Ngày anh đến, mang theo những tia nắng ấm áp đến cuộc đời tẻ nhạt của em.
Chúng ta đã có những khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau.
Rồi tình cảm em dành cho anh đã chớm nở từ lúc nào mà em ko biết.
Để rồi khi mất anh em mới nhận ra mình yêu anh rất nhiều
Muốn nói với anh câu 'em yêu anh''
Nhưng tại sao lại khó khăn đến vậy?
Vì bây h anh đã ra đi mãi mãi
Có muốn nói gì thì cũng đã muộn rồi.
--------------------------------------
-Hơ cậu dậy từ lúc nào thế?- thấy có ai đang lay mình nên C.Băng tỉnh dậy
- Mới dậy thôi. Mà sao cậu lại ngủ ở đây. Như thế sẽ bị cảm lạnh đấy- M.Anh nhắc nhở.
- Hôm qua tớ ngồi đây một lúc ko biết thế nào mà ngủ quên mất. Chắc tại gió mát quá í - C.Băng nói rồi cười hì hì cho M.Anh an tâm
-Ừm thế thì lên đánh răng rửa mặt rồi gọi Đ.Hằng dậy hộ tớ nhé. Tớ đi nấu đồ ăn sáng cho-M.Anh nhìn C.Băng nói.
-Ừ. Cảm ơn cậu-C.Băng nói rồi mỉm cười đi lên phòng.
Một lúc sau thì Đ.Hằng và C.Băng cũng xuống nhà vì mùi thức ăn do M.Anh làm quá hấp dẫn nên ko cưỡng lại đc.
-Chu choa hôm nay chụy M.Anh nhà ta cho chúng mình ăn món gì đây ta mà thơm thế?-Đ.Hằng vừa xuống đến nhà đã kêu lên khi ngửi thấy mùi thức ăn từ trong phòng bếp.
-Nhìn mà ko bít hả? Mì ý chứ còn gì nữa-M.Anh nói.
-Mới sáng ngày ra làm gì mà đã khó chịu vậy hả?-Đ.Hằng thấy M.Anh khó chịu với mình thì ngạc nhiên hỏi.
-Ko bít nữa tự nhiên cứ cảm thấy khó chịu thôi-M.Anh nhăn mặt nói.
-Ốm à? Có cần mua thuốc ko?-C.Băng thấy bạn ốm thì lo lắng hỏi.
-Ko cần đâu một tí là đỡ ấy mà. Thôi ăn sáng đi rồi còn đi đến trường quay.-M.Anh nghe đến uống thuốc thì vội xua xua tay nói.
-À các cậu ăn trước đi tớ đến một nơi rồi đến trường quay luôn nhé!-C.Băng lấy cái áo khoác rồi cầm chìa khóa xe lên nói.
-Ơ sao hôm nay nó làm sao thế nhỉ? Có bao h nó bỏ bữa sáng đâu cơ chứ! Lạ thật.-ĐHằng nhìn theo bóng nó dần biến mất sau cánh cửa thì ngồi lẩm bẩm một mình tự hỏi bản thân.
-Này lẩm bẩm cái gì thế? Ăn đi đồ ăn nguội hết rồi kìa-M.Anh thấy Đ,Hằng ngồi lẩm bẩm một mình thì nhắc nhở.
-À ừ biết rồi-nghe thấy M.Anh nhắc nhở thì Đ.Hằng giật mình tập trung vào bữa sáng. Ko gian trong phòng ăn thật là lắng đọng. Sau khi ăn xong thì hai đứa đi đến c.ty.
-Này cái C.Băng nó vẫn chưa đến sao?-Đ.Hằng nhìn quanh ko thấy C.Băng đâu thì quanh sang hỏi Nguyên.
-Tôi ko biết nữa, Tưởng đi với các cô mà.-Nguyên thấy Đ.Hằng hỏi mình về C.Băng thì hơi ngạc nhiên vì lúc nào mà ba người này chẳng đi cùng nhau.
-Ờ cảm ơn-Đ.Hằng nói. À Khải này ngày mai tôi với anh có cùng ngày sinh nhật đấy nhé. -.-Đ.Hằng nói đến ngày sinh nhật của mình thì vui vẻ.
-Ồ vậy sao?-Khải cũng hơi ngạc nhiên.
-Chứ còn gì nữa. Hôm nay là - thì ngày mai là chứ còn gì?-Đ.Hằng khó chịu nói.
-ồ vậy là mai đã đến sinh nhật cậu rồi sao? Tớ quên mất. Sorry nha-M.Anh nghe thấy thế thì giã đầu cười hì hì làm cho ai đó chú ý.
-Hừ bạn bè thế đấy-Đ.Hằng lườm M.Anh mộ cái sắc lẻm giận dỗi quay mặt đi.
-Thế cô có định tổ chức ko?-Thiên tỉ im lặng nãy h cuối cùng cũng lên tiếng.
-Cũng ko biết nữa. Tôi đang định về VN thì mới tổ chức.-Đ.Hằng nghe Thiên Tỉ nói thì cũng chưa biết như thế nào.
-Hôm nay rồi còn ngày nữa thôi đấy.-Nguyên nghe vậy thì bó tay nhắc nhở.
-Ờ. Mà từ từ khoan đã. HÔM NAY LÀ NGÀY Á?- Đ.Hằng ghe nói đến ngày thì giật mình hét lên làm ai đuéng gần cũng phải bịt tai lại.
-Ừ hôm nay là ngày đấy. Hét nhỏ thôi tôi sắp thủng màng nhĩ rồi đây này-Khải khó chịu lên tiếng.
-Thôi toi rồi phải gọi con Băng về ngay thôi. Nhỡ may làm sao thì tôi chết mất-Đ.Hằng cuống cuồng tìm đ.thoại gọi cho C.Băng.
-Khỏi gọi tớ về rồi đây-C.Băng vừa đúng lúc về lên tiếng.
-Mày đi đâu mà bây h mới đến? Mặt mũi làm sao đỏ hết lên thế kia?Mày khóc đúng ko?-Đ.Hằng nhìn thấy C.Băng về thì chạy ra hỏi. Thấy cô mắt sưng hết lên thì Đ.Hằng đac chắc là C.Băng khóc.
-Tao.. tao-bị Đ.Hằng dò hỏi C.Băng ấp úng mãi ko nói đc câu nào.
-Màu đi theo tao mau lên-Đ.Hằng thấy cô ấp úng thì lại càng tức giận hơn nên kéo tay cô đi.
-Ở này sắp quay rồi đấy hai người định đi đâu?-M.Anh thấy hia cô bạn của mình định đi dâu thì hỏi.
-Cứ quay trước đi tớ đi ra chỗ này chút đã-Đ.Hằng lôi C.Băng đi trước sự khó hiểu và ngạc nhiên của mọi người.
-Hai người đó làm sao vậy hả?-Tỉ thấy vậy thì khó hiểu quay sang hỏi M.Anh thì chỉ nhận đc đáp án là một cái nhún vai của M.Anh
-Bó tay toàn tập.Tôi chả hiểu gì hết-Nguyên thấy vậy thì khó hiểu rồi đi ra chỗ đoàn lamd phim để trang điểm vì anh là người có cảnh quay đầu mà.
Từ nãy đến h chỉ có người duy nhất theo dõi từng cử chỉ của cô. Đó chính là Khải.'' Bao h tôi mới có thể hiểu hết con người của em đây hả C.Băng?''