Sau khi Hiên Cảnh công bố rộng rãi chuyện này, rất nhanh liền kết nối tới máy truyền tin của Hạ Tranh.
Hạ Tranh vừa đối phó với đám ký giả, lúc này đang nghỉ ngơi.
Buổi tối cậu còn phải tham gia nghi lễ bế mạc.
“Chúc mừng.” Hiên Cảnh cười nói, “Tôi vốn muốn cùng mọi người trực tiếp chúc mừng em, nhưng bảo an nói phải là thân nhân mới có thể tiến vào hội trường, thực đáng tiếc.”
Hạ Tranh cũng mỉm cười nói: “Cảm ơn. Anh cũng tới hội trường?”
“Đương nhiên, em thi đấu, tôi sao có thể không tới xem?” Hiên Cảnh nói, “Cha mẹ tôi cũng tới.”
“Chú Hiên và dì Vân cũng tới?” Hạ Tranh có chút vui vẻ. Ngoại trừ ba mẹ và ca ca ra, người thân cận nhất với cậu đại khái chính là chú Hiên và dì Vân.
Cậu cùng những thành viên khác của Hạ gia, Phượng gia cũng không quá quen thuộc. Trước khi trọng sinh không biết vì lí do gì, mà nhà bọn họ cũng không liên lạc với những người khác của Hạ gia và Phượng gia.
Trước khi Hạ Tranh trọng sinh chỉ chuyên tâm đề thăng trù nghệ và thực lực bản thân, không quá quan tâm tới chuyện trong nhà. Cho nên cũng không chủ động tìm hiểu về những thân thích khác qua Hạ Viên và Phượng Xu.
Trong mắt Hạ Tranh, những người chưa bao giờ liên hệ với nhà bọn họ, cũng không cần cậu phải chú tâm lưu ý.
“Cha mẹ có thể nào không tới?” Giọng Hiên Cảnh có chút tiếc nuối, “Đáng tiếc tôi còn chưa đủ năng lực, nếu có thể ngồi vào vị trí của giám khảo đặc biệt, được nếm thử món ăn của Tiểu Tranh thì tốt biết mấy.”
Hạ Tranh nói: “Không cần phải trở thành giám khảo, em cũng có thể nấu cho Hiên ca ăn.”
“Ha ha, tôi chỉ đùa chút thôi, em ở trước mặt người khác cũng không nên nói ra lời ấy, đã quên những gì Chris đại sư dạy dỗ rồi sao?” Hiên Cảnh cười nói.
Hạ Tranh nghiêm túc đáp: “Nhớ kỹ.”
Nhưng chú Hiên và dì Vân lại không phải người ngoài. Đương nhiên, Hiên Cảnh cũng đã trở thành bằng hữu rồi.
Sau khi câu được câu không nói chuyện một lúc, Hiên Cảnh mới đả động tới vấn đề chính: “Tiểu Tranh, tôi hỏi em chuyện này, không biết em có biết không.”
“Chuyện gì?” Nghe Hiên Cảnh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Hạ Tranh có chút nghi hoặc. Đã xảy ra sự tình nghiêm trọng khó nói gì rồi sao.
Hiên Cảnh giả bộ bình tĩnh đáp: “Hôn ước giữa hai nhà.”
Hạ Tranh nhíu mày một cái. Thì ra Hiên Cảnh là trong khoảng thời gian này biết tới hôn ước sao? Như vậy kiếp trước cũng thế ư?
Nghe tiếng hít thở bên kia máy truyền tin không chút rối loạn, Hiên Cảnh liền khẳng định suy đoán trong lòng.
Hắn vẫn cho là Hạ Tranh chẳng hay biết gì, dù sao chú Hạ và dì Phượng vẫn luôn cưng chiều Hạ Tranh, loại sự tình bọn họ có thể tự mình giải quyết này sẽ không để cho Hạ Tranh phải bận tâm.
Hiên Cảnh từng thăm dò qua Hạ Khâm và Hạ Ngọc, hai người này thậm chí cũng không biết.
Đương nhiên, Hiên Cảnh dù rất gần gũi với Hạ Viên và Phượng Xu, quan hệ với Hạ Khâm Hạ Ngọc cũng không tệ, nhưng hắn vẫn cảm thấy chí ít là trên phương diện nuôi dạy nhi tử của Hạ Viên và Phượng Xu, sai lầm đến có chút thái quá.
Có lẽ vì Hạ gia hiếm khi sinh ra được một hài tử không cường đại, cần được bảo vệ, cho nên người một nhà dâng tràn tình thương, mới rối tung rối bời lên như thế.
Dưới cái nhìn khách quan của hắn, Hạ gia đem mọi sự tình của Hạ Tranh đều xử lí hết, đừng nói tới những chuyện xấu xa, ngay cả một chút phiền toái cũng không để cho Hạ Tranh tao ngộ. Bởi vì lo lắng Hạ Tranh bị thương tổn, nghe được nhàn ngôn toái ngữ, ngay cả khách tới thăm hỏi cũng đều chặn lại.
Thậm chí tất cả những người tiếp cận với Hạ Tranh, đều bị Hạ gia lén lút tra xét.
Cách này dưỡng ra người, hoặc là chim hoàng yến, hoặc là một kẻ tâm lí biến thái.
_cde
Hắn nghĩ bụng, nếu bản thân mình mà ở trong tình cảnh như vậy, có lẽ sẽ phát điên lên mất.
Hơn nữa người Hạ gia mặc dù đối tốt với hắn, hai huynh đệ Hạ gia cũng quan hệ tốt với hắn, nhưng dù sao đây là chuyện nhà người ta, con trai của người ta, chú Hạ và dì Phượng vẫn luôn cố tình ngăn cản hắn và Hạ Tranh tiếp xúc, hắn cũng lười quản nhiều như vậy.
Đương nhiên, hiện tại hắn mới biết được, chú Hạ dì Phượng ngăn cản hắn tiếp xúc với Hạ Tranh, là vì duyên cớ hôn ước. Lo lắng người khác thấy mình và Hạ Tranh đi lại gần gũi, đoán ra hôn ước của Hạ Tranh, sau đó tạo thành thương tổn cho cậu.
Dù sao bản thân mình khi ấy so với Hạ Tranh mà nói, thì ưu tú hơn nhiều lắm. Lại là con trai độc nhất của Hiên gia, ong bướm vây quanh rất nhiều.
Thẳng đến khi hắn trông thấy Hạ Tranh, cư nhiên phát hiện Hạ Tranh hoàn toàn bất đồng so với tưởng tượng của hắn.
Cho dù được người nhà cưng chiều đến gần như là nịch sát, nhưng Hạ Tranh thế mà vẫn tự mình đánh ra được một tiền đồ thênh thang.
Tính cách tốt, thành tích tốt, nhân duyên tốt, hầu như không ai là không khen ngợi.
Điều này khiến cho Hiên Cảnh có chút tò mò.
Thẳng đến khi Hạ Tranh thể hiện ra thiên phú trù nghệ phi thường, lại khôi phục tinh thần lực, người Hạ gia mới tỉnh ngộ về thái độ đối xử với Hạ Tranh trong quá khứ, Hiên Cảnh cũng gần gũi với Hạ Tranh hơn.
Hắn cảm thấy, bé con này thực có ý tứ.
So với vẻ ngoài nhu thuận mềm yếu, Hạ Tranh trên thực tế lại là một người rất cố chấp và cũng rất có chủ kiến.
Có thể dưới tình huống người nhà không hề hay biết, tự mình học tập thể thuật, lấy danh nghĩa quan sát nguyên liệu nấu ăn mà lén rèn luyện nơi dã ngoại, cuối cùng luyện ra được một thân vũ lực thậm chí không hề thua kém Hạ Khâm.
Thực sự là rất có ý tứ rồi.
Cũng vì cảm thấy rất có ý tứ, liền càng thêm để ý, kết quả đem chính bản thân hãm sâu.
Hiên Cảnh đối với mắt nhìn người chuẩn xác của mình vẫn có mấy phần tự tin. Hắn sau khi chăm chú quan sát Hạ Tranh, cảm thấy Hạ Tranh lúc ở chung với hắn luôn có thêm vài phần xa cách và khách khí.
Theo lý thuyết, nhà hắn và Hạ gia là thế giao, bản thân lại là bằng hữu của Hạ Khâm, coi như trước kia không thường xuyên gặp gỡ, Hạ Tranh cũng không nên khách khí với mình như vậy.
Hạ Tranh cũng không hề cố ý che giấu loại xa cách và khách khí này.
Chỉ có thể nói, Hạ Tranh đang cố kỵ điều gì.
Suy đi nghĩ lại, phỏng chừng cũng chỉ có hôn ước mà thôi.
Hiện tại thăm dò một chút, quả nhiên là vậy.
Khóe miệng Hiên Cảnh nhếch lên một biên độ lớn, lại tiếp tục dùng giọng điệu bình thản mà nói: “Thì ra em đã biết rồi. Bảo sao em đối với tôi khách khí như vậy, nguyên lại là vì tị hiềm a.”
Hạ Tranh chau mày, có chút không rõ Hiên Cảnh đang muốn nói điều gì.
Bất quá mình chỉ còn mấy tháng là sẽ thành niên rồi, có thể giải trừ hôn ước.
“Em biết chuyện hôn ước, hẳn cũng biết nguyên nhân chúng ta đính hôn nhỉ!?” Hiên Cảnh cười nói, “Em biết vì sao chú Hạ và dì Phượng vẫn luôn ngăn cản không cho phép tôi tiếp cận em không? Ngoại trừ chuyện hôn ước, còn vì tôi vốn luôn cảm thấy bọn họ cưng chiều em như vậy là không đúng. Rất nhiều chuyện trong lòng em đều minh bạch, cũng biết nên làm như thế nào. Kết quả tôi đã bị bọn họ ghét bỏ.”
Tại sao đột nhiên lại nói tới chuyện này. Hạ Tranh mê man.
“Em hiện tại nổi danh, những người trước kia bỏ qua em lại bắt đầu coi trọng em.” Hiên Cảnh rốt cục nói vào trọng tâm, “Trong đó những người muốn gả muốn cưới hay chỉ đơn thuần là người muốn câu dẫn em chắc chắn sẽ nhiều hơn. Tôi đã dùng hôn ước giúp em cản vài lớp sóng rồi. Em cũng nên cẩn thận một chút. Tôi nghĩ chuyện này chú Hạ và dì Phượng phỏng chừng cũng sẽ không nói với em đâu. Bọn họ vẫn còn coi em như con nít a! Em cũng đừng giận, họ chỉ là quá yêu thương em, luyến tiếc em trưởng thành mà thôi.”
“Em biết.” Hạ Tranh đương nhiên biết thái độ của ba mẹ và hai vị ca ca nhà mình đối với mình tuyệt không đúng đắn, nếu là một đứa nhỏ chân chính, nói không chừng sẽ bị nuôi thành phế vật.
Thế nhưng cậu không sao hết. Cậu cũng không phải là một đứa nhỏ thực sự, sẽ không bị loại cưng chiều này hủy diệt. Cậu chỉ cần biết ba mẹ rất yêu thương mình, là được rồi.
Dù sao đợi đến khi mình cường đại lên, bọn họ tất sẽ sửa chữa loại thái độ này.
Bất quá cậu đối với Hiên Cảnh lần này vẫn có thiện cảm nhất định.
Dù sao cách làm này của Hiên Cảnh, so với thân nhân lúc trước mà nói, là rất chính xác.
“Hiên ca không muốn em giải trừ hôn ước?” Tuy Hiên Cảnh vòng vo nửa ngày, nhưng Hạ Tranh cũng đã tóm được trọng điểm.
“Có sự tồn tại của hôn ước sẽ thoải mái hơn rất nhiều.” Hiên Cảnh nắm chặt bàn tay, phát hiện bản thân có chút khẩn trương, “Tôi cũng thấy phiền với những người đó, tôi nghĩ em tốt nhất đừng nên giải trừ hôn ước này. Bất quá tôi chẳng phải cũng nên trưng cầu ý kiến của em sao? Nếu như Tiểu Tranh của chúng ta đã có người mình thích, hoặc là muốn thử nói chuyện yêu đương, cảm thấy quan hệ hôn ước vướng bận, thì tất nhiên tôi cũng sẽ không cưỡng cầu.”
Hạ Tranh nghe Hiên Cảnh nói xong, trong lòng quả thực hơi dao động một chút.
Kỳ thực nếu không có bóng ma bị sát hại kia, nghe được lời này của Hiên Cảnh, Hạ Tranh khẳng định sẽ không chút do dự mà đáp ứng duy trì hôn ước, thẳng đến khi cả hai không cần phải kéo dài nữa mới thôi.
Hôn ước quả thực có thể chặn lại rất nhiều phiền toái.
Cậu chưa từng trải nghiệm cái thứ gọi là ái tình kia, đối với nó cũng không ôm mong chờ. Cho nên dùng hôn ước ngăn cản đào hoa gì đó, cậu cũng không để bụng.
Nếu quả thật tới thời điểm muốn thành gia lập thất, lại giải trừ sau cũng được.
Tuổi thọ của con người ở thế giới này mặc dù không dài lâu như người tu hành, nhưng cũng không ngắn. Hai mươi lăm tuổi kết hôn không hề ít, mà tuổi mới kết hôn cũng rất bình thường.
Hiện tại Hiên Cảnh nói hắn không định kết hôn sớm như vậy, muốn dùng hôn ước ngăn chặn phiền phức. Hai người ý tưởng nhất trí, vốn là có thể hợp tác.
Thế nhưng Hạ Tranh bởi vì bị sát hại, có bóng ma trong lòng.
Mặc dù biết việc mình bị giết cùng hôn ước với Hiên Cảnh kỳ thực không liên quan nhiều lắm. Nhưng lại mượn cớ hôn ước, thành ra nghe vào trong tai, ghi tạc vào trong lòng, khiến Hạ Tranh vẫn luôn cảm thấy, cứ duy trì hôn ước, dường như sẽ còn gặp phải nguy hiểm.
“Xin lỗi, để em suy nghĩ một chút.” Hạ Tranh nói.
Cậu đúng là nên ngẫm lại, có muốn để cho khúc mắc kiếp trước chi phối quyết định của bản thân hay không.
“Tôi mới nên nói lời xin lỗi, đột nhiên nhắc tới chuyện này. Bị một đoạn quan hệ trói buộc, không phải ai cũng cảm thấy không vấn đề.” Thanh âm Hiên Cảnh trở nên trầm thấp, chút ý cười ở âm cuối tựa như tiếng vĩ cầm, “Nghỉ ngơi cho thật tốt, nghi lễ bế mạc còn phải mệt mỏi thêm một hồi, tôi cúp trước, gặp lại sau.”
“Ân, gặp lại sau.” Tâm tình hơi phiền não của Hạ Tranh đã được biểu hiện ôn nhu khó có được của Hiên Cảnh xoa dịu bớt. Cậu tắt máy truyền tin, ngây ngẩn mất một lúc.
Kỳ thực duy trì hay không duy trì hôn ước cũng không có gì đáng lo, cậu chỉ là thông qua chuyện này phát hiện, việc bị giết vậy mà đã để lại bóng ma sợ hãi trong lòng cậu, khiến cho cậu không tự chủ được lựa chọn một thái độ sống bất đồng với kiếp trước.
Hạ Tranh vẫn luôn cho rằng tuy tu vi của mình kém cỏi, nhưng tâm cảnh vẫn không tệ lắm, lão tổ tông cũng từng khen ngợi qua.
Không nghĩ tới một lần tử vong ngoài ý muốn, vậy mà sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy đối với bản thân?
Không chỉ là chuyện hôn ước lần này, mà biểu hiện tích cực của cậu ở căn cứ quân sự cũng thế.
Ngoại trừ để đạt được tư cách đi tới địa phương nguy hiểm săn bắt nguyên liệu nấu ăn, cậu càng muốn được thể hiện bản thân. (?)
Cậu lúc ấy nghĩ, nếu muốn gia nhập quân đội, nếu muốn ở trong quân doanh đạt được vị trí cao.
Nếu muốn trở thành một cơ giáp sư lợi hại.
“… Mình tại sao phải tòng quân, làm chiến sĩ cơ giáp, phấn đấu trở thành Tướng quân cơ chứ.” Hạ Tranh nhéo nhéo mi tâm. Nguyện vọng duy nhất của cậu chẳng phải là đạt được trù nghệ đỉnh phong sao? Cơ giáp chỉ là thủ đoạn bảo vệ bản thân, mà không phải chức nghiệp chính của cậu a.
… Hiên Cảnh sau khi tắt máy truyền tin, liền thở ra một hơi thật dài. Từ trong gương trông thấy chính mình đã toát mồ hôi lạnh, Hiên Cảnh không khỏi cười khổ.
Thời điểm chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, hắn cũng không có khẩn trưởng như vậy.
Nói không chừng cảm tình của hắn đối với bé con này so với chính mình nghĩ còn sâu sắc hơn.
Hiên Cảnh lại nối máy với Vân Mân, cho nàng biết, mình đã giải quyết ổn thỏa bên phía Hạ Tranh rồi.
Kế tiếp, phải do bọn họ thương lượng với Hạ gia, để cho Hạ gia cũng đứng về phía mình.
Muốn cướp Hạ Tranh đi, người Hạ gia chắc chắn sẽ không dễ dàng nhả ra như vậy. Nhưng đưa ra lí do duy trì hôn ước, nhằm thay Hạ Tranh ngăn cản phiền phức, chắc hẳn bọn họ sẽ không cự tuyệt.
Chỉ là người Hạ gia hiện tại đã bắt đầu coi trọng ý kiến của Hạ Tranh. Cho nên Hiên Cảnh phải làm công tác tư tưởng với Hạ Tranh trước, sau đó mới quay lại đột phá từ phía Hạ gia.
Mặc dù không có hôn ước, hắn vẫn có thể theo đuổi người ta như cũ. Nhưng có một tầng quan hệ hôn ước này thay hắn ngăn trở tình địch, vì sao lại không cần?
Nói yêu đương, cũng phải có chút tâm cơ a.
Vân Mân và Hiên Huy đối với chuyện này, vẫn rất ăn ý với Hiên Cảnh. Hiên Cảnh vừa nói, bậc làm cha mẹ đã hiểu ý.
Ngay sau đó, thời điểm Hạ Tranh còn đang suy tư về bóng ma trong lòng, Hiên gia đã cùng Hạ gia bắt đầu tiến hành một hồi giao phong không thấy máu.
Cuối cùng Hiên gia giành chiến thắng.
Hạ gia đồng ý dưới tình huống Hạ Tranh chấp thuận, bảo trì quan hệ hôn ước này.
Bọn họ sẽ đem lợi hại nói rõ cho Hạ Tranh.
Còn Hiên Cảnh có thể lấy quan hệ hôn ước mà ngăn cản Hạ Tranh yêu đương với người khác hay không, bọn họ cho rằng chưa chắc đã dễ dàng như vậy.
Người Hạ gia cũng đã phát hiện, Hạ Tranh so với tưởng tưởng của bọn họ còn có chủ kiến hơn, muốn chiếm được tâm Tiểu Tranh nhà mình, không hề dễ.
Bọn họ rất vui lòng ngồi xem Hiên Cảnh không ngừng gặp phải trắc trở.
Cho dù có thành công, thì tuy trong lòng chắc sẽ hơi khó chịu, nhưng Hiên Cảnh cũng không phải là một lựa chọn tồi.
Đương nhiên, lần đầu tiên biết tới tiểu đệ đệ nhà mình có hôn ước, Hạ Khâm và Hạ Ngọc đều sợ đến ngây người. Hai huynh đệ chìm trong trạng thái hóa đá đã lâu mà vẫn chưa tỉnh thần.
Đợi khi hai người rốt cục bình thường trở lại, Hạ Ngọc bắt đầu ngồi xổm trong góc nhà vẽ vòng tròn, lẩm bẩm “Mình thật ngu xuẩn mình cư nhiên để cho hai người bọn họ đơn độc ở chung lâu như vậy”, cả người như rơi vào trong mưa dầm kéo dài. Mà Hạ Khâm thì tiến nhập trạng thái phẫn nộ, vọt thẳng về phòng mình (hai người ở chung một gian), cùng Hiên Cảnh hảo hảo so tài một phen.
Đối với công kích của anh vợ tương lai, Hiên Cảnh quyết định…
Khụ khụ, đánh lại.
Dù có phản kích hay không, thái độ của Hạ Khâm cũng sẽ không thay đổi, chẳng bằng trước hết đánh cho tâm phục khẩu phục rồi lại nói.
Sau khi Hạ Tranh lấy thân phận vô địch tham gia nghi lễ bế mạc, thời điểm gặp lại người nhà, lại không thấy chú Hiên và dì Vân lúc trước vẫn còn ở cùng ba mẹ.
“Chú Hiên dì Vân của con có chút chuyện, đều trở về Hoa Đô Tinh trước rồi.” Phượng Xu ôm con ngoan của mình, sau đó cầm cúp của con trai hôn một cái, “Hai ca ca con và Hiên Cảnh cũng cùng nhau trở về.”
Hạ Khâm và Hạ Ngọc vẫn còn chưa thoát khỏi đả kích, Phượng Xu dứt khoát đem người đuổi đi.
Còn Hiên gia, quả thực là có việc.
Hạ Tranh lần này đã thực sự nổi danh, trở lại Hoa Đô Tinh cũng không thể bình tĩnh như trước nữa. Phượng Xu và Hạ Viên chỉ tín nhiệm mỗi phu thê Hiên gia, so với thân nhân của mình còn tin tưởng hơn, cho nên để bọn họ trở về trước hỗ trợ xử lí một ít ruồi nhặng.
Mặc dù phần lớn thời gian, bọn họ đều sẽ để cho Hạ Tranh tự lập. Nhưng có thể làm chút chuyện giúp Hạ Tranh sống được thoải mái hơn, bậc làm ba làm mẹ sao lại không làm?
“Tiểu Tranh, ba mẹ có chuyện muốn nói với con.” Hai vợ chồng cùng Hạ Tranh thân thiết trong chốc lát, mới liếc nhau một cái, mặt mang áy náy cất lời.
Hạ Tranh nhíu mày.
Mới vừa nói rõ với Hiên Cảnh xong, hiện tại ba mẹ cũng muốn ngả bài sao?
… Vì gấp gáp chuẩn bị cho kì thi thực tiễn trước khi nhập học, Hạ Tranh chỉ cùng Chris trò chuyện một lần, sau đó vội vã theo ba mẹ trở về. Các tuyển thủ khác cậu cũng không có thời gian giao lưu làm quen.
Trên tinh hạm, Hạ Tranh nằm nhoài ra giường, nhìn cảnh sắc xinh đẹp của tinh không bên ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại những lời ba mẹ đã nói với mình.
Hạ Viên và Phượng Xu giãi bày, cũng không chỉ có mỗi chuyện hôn ước này.
Mà còn rất nhiều sự tình trong đó nữa. Bao gồm cả chuyện xưa về Hạ gia và Phượng gia mà cậu chưa từng nghe qua.
Mỗi một đại gia tộc, đều có nhiều chuyện không tốt đẹp như vậy.
Hạ Viên và Phượng Xu cũng không tính là “con cháu” của hai gia tộc, bọn họ thậm chí đều là cô nhi.
Cha mẹ Hạ Viên và cha mẹ Phượng Xu là chiến hữu, bọn họ cùng nhau làm một nhiệm vụ, cùng nhau hi sinh vì nhiệm vụ, lưu lại hai hài tử mới tròn mười ba tuổi.
Hài tử mười ba tuổi đã hiểu chuyện, không có khả năng được người thu dưỡng. May mà ông bà của cả hai thân thể đều còn khỏe mạnh, cho nên bọn họ được nuôi bên người ông bà.
Thời điểm qua đời thì cha mẹ của Hạ Viên và Phượng Xu tuổi không lớn lắm, địa vị cũng không cao, cho nên Hạ Viên và Phượng Xu tự nhiên cũng không có vị thế. Quan hệ giữa bọn họ và thân thích khác lại khá xa lạ, cho nên cũng không có giao tình gì.
Thẳng đến khi cả hai cùng ở trong quân đội bộc lộ tài năng, Phượng Xu ở phương diện nghiên cứu rực rỡ quang huy, mà Hạ Viên thì trở thành Tướng quân, hai người bọn họ ở trong gia tộc mới dần dần có được địa vị.
Bất quá loại địa vị này bọn họ cũng không cần. Khi còn bé bị đối đãi lạnh nhạt, khiến cho hai người đối với gia tộc không có bất cứ cảm tình gì.
Cho dù người giám hộ của bọn họ, là ông bà, cũng quan tâm những tôn tử tôn nữ khác hơn hẳn, không đặc biệt chiếu cố Hạ Viên và Phượng Xu. Hạ Viên Phượng Xu vẫn luôn trọ ở trong trường, ít khi bồi bên người ông bà.
Hai người kể từ lúc bắt đầu, vẫn luôn nương tựa lẫn nhau mà lớn lên. Cũng kể từ lúc đó, mới quen biết Hiên Huy và Vân Mân, hai người bạn có thân phận địa vị bất đồng với bọn, cuối cùng lại trở thành bằng hữu vào sinh ra tử.
“Tuy không có tình cảm gì, nhưng vẫn cần phải cho nhau mặt mũi.” Phượng Xu nói, “Giữa đồng tộc, tốt xấu gì cũng khá hơn so với ngoại nhân. Bất quá, tất cả đều thay đổi trước khi con được sinh ra.”
Khi đó vừa lúc ban lãnh đạo Liên minh thay nhiệm kỳ mới, gia chủ Hạ gia và Hạ Viên không may đứng ở chiến tuyến bất đồng.
Hạ gia tất nhiên phải chống đỡ cho gia chủ, đồng thời yêu cầu Hạ Viên đổi phe phái. Nhưng Hạ Viên và người mà Hạ gia ủng hộ quan hệ không tốt, cũng không đồng ý với tư tưởng lãnh đạo của bên kia. Bên hắn còn có lão sư và chiến hữu mà mình tín nhiệm, đương nhiên không có khả năng thay đổi.
Ban lãnh đạo Liên minh cứ mười năm lại tuyển cử một lần, thất bại lần này thì lần sau quay lại, theo lý hẳn sẽ không kết thành thâm thù đại hận gì, cùng lắm thì người Hạ gia khó chịu trong lòng mà thôi. Nhưng nếu phe Hạ Viên chiến thắng, bọn họ coi như khó chịu, cũng phải cùng Hạ Viên làm tốt quan hệ.
Nhưng hết lần này tới lần khác hai đứa con một nam một nữ của chủ nhân Hạ gia đều có chút ương ngạnh, cố tình hạ độc thủ với Phượng Xu đang mang thai, hại nàng suýt thì sinh non, hài tử được bảo toàn, vẫn bị mắc phải chứng tinh thần lực cố hóa.
Một nam một nữ kia cũng không thực sự muốn độc chết Phượng Xu, chỉ muốn cho nàng một bài học.
Mà hài tử chưa đủ tháng dù có bị sảy, cũng không tính là tội giết người.
Nhưng chuyện này, vẫn phải chịu tội đầu độc.
Hạ Viên và Phượng Xu đều giận điên lên, muốn cho bản thân, cho hài tử một cái công đạo. Người Hạ gia đương nhiên muốn bảo vệ đôi nam nữ kia.
Cuối cùng người Phượng gia cũng ra mặt, nói Phượng Xu không phải là chưa bị làm sao ư, hài tử chẳng phải vẫn còn đấy thôi, coi như không có tinh thần lực thì cũng có sao. Nếu không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, hà tất phải truy cứu. Hài tử còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ đùa giỡn mà thôi, cũng không phải là cố ý.
Hạ Viên và Phượng Xu nghe được thì đều muốn thổ huyết.
Cặp anh em sinh đôi kia đã mười bày rồi, còn có thể coi là hài tử?
Mới là hài tử đã có thể hạ độc phụ nữ có thai, trưởng thành còn không biết sẽ điên rồ đến mức nào.
Nhưng dù có truy cứu tiếp, hai người này cũng chỉ bị giam giữ mấy năm là cùng, nói không chừng còn có thể hoãn thi hành xử phạt, khó có thể giải trừ mối hận trong lòng Hạ Viên và Phượng Xu.
Bọn họ liền rút đơn kiện, chuyển sang đánh vào dư luận. Nói thẳng bản thân bị bức bách, bị cái đạo lí “cô và con cô còn chưa chết cơ mà” ép phải rút lại tố tụng, cũng càng thêm cường điệu, vẫn còn là vị thành niên đã điên rồ như vậy, sau này lớn lên còn không biết sẽ táng tận thiên lương như thế nào, đem thanh danh đôi song bào thai kia triệt để bôi đen, ngay cả cha mẹ của bọn chúng cũng lôi ra.
Sự việc kết thúc, người mà Hạ Viên và Phượng Xu ủng hộ được bầu chọn. Mà người được Hạ gia ủng hộ thì vì vụ việc này, mà bị dân chúng sâu sắc căm ghét, dân ý thấp đến trình độ khó có thể tưởng tượng. Đảng phái sau lưng bọn họ dù có muốn mười năm sau thượng đài một lần nữa, cũng sẽ không tìm gia chủ Hạ gia làm phát ngôn viên.
Còn lãnh đạo mà Hạ Viên bọn họ ủng hộ, nhiệm kỳ này đã là nhiệm kỳ thứ hai liên tiếp, ngược lại dân ý rất cao, đoán chừng lần sau nữa cũng có thể liên nhiệm.
Một lần tuyển cử ban lãnh đạo, dài nhất có thể nắm quyền trong mười nhiệm kỳ liên tiếp, tức là một trăm năm,
Sau chuyện này, bọn họ và Hạ gia xem như triệt để xé rách da mặt. Mà Phượng gia thiên vị, cũng khiến cho Phượng Xu hoàn toàn chết tâm.
“Khi đó tuy hai chúng ta giành được phần thắng, nhưng thế lực Hạ gia và Phượng gia cũng không phải thứ hai chúng ta có thể chống lại. Hạ Khâm và Hạ Ngọc còn có thể tự mình xông ra một mảnh thiên địa.” Phượng Xu nói tới chuyện năm đó, liền không nhịn được dựa vào vai Hạ Viên yên lặng rơi lệ, “Nhưng con thì phải làm sao bây giờ? Bất đắc dĩ, chúng ta phải cầu cạnh chú Hiên và dì Vân của con, cho con và Hiên Cảnh đính hôn. Hiên gia căn bản là do chú Hiên làm chủ, dì Vân của con cũng rất được sủng ái. Đính hôn với con một của bọn họ, chí ít cũng đại biểu thái độ của hai nhà bọn họ. Xin lỗi, Tiểu Tranh… Ba mẹ cũng không muốn dùng cọc hôn ước này trói buộc con, nhưng khi ấy thực sự là không còn biện pháp nào khác.”
Hiện tại địa vị của bọn họ đã càng thêm vững chắc, Hạ Khâm dần có thể gánh vác trọng trách, biểu hiện của Hạ Ngọc ở trường cũng không tệ. Khiến cho người ta kinh ngạc nhất lại là Hạ Tranh, chẳng những khôi phục tinh thần lực – mà coi như không có tinh thần lực, mới ở tuổi vị thành niên đã sở hữu thực lực chuẩn ngũ tinh trù sư, để cho toàn bộ Liên minh phải chú mục.
Chỉ cần thế hệ này trưởng thành, bọn họ cũng chẳng sợ Hạ gia và Phượng gia địa vị ở trong chính giới mấy năm nay vốn đã không thể so với lúc trước. Trên thực tế Hạ gia và Phượng gia cũng đã đưa ra cành ô-liu với bọn họ.
Tuy vẫn còn thù hận, nhưng dù sao đây cũng là hiện thực, sau khi Hạ Viên và Phượng Xu thấy Hạ gia và Phượng gia nhượng bộ, vẫn sẽ cùng hai gia tộc hòa giải – dù không có khả năng kết thêm một bằng hữu, tốt xấu gì cũng sẽ giảm đi một địch nhân. Bọn họ và những người khác của Hạ gia, Phượng gia cũng không phải là tử địch.
Chỉ là trải qua sự kiện kia, vẫn sẽ có tử địch tồn tại. Dù không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng ác tâm còn khiến người ta phải chán ghét hơn cả cái chết.
Hạ Tranh tuổi còn nhỏ, địa vị chưa đủ cao, nói không chừng sẽ gặp phải chuyện gì đó.
Cho nên hôn ước, không chỉ nhằm ngăn cản đám người để mắt tới Hạ Tranh, mà còn ngăn cản những kẻ rắp tâm bất lương này.
“Cuối cùng vẫn phải nhịn thêm một đoạn thời gian nữa sao?” Hạ Tranh thở dài.
Biết được chân tướng của nhà mình, tựa hồ so với đời trước bản thân an ổn núp dưới cánh chim của ba mẹ lại càng không được bình yên a.
nghe-thuat-am-thuc-nhat-trong-banh-wagashi