Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

chương 1193

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu đổi lại là Bạc Nhan lúc trước, tuyệt đối sẽ không dám nói như lời này, thế nhưng bây giờ…

Giày tiếp theo Đường Duy cảm thấy sắp phát điện đến nơi rồi, sau khi xé rách áo của Bạc Nhan, liền muốn há miệng cắn, về chuyện này dựa theo bản năng cậu liền biến thành một con dã thú cần xé, chiếm đoạt lấy con mồi một cách nguyên thủy, nhưng lúc cậu cúi đầu muốn mạnh mẽ giày xéo, cậu đã ngày ngần cả người ra.

Đối mặt với ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng ở bên ngoài, đồng tử Đường Duy co rút lại.

Trên bờ vai của Bạc Nhan có một vết sẹo, không sâu lắm nhưng lại vô cùng chưởng mắt.

Cậu cảm thấy tất cả máu huyết trong người ngay lập tức chảy ngược, sôi sùng sục từ lúc bắt đầu đến bây giờ trong phút chốc bằng ngừng công kích, lỗ chân lông thu nhỏ lại, cậu nghẹn ngào hỏi: “Ở chỗ này của cô đã xảy ra chuyện gì?”

Bạc Nhan nhìn trần nhà, không nói tiếng nào chỉ cười, cười ra nước mắt. “Anh hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì!”

Giọng Đường Duy run rẩy, dấu trên bờ vai cô rõ ràng là vết cần, bị cần quá sâu cho nên mới để lại sẹo có miệng vết thương như thế này. Nhưng rốt cuộc là lúc nào, người đàn ông nào lại đối xử với cô như vậy…

Chết tiệt, cái quái gì đang xảy ra với vết sẹo này! “Anh vẫn còn mặt mũi hỏi tôi sao? Đường Duy, rốt cuộc anh có lương tâm không vậy?”

Lời nói của Bạc Nhan hoàn toàn không có chút sức lực, tức giận với Đường Duy: “Ý của cô là gì? Bây giờ tôi muốn câu trả lời chứ không phải là để cô hỏi ngược lại.

Hỏi ngược lại?

Được, được. Thế thì cậu phải hỏi cho ra lẽ.

Bạc Nhan cười, mãi cho đến khi viên mất nhòe đi, cô nói: “Quên rồi sao? Hai năm trước, anh đã làm với tôi.”

Hai năm trước, anh đã làm với tôi.

Cả người Đường Duy choáng váng, ngược dòng thời gian, giống như một cuốn phim xẹt qua trong tâm trí cậu, cậu mơ hồ nhớ lại lúc đã đã mất kiểm soát, và lúc đó – cậu đã hung hăng há miệng cần lấy bả vai của Bạc Nhan, cần cho đến khi máu rỉ ra.

Bây giờ cậu cảm thấy đầu óc trống rỗng, dường như vừa mới nếm lại máu tươi của Bạc Nhan năm đó.

Hai tại Đường Duy ù ù cạc cạc, lúc đó chỉ vì bị cảm xúc điên cuồng kia chiếm lấy lý trí, cho nen mới không khống chế được cần lên da thịt của Bạc Nhan, nhưng cậu không hề ngờ đến sẽ để lại vết sẹo.

Mà ngay bây giờ vết sẹo này như một cái tát vào mặt Đường Duy.

Vết thương mà cô nhận lấy là do cậu gây ra. Nhưng vừa rồi, không biết xấu hổ mà đi chỉ trích ngược lại cô!

Đường Duy mím môi hơi thở càng lạnh lùng hơn, cậu nhìn Bạc Nhan, phát hiện ra cô rơi nước mắt, không biết vì sao đây lòng lại run rẩy một cách mãnh liệt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Túi thân lắm sao?”

Lời từ miệng cậu phát ra, thật khiến Bạc Nhan chán ghét.

Vì vậy cô liền lau nước mắt, mỉm cười: “Không”

Lúc này Đường Duy mới ý thức được mình đang nắm chặt lấy cổ tay Bạc Nhan, cô nhíu chặt cô, Đường Duy mỉm cười: “Đau không?”

“Không đau.”

Bạc Nhan dường như muốn phản nghịch lại, hết lần này đến lần khác làm ngược lại với những gì Đường Duy muốn: “Thế này đã là gì? Hai năm trước đau đớn gì tôi chưa từng trải qua? Như anh bây giờ, tôi thật sự không đau”

Tôi thật sự không đau.

Ý nói, đối với sự tồn tại của Đường Duy mà nói, Bạc Nhan không hề cảm thấy đau đớn nữa?

Cậu đã làm cái gì mà không có cách nào kích thích được nữa rồi sao? cô

Bạc Nhan nằm chặt ngón tay, nở một nụ cười xinh đẹp nói: “Nửa đêm nửa hôm đến phòng của tôi làm gì? Không, phải là là đêm vắng vẻ muốn làm gì? Không thể nào, cậu chủ Duy danh tiếng lẫy lừng lại khiến người khác kinh ngạc thế, chẳng lẽ hai năm qua không có người phụ nữ nào ngủ với anh sao? Tôi không tin điều này.”

Cô đang nói cái gì vậy? Sao cô lại dám nói ra những lời như vậy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio