Ba Chúng Ta

chương 6: thần phiền phụ tử binh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mười ngày vội vã trôi qua, Do Kyungsoo biết rõ đêm nay mình nhất định không thể rảnh rỗi nên sáng sớm đã rào trước đón sau với bạn cùng phòng tên Kim Joonmyeon, nói đêm nay sẽ có người bạn qua ở nhờ một đêm. Kim Joonmyeon là thầy giáo ở nhà trẻ nhưng anh ấy thường trêu chọc Do Kyungsoo rằng cậu thích hợp với công việc này hơn anh ấy. Thầy giáo Kim cũng là một người rất nhiệt tình đó… Đối xử với mọi người hòa nhã lễ độ, thậm chí còn tỏa ra khí chất của giới quý tộc; lớn hơn Do Kyungsoo hai tuổi nên bộ dạng cũng cực kỳ giống một người anh lớn —— Nói chung là anh Do rất may mắn, lúc trước chỉ tùy tiện lên mạng tìm một người bạn cùng phòng thì vớ được hàng tốt như vậy (đâm đầu vào)

“Anh Joonmyeon, bạn của em còn dẫn theo một đứa bé nữa, đêm nay có thể sẽ hơi ồn ào một chút, em sẽ cố gắng giảm thiểu tiếng ồn của bọn họ tới mức thấp nhất. Xin lỗi anh~~” Vừa trải thêm một tấm chăn xuống sàn, Do Kyungsoo vừa nói với Kim Joonmyeon đang chơi game trong phòng.

“A, không sao đâu! Anh cũng quen với chuyện trẻ con làm ồn rồi”

… Ưm… Thật ra có nên nói cho anh ấy biết là thằng lớn ồn ào hơn không…

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Do Kyungsoo, gần tới chín giờ, hai ba con nhà họ Park đã tìm tới cửa.

Một người cao to vẻ mặt khổ sở ôm một đứa bé vẻ mặt cũng khổ sở ở trong lòng, nhìn thấy Do Kyungsoo, hai người quả thật là trăm miệng một lời: “(Chú) Đô Đô,

Chúng tớ (con)

Không có chỗ ở…”

=口= Cho dù phối hợp thật tốt cũng không thể che giấu sự thật là trước đó các người đã luyện tập qua rồi!!

“Mau vào đi… Đừng trưng ra bộ mặt đưa đám khiến hàng xóm thấy còn tưởng rằng tớ ngược đãi hai người!… Ôi trời! Chan Chan, sao đồ đạc của cậu ít quá vậy?” Cầm lấy chiếc va li trong tay Park Chanyeol, Do Kyungsoo kinh ngạc phát hiện, cậu ấy chỉ có một cái va li lớn.

“Đúng vậy, tớ chỉ đem những đồ hữu dụng tới thôi, đồ vô dụng thì ném ở nhà cũ, dù sao cũng không có chỗ chứa...” Gương mặt của tên họ Park nào đó làm ra vẻ “Trẫm rất cơ trí”.

“Cậu biết cái gì gọi là hữu dụng, cái gì gọi là vô dụng sao… À, cậu có mang áo ngủ của Sehun theo không?”

“… A! Quên mất! Tớ… cũng quên mang áo ngủ cho mình rồi TAT.”

“Nha~ Park Chanyeol, cậu thật sự là…”

“Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, có mang theo không?”

“Không có…”

“Khăn mặt cũng không có sao?”

“Đúng…”

“Quyển truyện để đọc trước khi ngủ mà lần trước tớ mua cho Tiểu Bạch Cửu cậu hẳn là nhớ phải mang theo… Nhìn bộ dạng hớn hở của nó bây giờ, không đọc truyện cho nó nghe thì tớ không biết còn cách nào khác để làm cho nó chịu đi ngủ…”

“Ặc… Cái đó cũng quên mất…”

==+ Tớ biết mà %&¥ Tớ biết mà!

Vẻ mặt tức giận lôi hết đồ trong va li của Park Chanyeol ra ngoài, Do Kyungsoo cảm giác đỉnh đầu của mình đã bốc khói rồi. Bên trong va li chỉ có một bộ máy tính, bàn vẽ, một ít bản thảo lộn xộn, thuốc màu… còn có vài bộ quần áo và lotion dưỡng da trẻ em, vật dụng hàng ngày cơ bản nhất cũng không có. À~ Còn có vài bình sữa tươi Vượng tử —— Con mẹ cậu, soạn cả đống đồ chơi theo để làm gì hả?!!!

“Tự cậu dọn lại đi thằng khốn. Tớ dẫn Tiểu Bạch Cửu đi tắm rửa” Đô tiên sinh thô bạo “xách” Oh Sehun lên, biến mất trước mặt Park Chanyeol.

“Ai là thằng khốn hả!? Sao tớ lại là thằng khốn!” Ngồi xếp bằng ở dưới đất mở một hộp sữa tươi Vượng tử ra, Park Chanyeol nốc ực ực: “Ngon quá a~”

=口= Trọng điểm ở đâu =口=

Hai người đều không có quần áo ngủ thì phải làm sao bây giờ?

Có thể làm sao, đương nhiên là mặc đồ của Do Kyungsoo rồi…

Lấy chiếc áo thun size nhỏ nhất đưa cho Oh Sehun mặc nhưng vẫn quá dài, ban đầu thằng bé không quen nên đi vài bước lại té một cái.

Lấy chiếc áo thun size lớn nhất đưa cho Park Chanyeol mặc nhưng lại nhỏ đến bức biến thành đồ hở rốn, khó có được Park Chanyeol lần này không có phát rồ mà cười đến cả vẻ mặt đều là răng do cao lớn hơn người, chỉ là vô cùng nhăn nhó mà nói một câu: “Đô Đô a, có thể cho cái quần mặc không?”

Lôi cái quần ngủ của mình ra ném cho Park Chanyeol, Do Kyungsoo tức giận nhìn thấy cái quần của mình mặc ở trên người Park Chanyeol lại thành quần lửng chín tấc.

… Hai ba con này làm thần cũng cảm thấy phiền!!

“Joonmyeon hyung, giới thiệu với anh, đây là bạn thân của em – Park Chanyeol, còn có con của cậu ấy – Oh Sehun.”

Vẻ mặt Do Kyungsoo đen thui, hai người ngồi trên ghế sa lon cười đến không tim không phổi quả thật không phải cùng đến từ một hành tinh.

Park Chanyeol toét miệng cười, mang theo ánh mặt trời xán lạn: “Chào anh Joonmyeon! Gọi Chanyeol là được rồi ~”

Oh Sehun cũng cười tới không thấy con mắt: “Chào chú! Con là Oh Sehun! Năm nay con bốn tuổi… Chú có thể gọi con là Tiểu Bạch Cửu…”

“Tiểu Bạch Cửu?” Kim Joonmyeon cười cười.

“Ừ, thằng bé hay dính lấy người khác, như một chú chó con, nên đặt cho nó biệt danh như thế ~”

“Phư~ Con đáng yêu quá Tiểu Bạch Cửu~~~” ngồi xổm xuống để nhìn thẳng Oh Sehun, thằng bé kia mặc áo thun của Do Kyungsoo nên tuy rằng thoạt nhìn có hơi lạ nhưng tổng thể vẫn rất đáng yêu. Thấy chú ngồi đối diện vẫn cười, Oh Sehun cũng bước tới chỗ Kim Joonmyeon, nhưng chưa đi được mấy bước lại đạp lên chiếc áo thun quá khổ trên người mình, rầm một tiếng liền trực tiếp ngã nhào vào trong lòng Kim Joonmyeon.

Mẹ ơi, mông con tớ lộ ra ngoài rồi nha~ Đô Đô, sao cậu không cho nó mặc sịp vậy hả?!!! —— Park Chanyeol âm thầm nắm chặt tay trừng Do Kyungsoo một chút.

Con mẹ cậu, tớ đi đâu mà tìm quần sịp nhỏ như vậy? Chính cậu không đem theo đồ đạc đầy đủ còn lý sự nữa hả thằng khốn!! —— Vẻ mặt của Đô gia lúc này rất giận dữ, thi trừng mắt với tớ sao, hai người các cậu là người địa cầu ngu xuẩn!

“Té sao? Hả?” Ôm lấy Oh Sehun, Kim Joonmyeon nhẹ nhàng hỏi thăm.

“Không có ~~~ A, chú đừng xem >

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio