Cuối tháng tám, mùa hè ở thành phố K cuối cùng cũng sắp qua đi.
Những cơn gió mát thoảng qua, ánh mặt trời dịu nhẹ, đúng là thời tiết thích hợp để đi ra ngoài chơi —— Cho dù một nhà ba người ngồi trên sàn nhà chơi ghép card trông thú vị hơn nhiều =V=.
“Ưm… Ba ra… ba con sói xám dẫn trước hai con cừu lười! Ha ha ha, Tiểu Bạch Cửu, có phải baba rất lợi hại không~~~”
Hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của baba nhà mình, Oh Sehun dẩu môi mất hứng phải biết: “Sói xám và cừu lười không phải một phe nên không thể chơi vậy được~ Hơn nữa, mỗi lần chỉ có thể ra một card sói thôi a, lần nào baba cũng ra card bậy làm tất cả rối tung lên hết. Hing…”
Trong tay Byun Baekhyun cầm một đống card, thật ra cậu cũng không quá rành trò này, ngay cả con cừu nào là cừu nào cậu cũng không phân biệt được… Nhưng mà cậu vẫn còn thông minh hơn Park Chanyeol rất nhiều, không biết thì thôi, không thể làm xằng làm bậy.
“Chan Chan, cậu xem đây là chơi đánh bài hả~ Còn ba dẫn trước hai~”
Park Chanyeol cười khúc khích gãi gãi đầu: “Tại tớ gấp quá ấy mà, trò chơi này thật là cho trẻ em tuổi chơi sao? Tiểu Bạch Cửu, sao con có thể hiểu được?”
“Hing hing… không vui, không vui gì hết. Bạch Cửu không muốn ở nhà nữa~~~ Con muốn đi ra ngoài chơi! Đi ra ngoài chơi!!” Mất hứng quăng card trong tay ra đầy sàn nhà, Oh Sehun nằm vật ra đó quơ tay múa chân, dùng động tác thân thể để biểu đạt sự bất mãn của mình. Thằng bé đương nhiên không phải vì Park Chanyeol và Byun Baekhyun không biết chơi trò này mà giận dỗi, nguyên nhân thật sự là… hai baba không đồng ý dẫn nó đi vườn bách thảo mới mở.
“Sao không cho con đi vườn bách thảo!! Con đã đồng ý với Đào Đào rồi! Sao lại không cho con đi!”
“Tiểu Bạch Cửu, con đừng lù bu lù loa nữa… Ai ai, con xem, thiếu chút nữa đã đá bay cái ly của baba…” Park Chanyeol vừa nói vừa che cái ly thủy tinh trong tay.
Oh Sehun lăn lăn tới bên chân Byun Baekhyun: “Hết tuần sau là Đào Đào lên lớp rồi… Bạch Cửu mỗi ngày không thể ở bên Đào Đào… Muốn đi vườn bách thảo nhìn Đào Đào một lần cuối mà!”
“Phư, cái gì mà một lần cuối~~ Yên tâm đi con trai, Đào Đào sống lâu trăm tuổi, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội~”
“Mặc kệ mặc kệ!! Con muốn đi vườn bách thảo! Muốn đi vườn bách thảo mà!”
Chó nhỏ lại mau chóng lết đến bên người Park Chanyeol, còn tội nghiệp mà dùng cái đầu nhỏ húc vào đầu gối chó bự: “Baba~~ dẫn con đi đi~~ Ở nhà mãi Bạch Cửu sẽ thành cây nấm đó~~ Baba baba~~~ Xin baba mà~~”
“… Tiểu Bạch Cửu, nghe lời, làm con ngoan của baba có được không? Hôm nay ở nhà đi, hôm nào khác baba dẫn con đi~”
“Daddy, daddy, xin mà >