
Nhìn cử chỉ của anh, không chút gì là kinh ngạc cả.
Trình Lam đoán chắc, anh đã biết từ lâu.
Lôi Lạc Thiên không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Anh không muốn hỏi cô về việc này, anh biết càng hỏi, thì chuyện sẽ càng phức tạp hơn.
Trình Lam không muốn để mấy chuyện này, ảnh hưởng đến tâm tình của cô nữa.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, muốn cản cũng không được.
Lôi Lạc Thiên thấy tâm tình của Trình Lam hơi vui vẻ.
Anh cầm bộc khoai và hạt dẻ nướng đưa cho cô.
Ngửi được mùi thơm của khoai, bụng Trình Lam bất giác kêu lên.
Trình Lam dùng tay, che bụng mình lại.
Nhìn Lôi Lạc Thiên xấu hổ nói.
“Em chưa ăn tối.”
Lôi Lạc Thiên đau lòng, dùng tay khều nhẹ lên chớp mũi của cô.
“Lần sau không được như vậy.
Không tốt cho bảo bối.”
Trình Lam nghe lời gật đầu.
“Em hứa, lần sau nhất định không để bảo bối đối bụng.”
Cô cười cầm một củ khoai còn nóng hỏi lên, bóc vỏ đút cho Lôi Lạc Thiên một miếng, rồi mới tự mình ăn.
“Cảm ơn anh, vì tất cả những gì anh đã làm cho em.”
Nói xong cô khom người nhẹ hôn len môi Lôi Lạc Thiên.
Anh yêu thương ôm cô thật chặt vào lòng, giống như hai người chỉ là một.
Ngày hôm sau Lôi Lạc Thiên cần về công ty.
Anh dặn Đường Tam và Tề Phong,
giờ trưa đưa Trình Lam đến cửa hàng áo cưới “Huyền Thoại“.
Sau khi hợp xong anh sẽ đến đó gặp cô.
Cửa hàng áo cưới “Huyền Thoại” là cửa hàng áo cưới lớn nhất,
thành phố S do Alex Smith kinh doanh.
Alex Smith là nhà tiết kế áo cưới nổi danh ở Pháp, anh được giải nhất trên thế giới, là nhà tiết kế trẻ trong năm liền.
Muốn anh tiết kế một bộ lễ phục, phải đặt trước cả năm.
Không phải ai anh cũng sẽ nhận lời.
Xe dừng lại trước một cửa hàng sang trọng,
Toà nhà ba tầng được trang trí theo phong cách huyền thoại, ảo mộng.
Một chiếc xe ngựa bằng thủy tin, được đặt ngay giữ đại sảnh.
Toàn bô đồ vật trang trí là màu trắng kết hợp với thủy tin, như trong truyện cổ tích.
Trình Lam nhìn thấy mấy cô phục vụ, đứng thành hai đường thẳng trước cửa, cung kính chào đoán khách hàng.
Ba người bước vào trong, Đường Tam kéo tay Tề Phong đi xem lễ phục phụ dâu.
Trình Lam đã nói sẽ cho cô và Tề Phong làm dâu phụ, rể phụ.
Trình Lam nhìn hai người bọn họ cười.
Cô quá hiểu tính tình của Đường Tam, cô ta gióng y như một đứa trẻ.
Trình Lam đi xung quanh, xem qua lo vài bộ lễ phục.
Từ tròng phòng thử đồ đi ra,
Ngọc Anna với gương mặt tự đắc nhìn Trình Lam một khách phách lối.
Ngọc Anna nhìn Trình Lam từ trên xuống dưới.
Trình Lam mặc một cái áo thung thùng thình, một cái quần bó và mang đôi giày đế bằng.
Ngọc Anna khinh thường nói với cô phục vụ, đang chỉnh lại lễ phục cho cô.
“Các người làm ăn như thế nào,
ngay cả chó mèo cũng được vào đây.”
Đường Tam nghe đước lời nói mỉa mai của Ngọc Anna liền tức giận.
“Cô nói ai là chó mèo.”
Ngọc Anna cười chế giễu.
“Nhìn là biết còn phải hỏi.”