Cửa phòng làm việc của Wu Yifan sắp bị biên tập hình ảnh Park Chanyeol đùa đến hư mất.
Thoáng cái đi ra lại thoáng cái đi vào, hai lần đầu còn biết gõ cửa, về sau thì mặc kệ luôn, thật sự là…
“RẦM!” Đó, vừa yên tĩnh được hai phút, lại tới nữa rồi.
“Nếu như cánh cửa này bị cậu làm hư thì sẽ trừ tiền vào trong lương của cậu!”
Gương mặt của tổng biên tập Wu không được vui cho lắm, hắn vừa cầm điện thoại gửi một tin nhắn chửi rủa tên kia cho Zhang Yixing nghe.
[Em nói xem, cậu ấy đi gặp mẹ vợ của mình, tại sao phải tra tấn anh? Xing Xing, xin em an ủi!! ]
“Tổng biên tập, anh nói xem em nên chuẩn bị quà gì để ra mắt ba mẹ của Baekhyun? Có phải là cần chuẩn bị món quá vô cùng quý giá mới được?”
Bên kia, Zhang YiXing ngược lại là trả lời rất nhanh, nhưng mà chỉ có mấy chữ ngắn ngủn.
[Phải làm phẫu thuật rồi, buổi tối trò chuyện. Bye.]
“Tổng biên tập a tổng biên tập a tổng biên tập!! Anh nói một câu đi!!”
Wu Yifan không được người yêu an ủi lại bị một tên chuyên gây rối quấn lấy không thoát thân được nên xem như hoàn toàn điên rồi, vỗ mạnh lên bàn một cái: “Nghe này! Thứ nhất, anh chỉ đi gặp ba mẹ của Xing Xing, chưa gặp qua ba mẹ của bé Baekhyun nhà các người, làm sao anh biết bọn họ thích cái gì không thích cái gì! Có thời gian quấn lấy anh cả ngày cũng không bằng trực tiếp đến hỏi Baekhyun! Thứ hai, anh làm sao biết bọn họ có thích cậu hay không, anh cũng không phải mẹ vợ của cậu! Nhưng mà nếu quả thật phải nói thì anh cho cậu biết, anh tuyệt đối không thích loại con rể hiếm thấy như cậu! Cuối cùng! Gặp mẹ vợ cần có kỹ xảo gì hả? Dù cậu có kỹ năng đặc biệt thì đoán chừng mẹ vợ cũng sẽ không cảm thấy hứng thú đâu. Lễ phép hiểu chuyện, duy trì nụ cười là đủ rồi! Những thứ khác không nên hỏi! Anh cự tuyệt trả lời!”
Park Chanyeol bị hét đến sững sờ, đôi mắt vốn đã rất to giờ lại đang ngơ ngác trưng ra biểu cảm ngu bẩm sinh: “Cái kia… Anh nói xem em nên chuẩn bị quà gì để ra mắt ba mẹ của Baek Baek?”
… Ha ha~!Thật sự là quá tuyệt vời, vừa rồi mình mới đàn gảy tai trâu ư 〒▽〒…
Nếu như trong một đám người bị bệnh chậm tiêu, tên Park Chanyeol kia nhất định là người bệnh nghiêm trọng nhất. Ngày mai là phải cùng Baekhyun về nhà ăn tết rồi, giờ mới đột nhiên kịp phản ứng, gặp mẹ vợ gì gì đó —— nhưng thật ra là chuyện rất nghiêm trọng!
Lỡ như bác trai và bác gái không thích mình thì phải làm sao bây giờ?
Lỡ như ba mẹ của cậu ấy chê mình là cô nhi, là trai nghèo thì phải làm sao bây giờ?
Lỡ như ba mẹ của cậu ấy không ủng hộ mình và Baekhyun cùng một chỗ thì phải làm sao bây giờ?
Vào lúc Park Chanyeol đang hoảng hốt với những vấn đề đột nhiên nhảy ra, Byun Baekhyun đã nằm ở trên giường buồn ngủ rồi.
“A Baekhyun? Làm sao bây giờ?!”
Anh Byun liền con mắt cũng chưa từng mở ra mà đấm nhẹ một cái lên vai Park Chanyeol: “Vậy thì bỏ trốn. Mau ngủ!”
“Bỏ trốn??! Mang Tiểu Bạch Cửu cùng đi sao? Vậy nó phải đến trường thế nào?”
“=口= Xin cậu suy nghĩ những vấn đề mà nhân loại nghĩ đến có được không! Mau ngủ cho tớ!”
“Thế nhưng mà Baek Baek…”
“Cậu nói thêm một chữ nữa thì tớ sẽ không dẫn cậu về nhà.”
“…”
Vì vậy, sau khi quắn quéo với Byun Baekhyun không xong, ngày hôm sau Park Chanyeol chỉ biết tìm hiểu ở chỗ Wu Yifan —— Mặc dù kết quả cuối cùng vẫn vậy, bị tổng biên tập Wu mặt thúi quắc ném ra khỏi phòng làm việc, nhưng hắn rất hảo tâm mà dán một tờ giấy ghi chú lên ót của Park Chanyeol, bên trên ngoáy ngoáy tên của mấy món tốt cho sức khỏe.
Ngược lại là người trong cuộc chẳng có chút cảm giác nào là mình đã làm tổng biên tập đại nhân phiền đến gần đụng trần nhà rồi, vẻ mặt tên kia vẫn xán lạn mà phất phất tay với Wu Yifan: “Cảm ơn anh Yifan! Tối nay em đi mua ngay!”
Wu Yifan dựa cửa hít sâu một hơi: “Mau biến mất đi, xin cậu đấy…”
Công phu điều hòa khí huyết – điện thoại của Zhang YiXing vừa lúc gọi tới.
“Đột nhiên ca phẫu thuật bị hủy bỏ, Đại Ngưu, vừa rồi tìm em làm gì vậy?” Zhang YiXing thay lại áo blouse trắng thường mặc rồi đi khỏi phòng phẫu thuật, bởi vì đang đi nên giọng nói nghe có chút dồn dập.
“Cũng không có gì, bị Park Chanyeol quấn lấy hỏi cả đống vấn đề liên quan đến ra mắt ba mẹ, cũng sắp điên rồi.”
“Đi gặp ba mẹ nhanh như vậy? Baekhyun đối với cậu ấy thật đúng là không tầm thường… Phư, anh nói với cậu ấy thế nào? Nói anh đến nhà em thì ngã cái rầm, sau đó bị con chó bự ba em nuôi đuổi chạy cả đêm sao?”
“=口= Anh kể lại lịch sử tăm tối đó với cậu ấy để làm chi… Đến bây giờ anh vẫn thật sự không hiểu, sao con chó kia vừa nhìn thấy anh thì vẻ mặt như hung thần ác sát, có thể nhào vào anh bất cứ lúc nào…”
“Ha ha,” giọng Zhang YiXing bật cười rất lớn: “Đoán chừng là cảm thấy anh không giống người tốt.”
Vẻ mặt Wu Yifan đen xuống không trả lời lại, im lặng một lát mới nói tiếp: “Cũng sắp tan ca rồi, anh đi đón em.”
“Hôm nay em trực ca đêm, lại quên rồi?”
“Lại trực ban…” Giọng nói của Wu Yifan thấp xuống, miệng cũng kéo thành một đường thẳng biểu thị chủ nhân không được dễ chịu. Nhưng mà vẻ mặt không vui này cũng là chuyện trong nháy mắt mà thôi, không có qua vài giây đồng hồ liền biến mất, sau đó lại biến thành giọng nói dịu dàng: “Vậy em ăn cơm thật ngon, đừng quá mệt mỏi.”
Nghe thấy Wu Yifan nói như vậy thật ra lại khiến Zhang YiXing có chút không được tự nhiên: “Xin lỗi, trực suốt ba ngày liền rồi… Vợ của đồng nghiệp sinh con nên em phải giúp người đó…”
“Không có gì đâu.”
“Sao?”
“Không có việc gì. Anh nói rồi, sẽ không hạn chế em thì không hạn chế em. Trực xong ca đêm thì nói anh biết một tiếng, anh lái xe đến đón em về nhà…”
Zhang YiXing đột nhiên cảm thấy rất cảm động: “Đại Ngưu, anh thật sự thay đổi rồi…”
Lại không nghĩ phía sau lời Wu Yifan nói còn hai chữ: “make love”
=V= Được rồi, thật ra là vẫn không thay đổi chút nào, hừ!
Ngay khi Park Chanyeol mang vài hộp quà lớn về nhà, Byun Baekhyun và Lu Han đang ngồi ở phòng khách xem TV, lúc nhìn thấy túi lớn túi nhỏ, hai người đều sợ hãi kêu lên một tiếng.
“ĐM, Park Chanyeol, cậu quậy cái gì vậy… Hôm nay siêu thị giảm giá đồ bổ sao?”
Park Chanyeol lau mồ hôi trên đầu một cái: “Mua cho ba mẹ của Baekie, cũng không thể đi tay không mà ha ha~~ Baekie, cậu mau tới xem thử đi, tớ không có mua sai~”
“… Ang ~” Lu Han gặm hạt dưa, liếc qua một đống quà tặng bên cạnh TV, một đống quà tặng Byun Baekhyun vừa mới xách về nhà, cảm thấy giống như nghe thấy tiếng tiền bay qua ào ào.
“Cậu cũng mua?! A… Sao cậu không bàn với tớ một chút! Nhất định là mua trùng rồi!” Byun Baekhyun cau mày, vẻ mặt rất ảo não.
“Hả? Không phải chứ… Vậy làm sao bây giờ, ngày mai sẽ phải đến nhà ba mẹ cậu, cũng không có thời gian trả lại… Bước sang năm mới rồi người ta cũng không đi làm…”
“Cậu xem cậu xem, tất cả đều trùng nhau, thuốc bổ não, thuốc tăng cường sinh lực, thuốc bổ vitamin…”
“Nếu không thì cứ cho ba mẹ cậu hết~”
“Vậy cũng quá nhiều rồi… Ai, anh Lu Han, thuốc bổ não này anh cũng uống được đó, nếu không cho anh đi~~” Byun Baekhyun nói xong, liền đưa cho Lu Han một hộp thuốc bổ lớn. Lu Han ngồi ở trên ghế salon thoáng một phát thì nhảy dựng lên.
“Anh vẫn chưa già, sao anh phải uống cái đó? Anh không uống! Anh cũng sắp là người có bạn gái rồi!”
=口= Park Chanyeol vứt cho anh Lu Han một vẻ mặt bất đắc dĩ: “Là cô gái tên Oh Chaesim đó à?… Anh Lu Han… Anh nghiêm túc chứ…”
Lu Han cầm hộp thuốc bổ não ném vào trong ngực Park Chanyeol lại, vẫn ngồi nguyên trên ghế salon, vẻ mặt dõng dạc: “Dù sao thì anh vẫn cảm thấy Oh Chaesim rất tốt! Hơn nữa, bọn anh còn cùng thích nhóm nhạc Sói Con! Vừa lúc nhóm Sói Con ra album mới, bọn anh nói chuyện rất hợp nhau!”
“Cái gì mà nói chuyện rất hợp! … Rõ ràng là vì cảm thấy anh giống một thành viên trong nhóm nhạc đó nên mới làm quen với anh, thành viên ấy tên gì nhỉ… Làm gì có chuyện yêu nhau mà còn đòi hỏi bạn trai đi tập nhảy =V=~”
Byun Baekhyun ở một bên yên lặng thọt Park một phát: “Cậu nói bớt hai câu đi, củ cà rốt hay củ cải trắng còn yêu được~ Người ta vừa thích nhóm Sói Con vừa thích anh Lu Han, không được sao?”
“Nhóm nhạc Sói Con kia có mười mấy người đấy! So sánh thế trận này, anh Lu Han nhiều lắm là xếp thứ mười ba! Cần chi phải khổ vậy~~”
“Phư, cậu đủ rồi đấy~ Anh Lu Han, đừng để ý tới cậu ấy.” Sắp xếp xong những món đồ bổ trên mặt đất, Byun Baekhyun vừa cười vừa nói.
Lu Han bĩu môi, bộ dạng ‘anh đây vốn cũng không muốn để ý tới Park Chanyeol’: “Dù sao thì anh cũng thật sự thích Chaesim, hoạt bát, vui tươi như ánh mặt trời, lại còn còn dễ hòa đồng, quan trọng nhất là nhiệt tình, khi cười cũng không biết kiềm chế! [Cái gì… Tuy rằng cô ấy không có chân dài, nhưng mấy cái này mai sau cũng không thể bồi dưỡng >