Như dàn diễn viên chính trong tiểu thuyết giả tưởng, lúc nào cũng ở trong tình huống không tự biết mà có được siêu năng lực, chỉ số thông minh của Park Chanyeol cũng là vào hơn nửa đêm đột nhiên thức tỉnh, cũng khí thế hừng hực, xen lẫn bối rối và cảm giác “không biết làm sao”.
Liếc nhìn Oh Sehun đang ngủ say bên cạnh một cái, Park Chanyeol nhón chân chạy vào phòng của Lu Han.
“Anh Lu Han, anh Xiao Lu…”
Ba bốn giờ sáng, Lu Han không ở trong trạng thái kích động điên cuồng thì đương nhiên là đang ước hẹn với Chu Công, mơ mơ màng màng cảm giác được bên người có một sinh vật đang thở đến gần mình, vừa mở mắt, đôi mắt cực lớn của Park Chanyeol đang ở trong bóng tối bling bling nhìn mình, Lu Han sợ đến thoắt cái bật người dậy, lập tức không còn buồn ngủ nữa.
Thật, thật thật sự có quái thú đó…
“=口= Park Chanyeol, tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng”, dụi mắt ngáp một cái, Lu Han tức giận dùng chăn bọc người lại.
Park Chanyeol dựa vào giường của Lu Han, vẻ mặt hoàn toàn như đang diễn hài kịch: “Anh Lu Han, em phát hiện em phạm phải một sai lầm.”
“E hèm?”
“Em quên Baekhyun thích con trai rồi… A không đúng, phải nói là… Em đã quên Baekhyun không biết là em biết cậu ấy thích con trai. Em cũng quên là dù em biết rõ vẫn phải giả vờ như không biết…”
Lu Han nhìn chằm chằm vào Park Chanyeol chừng mười giây đồng hồ: “Nói lại lần nữa.”
“Thì là chuyện Baekhyun thích con trai đó… Em biết rõ, em biết rõ, nhưng mà Baekie không biết em biết rõ. Sau đó em phạm phải sai lầm chính là em quên Baekhyun không biết, cũng đã quên là mình phải giả vờ không biết…”
“Ừ… Nói lại một lần nữa đi.”
“… Anh Lu Han, em không có giỡn chơi đâu 〒▽〒.”
“Anh thật sự không hiểu mà. Cậu như đang đọc mấy câu líu lưỡi ấy, biết rõ cái gì không biết cái gì?”
Thở dài Nghĩ đến chuyện này ngoại trừ Lu Han thì cậu cũng không cách nào nói với người khác, Park Chanyeol vẫn nhận thua mà đem một chuỗi lời nói dài ngoằng trước đó dùng cách thông tục dễ hiểu hơn nói cho Lu Han nghe một lần nữa.
“Ừ, rốt cuộc đã hiểu… Cho nên cậu đang lo lắng cái gì…”
“Em lo… có khi nào Baekhyun nhớ lại hôm đó thật ra là em đưa cậu ấy từ quán bar về nhà hay không? Sau đó nhớ luôn chuyện em biết rõ tính hướng của cậu ấy, sau đó thì bắt đầu cảm thấy khó chịu trong lòng?”
Lu Han lại ngáp một cái: “Có thể sao?”
“Em cảm thấy có thể lắm, cậu ấy nhạy cảm như vậy! Anh Xiao Lu, anh không biết hôm đó ở quán bar cậu ấy khóc đến bộ dạng thành ra như thế, siêu cấp đáng thương đó, nhìn một hồi lòng em muốn nát ra… Một mực nói với em là không được nói cho Chanyeol biết, không được nói cho Chanyeol biết, nếu không thì em cũng không cần giả vờ thế này…”
“Ừm…” Lu Han dùng cằm đè chăn lại, cũng không nói tiếp, trong lòng luôn cảm thấy hình như có chỗ nào bị lệch đi.
“Đều là tại mấy người gần đây cứ một mực lôi em với Baekhyun ra đùa làm em cũng quên béng chuyện này! Còn nói cậu ấy thích anh Xing Xing, còn nói mấy anh đẹp trai hai chân đầy ra đó… Baekhyun nhất định sẽ phát hiện em đang giả vờ… Sao em lại ngu như vậy…”
“Cũng không nhất định là vậy.” Rốt cuộc để ý rõ ràng mạch suy nghĩ, Lu Han ngẩng lên vỗ vào đầu Park Chanyeol: “Nhưng mà cho dù cậu ấy phát hiện, cậu cũng là có lòng tốt…”
“Nhưng mà cậu ấy nhất định sẽ đau lòng đó, sẽ cảm thấy em và cậu ấy không phải là người cùng một đường, cũng chính vì em không muốn cậu ấy khổ sở nên mới…”
A, ông trời ơi, EQ của anh bạn này bị Tiểu Bạch Cửu ăn hết rồi sao! Eo~
Thân là “Chuyên gia dàn xếp các đôi gay hai mươi năm nhưng chưa bao giờ bị bẻ cong”, anh trai thẳng này phải nói cho cậu biết là trong thế giới trai thẳng thì những chuyện cậu cần lo lắng đều không phải chuyện đó! Chẳng lẽ từ trước đến giờ cậu chưa từng cảm thấy lo lắng cho một người mà về bản chất là đã vượt qua giới hạn định trước ngay từ đầu hay sao!
Mà~~ căn bản chính là không muốn thừa nhận, cậu cũng thích con trai rồi.
Không có gì là khó có thể mở miệng hết, cậu chưa hẳn là thích con trai, cậu chỉ là thích Baekhyunie —— Cậu xem, cái này vừa nghe liền thấy giống tiểu thanh tân rồi.
“Làm sao bây giờ đây anh Lu Han… Em thật là một thằng ngu mà…”
“Ừ, đúng vậy.”
“Hả?”
“Ặc, anh nói là, thật ra cậu cũng chưa làm gì hết, đúng không? Cậu sợ Baekhyun nghĩ nhiều, vậy thì đừng đề cập đến những chuyện này với Baekhyun là được rồi.”
“Ai~ cũng chỉ có thể như vậy. Em thật sự không muốn lại nhìn thấy cậu ấy khổ sở… Anh Lu Han, anh ngủ tiếp a, em đi về phòng >