Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

chương 212

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

An Như toàn thân có giật, cô ta lắc đầu nguầy nguậy cố gắng thoát ra, nhưng bóng đen trước mặt cô ta càng lúc càng gần như màn đêm nuốt chửng mọi thứ.

Đường Thi là một tuần sau đó đã gặp Bạc Dạ

Tình cờ trong một sự kiện cắt băng khánh thành của công ty, ông Vương kéo Phương Phương, Tiểu Nguyệt Lương, Lục Khủng Long đứng lại gần cùng nhau, Đường Thi cùng với Tùng Sam ăn mặc như một đôi, đang xuyên qua trong đám người.

Tiểu Nguyệt Lượng nhìn Lục Khủng Long nói: “Khủng Long, anh biết ăn mặc một chút cũng ra gì lắm đấy.”

Mắt một mí, mũi thẳng, chẳng khác gì mấy oppa trong phim thần tượng nước ngoài.

Lục Khủng Long có chút tự luyến nói “Dù sao thì thời trung học cũng cô gái phải lòng tôi đấy.”

Phương Phương trợn tròn mắt đứng ở một bên: “Thôi đi, tôi với cậu học cùng trung học đấy, chị đây khi là hội trưởng của hội học sinh cậu vẫn đang vắt mũi chưa sạch làm chân sai vặt của người ta đầy. ”

Lục Khủng Long lườm lườm: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, chị đừng có nhắc lại nữa có được không?”

Ông Vương và Tiểu Nguyệt Lượng đều cười, khi nói về chuyện trong nhà Tiểu Nguyệt Lượng, Đường Thi còn khá thắc mắc: “Nguyệt Lượng, tên đầy đủ của cô là gì vậy? Lam Nguyệt Lượng sao? ” Nước giặt Lam Nguyệt Lượng, sự lựa chọn của đội tuyển bơi lội quốc gia!

Tiểu Nguyệt Lượng tái xanh. “Tôi không hiểu tại sao bố mẹ lại đặt cho tôi cái tên này để làm gì. Vẫn là đừng nên nhắc đến họ của tôi nữa. Chúng ta tiếp tục thảo luận về chuyện Khủng Long làm chân sai vặt của người khác đi có được không? ”

Khủng Long tức giận đến mức muốn lao vào đánh nhau với Tiểu Nguyệt Lượng: “Cô thích vạch trần quá khứ của tôi như vậy sao! Ông Vương không cầm được giải quán quân thế giới lúc đó còn bị fan quay ra mắng chửi! ”

Ông Vương hừ một tiếng, người vô tội hóng chuyện cũng có thể bị lôi xuống nước: “Tại sao chuyển sang tôi rồi? Tôi nằm im mà cũng trúng đạn là sao?”

Tùng Sam và Đường Thi ở một bên cười đến tuyệt vọng: “Thì ra mọi người là sớm từ trước đã quen nhau hết rồi.”

Những người giàu có đều kết nối với nhau, ngay cả khi mọi người không biết nhau, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ biết một số người bạn của bạn, giống như một vòng tròn kết nối với nhau. Đường Thi chưa từng ngờ rằng người trong phòng làm việc của mình lại giản dị như vậy, cũng chưa bao giờ công khai điều kiện của nhà mình ra bên ngoài.

Một vài người đang ầm ĩ, nhìn vào thời gian, cũng sắp đến lúc đến chào hỏi với phương tiện truyền thông. Phương Phương rất quen thuộc với giới truyền thông.

Hầu hết những người đến đều là đối tác của công ty giải trí của bố cô ấy, vì vậy cô ấy liền nhắc nhở Đường Thi: “Những phóng viên này đều là người của mình, cô có thể tiện thể thanh minh một chút chuyện này trên mạng. ”

Những chuyện ồn ào xôn xao lan truyền đó.

Đường Thi gật đầu với Phương Phương, có chút cảm kích: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì.” Phương Phương giương ngực tự hào “Vào cùng một phòng làm việc chính là người nhà rồi! Người một nhà đương nhiên phải giúp đỡ người của mình, đối với loại người như Giang Tuệ Ngọc, một mình tôi có thể đánh được mười đứa! ” “Vâng vâng vâng.” Bộ đồ tay mà Khủng Long và cô ấy mặc đều cùng màu nhau, hai người họ dường như đã lựa chọn rất kỹ lưỡng, “Đi thôi, phải bước lên thảm đỏ rồi, thưa nữ hoàng. ”

Phương Phương kéo Khủng Long đi chào giới truyền thông, Đường Thi cũng bước tới cùng Tùng Sam, ông Vương và Tiều Nguyệt Lượng cũng xếp hàng phía sau, trong đám người nhìn thấy Lan Minh mặt mũi tràn đầy sát khí, nếu không phải có người phía sau ngăn cản, anh ta đã xông tới rồi.

“Cậu chủ Lam cậu nhịn một chút! Hiện tại đã phát trực tiếp trên toàn mạng!”

“Tôi chịu không nổi! Đó là em gái tôi! Người đàn ông bên cạnh nó là ai!” Anh trai không nhịn được nữa: “Đánh chết anh ta! Chết tiệt!”

“Đó là ông chủ ở phòng làm việc của bọn họ. Nghe nói trước đây là tuyển thủ thể thao điện tử vô địch thế giới.” Thuộc hạ giúp giải thích: “Cô chủ làm việc trong một phòng làm việc về trò chơi. ”

Lam Minh tức giận đến mức tóc tai dựng đứng: “Vậy anh ta đang làm gì với eo của em gái tôi? Súng! Lấy súng! Tôi sẽ bắn chết anh ta! ”

Ông Vương lạnh sống lưng cảm thấy đằng sau có sát khí, toàn thân run lên, khi nhìn lại thì không thấy gì nữa.

“Sao lại cứ cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình?” Ông Vương lầm bẩm.

Sài bước trên thàm đỏ cùng Tùng Sam, Đường Thi, cùng ông ấy chen lấn trong đám đông, liên tục bắt gặp những người phụ nữ cố tình dựa vào người Tùng Sam, từ đằng sau thẹn thùng chào một tiếng: “Chào anh Tùng.”

Tùng Sam bình thường không cười, nhưng bây giờ ở một hội trường lớn như vậy luôn luôn phải cười một chút, nhưng khi anh cười lên giống như đang cười lạnh vậy, anh ta cảm thấy khóe miệng của anh sắp đông cứng rồi.

Đường Thi ở một bên nhịn không được, cười khẽ một tiếng.

Tùng Sam quay mặt lại: “Làm gì vậy?”

Đường Thi cùng anh ta đi tới ngồi trên băng ghế sô pha, người phục vụ bên cạnh bưng hai ly cà phê đến, Đường Thi nói lời cảm ơn.

Sau đó cô tiếp tục nhìn Tùng Sam: “Anh khác với anh trai tôi về mặt này.”

Trong lời của cô nói rất thành khẩn, Tùng Sam hơi híp mắt: “Cô đây không phải đang phí lời sao? Tôi cũng không phải anh trai cô.”

Đường Thi bị lời của Tùng Sam nói đến nghẹn ngào, hồi lâu sau mới nói: “Đúng vậy, anh không phải anh ấy.”

Một ngày nào đó, Đường Duy cũng sẽ phải chấp nhận sự thật phũ phàng này.

Đường Dịch đối xử tốt với mọi người, nụ cười luôn tỏa nắng và dịu dàng, anh ấy giống như một người anh lớn ở bên cạnh bạn luôn tràn đầy sức sống, tốt bụng và hào phóng, xuất thân từ một gia đình danh giá, tâm hồn thơ ca, khí chất ngời ngời,

Nhưng Tùng Sam chỉ có một khuôn mặt giống anh ấy, ngoài ra không có điểm chung nào.

Anh ta giống như ngược lại hoàn toàn với tất cả tính cách của Đường Dịch, lạnh lùng, cứ đơ.

Đường Thi nhìn Tùng Sam một hồi lâu mới thở dài, Đường Dịch đã dời đi lâu như vậy rồi, phần mộ cũng được đặt bên cạnh Khương Thích, hai người bọn họ đều người những người rất quan trọng trong cuộc đời cô, nhưng bởi vì quan trọng như vậy, cho nên khi mất đi, mới đau đớn như vậy.

Tùng Sam cảm thấy Đường Thi đang nghĩ chuyện không vui, nên không nói thêm, chỉ thản nhiên nói: “Có những thứ đã mất đi rồi, thì hãy bảo vệ thật tốt những thứ cô đang có bây giờ”

Nhưng Đường Thi chỉ cười thầm.

Cô chính là sợ, sợ đến cuối cùng những ý niệm còn lại trong bàn tay này, cũng không bảo vệ được.

Bạc Dạ bước ra ngoài khi đám đông đang bận giao lưu, nhìn thấy Tùng Sam và Đường Thi đang ngồi trên ghế sô pha ở đằng xa, bọn họ mặc lễ phục, một bộ váy một bộ vest, trai tài gái sắc, tạo hoá gây dựng.Sự đố kị, chính là vào lúc này từ trong lòng từ từ lan ra, cho đến khi lấp đầy cả trái tim anh, Bạc Dạ lúc này mới hiểu, thì ra có những thứ đã hoàn toàn dứt ra không được nữa rồi.

Ví dụ như, dục vọng muốn chiếm giữ Đường Thi.

Anh ta bước lên phía trước, bị ngăn cách bởi đám đông đang lui tới, Đường Thi cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, vừa ngẩng đầu thì đã rơi vào một đôi mắt như màn đêm tối.

Ánh mắt vạn năm.

Những khoảng trống trong kí ức của giây phút đó chứa đầy tình yêu và hận thù, năm trước cô yêu anh, quên mất chính mình, năm sau cô hận anh, hận đến tận xương tuỷ.

Cô bị Bạc Dạ làm cay cay khoé mắt, cô từ trên sô pha đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ phòng bị.

Bạc Dạ tự cười nhạo bản thân, cô thực sự lại phòng bị anh như vậy sao?

Tùng Sam nghiêng đầu, liếc nhìn Bạc Dạ, người đàn ông không thể hiện ra biểu hiện gì, vẫn là bộ dạng trời có sập xuống cũng không hề hấn gì, chỉ là nhìn thấy Bạc Dạ đi tới gần, anh ta nói: “Cậu chủ Bạc, đến nói chuyện cũ sao?”

Bốn chữ ‘nói lại chuyện cũ, châm chọc vô cùng.

Bạc Dạ liếc mắt cười: “Có dịp gặp mặt, đến chào hỏi.”

Đường Thi bình tĩnh kéo dài khoảng cách: “Chào cậu chủ Bạc.”

Cô rõ ràng là không muốn dây dưa với Bạc Dạ, Bạc Dạ cũng nhận ra nên dừng lại từ xa nhìn Đường Thi.

Đường Thi cảm thấy Bạc Dạ con người này rất kì lạ.

Lúc đầu anh còn mong muốn dùng đủ mọi cách để khiến cô cút đi, nhưng giờ cô đã đi rồi, anh lại cố gắng hết sức muốn cô quay lại.

Đàn ông mà, vĩnh viễn luôn quái dị như vậy, chỉ khi không có được, mới trở nên coi trọng.

Tùng Sam cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha, đưa tay ra để Đường Thi khoác tay vào, Đường Thi cười và nói với Tùng Sam: “Cảm ơn.”

Tùng Sam lạnh lùng liếc nhìn cô, anh không nói gì nữa, chỉ nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, Bạc Dạ đã cảm thấy chua xót.

Đã từng là người duy nhất trong trái tim anh, nhưng rồi cô bước đi, cả bầu trời bao la bay bổng, cô không còn chỉ là của riêng anh nữa.

Bạc Dạ rũ mi xuống, muốn cùng Đường Thi tiến lên để nói chuyện, nhưng dũng khí của anh lúc này đã biến mất.

Anh nhìn cô bước đi, ngón tay buông thõng bên hông yếu ớt nắm chặt, Đường Thi… Người đàn ông đang đi cùng em đáng sợ như thế nào, em có biết không?

Tùng Sam nhận thấy ánh mắt của Bạc Dạ biến mất sau lưng anh ta, đôi lông mày thờ ơ của người đàn ông giãn ra một chút. Anh liếc nhìn Đường Thi bên cạnh cô, khuôn mặt cô cúi xuống, mái tóc buông xõa mềm mại, trông có vẻ mệt mỏi nhưng cũng thanh tú, hôm nay trên người mặc một chiếc váy xanh nhạt, rất nữ tính.

Anh ta cũng nhận thấy rằng nhiều người đàn ông đang đổ dồn ánh mắt vào Đường Thi

Đường Thi, cô chủ nhà họ Đường, người đã vào tù năm năm trước…

Khi những lời đó lướt qua tâm trí Tùng Sam, người đàn ông mỉm cười điểm tĩnh, nhưng nó chỉ là thoáng qua, quá nhanh không để có người chụp được.

Có lẽ… mọi thứ đang diễn ra theo một hướng thú vị hơn.

Sau khi phía ban tổ chức nói xong lời thoại chính, khi đến thời gian phỏng vấn của giới truyền thông, các nhiếp ảnh gia và phóng viên đang cầm micro sẵn sàng với máy quay.

Chính là giống như những vé tàu đắt hàng vào mùa xuân, bộ dạng liều mạng lao tới vây quanh, có người mục tiêu đặt trên người Bạc Dạ, đuổi theo Bạc Dạ suốt cả buổi: “Cậu chủ Bạc! Anh đợi chút! Chúng tôi có vài câu hỏi muốn được giải đáp!”

Có người muốn phỏng vấn phòng làm việc của bọn họ, vì vậy chen vào đám người gắng sức do micro của mình ra, suýt chút nữa chọc vào mặt ông Vương: “Cái đó, xin hỏi đây là phòng làm việc của game ‘Hình Thành Tình Yêu’ sao? Chúng tôi là giải trí Tân Lãng… ” %D

Còn có người được biết cổ đông lớn lớn nhất phía sau hậu đài chính là Diệp Kinh Đường, vác theo máy ảnh quay độ về phía ông ấy để chụp mọi góc nhìn, Tổng giám đốc Diệp, tổng giám đốc Diệp! Xin hỏi tại sao anh lại bỏ ra số vốn lớn như vậy cho một trò chơi dành cho những cô gái trẻ như vậy? Anh đã có đầy đủ kế hoạch cho tương lai của trò chơi này chưa?”

Tính khí của Diệp Kinh Đường không thể chịu đựng tốt như Bạc Dạ, anh ta quát: “Cút hết đi! Tôi đây thích mấy trò chơi về tình yêu đã được chưa”

Nhà báo: Mẹ biết thằng biến thái, một người đàn ông lớn như vậy rồi còn thích chơi trò hình thành tình yêu! Tổng giám đốc Diệp này không phải là đồng tính ấy chứ?

Không ai biết rằng Diệp Kinh Đường đầu tư vào trò chơi này, chỉ vì Khương Thích nói: “Tôi nghe nói rằng gần đây có một phòng làm việc đang phát triển trò chơi mới, là tình yêu của thiếu nữ, tôi thực sự rất muốn trở thành người chơi phiên bản thử nghiệm của bọn họ. ”

Khi đó Diệp Kinh Đường liền chế nhạo: “Loại trò chơi rác rưởi như thế này mà em cũng thích?”

Khương Thích trợn tròn mắt: “Thì thực tại không thể yêu đương gì, dùng trò chơi để thoả mãn nguyện bản thân có được không?”

Khi đó Diệp Kinh Đường không biết mình rốt cuộc bị điên hay là bị tẩy nãy rồi, ngày hôm sau lại trực tiếp đi tìm người phụ trách phòng làm việc của trò chơi, nói rằng muốn đầu tư vào trò chơi của họ.

Sau khi nghĩ lại, bản thân thật sự cảm thấy rất nực cười, chỉ bởi vì Khương Thích nói một câu muốn chơi, ở đằng sau liền vung một số tiền lớn trở thành cổ đông lớn nhất ở phía sau hậu trường của trò chơi này.

Bây giờ những chiếc micro đưa đến trước mặt, hỏi anh ta tại sao lại đầu tư vào trò chơi này, mà lý do, thì anh ta cũng không nói ra được.

Vì cái gì? Vì… Khương Thích sao? Diệp Kinh Đường không thể thừa nhận.

Nhưng khi nghĩ đến Khương Thích, trong lòng anh ta lại có một cảm giác đau nhói, anh ta đầu tư vào một cô gái không phù hợp với phong cách của anh ta chút nào.

Trò chơi chỉ dành cho Khương Thích, nhưng Khương Thích… đã không thể chơi trò chơi này nữa rồi.

Diệp Kinh Đường rũ mắt xuống nhìn đám phóng viên xung quanh, theo bản năng nghĩ rằng khi bị các phóng viên vây lại, sẽ có một bóng dáng gầy guộc đi giày cao gót đưa tay ra bên cạnh anh, rồi hét lên với nhóm phóng viên: “Xin hãy giữ trật tự cho buổi phỏng vấn, mọi người đừng ảnh hưởng đến sự tiến trình của tổng giám đốc Diệp! Mời các bạn trong giới truyền thông đặt lịch hẹn trước! ”

Cô ấy vẫn luôn hiếu thắng như vậy, trời có sập cũng không sao.

Cô ấy bị người khác hiểu lầm. Mọi người đều nghĩ rằng cô ấy thích tiền và thích ôm đùi của Diệp Kinh Đường, nhưng Diệp Kinh Đường biết rằng cô ấy chỉ vì một sự uy hiếp mà bị anh nắm chặt trong tay. Nếu một ngày nào đó Khương Thích không phải chịu sự uy hiếp này nữa, vậy thì Diệp Kinh Đường cũng không thể nắm chặt lấy cô ấy nữa.

Như rơi vào kí ức, khi chợt tỉnh lại, tiếng ồn ào bên tai, trước mắt đều là những khuôn mặt xa lạ.

Không còn tiếng nói rõ ràng nào giúp anh ta duy trì trật tự, và không có bóng người nào chạy tới chạy lui vì anh ta.

Khương Thích chính là như vậy, giống như một cơn gió, thổi qua cuộc đời của Diệp Kinh Đường, xoay quanh anh, vội vàng rời đi, đến rồi đi không để lại dấu vết.

Diệp Kinh Đường đưa tay ra nhưng không bắt được gì.

Anh ta nhìn lướt qua giới truyền thông trước mặt, cuối cùng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Tôi đầu tư vào trò chơi này, là vì một người bạn của tôi… ”

Các phóng viên truyền thông ngửi thấy mùi tin tức nóng hổi, tiếp tục hỏi: “Người bạn này có ý nghĩa gì với anh?”

Diệp Kinh Đường không nói gì.

Phóng viên tiếp tục đặt micrơ ở đó.

Thật lâu sau, Diệp Kinh Đường nói: “Là một người rất quan trọng. Có thể cô ấy cũng không biết.”

Giới truyền thông cảm thấy chủ đề này đột nhiên có chút đau thương, thận trọng hỏi: “Là người phụ nữ mà anh thích? Hay là…người bạn tri kỷ đã lâu không gặp? Người yêu? “Đều không phải.” Người đàn ông có lông mày thanh tú, tính tình lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại mang theo thành kiến, giống như một vùng biển chết, buồn bã tĩnh lặng.

Chính xác thì Giang Thích là gì đối với anh ta? Diệp Kinh Đường tự hỏi chính mình. Nhưng không nhận được câu trả lời.

“Người bạn này có biết tấm lòng của anh không?” Phóng viên nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Kinh Đường liền nhận ra mình đã hỏi sai câu hỏi nên nhanh chóng đổi chủ đề.

Không ngờ, Diệp Kinh Đường lại nhìn thẳng vào cô ta, với đôi mắt rất buồn.

“Không biết, cô ấy…đã không còn ở trên cõi đời này nữa rồi.”

Vào lúc này, có người nhìn thấy nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông cao quý và đẹp trai hiện lên một cảm xúc gọi là tuyệt vọng.

Sự đau đớn, cứ lặng lẽ như vậy đầy lên trên lồng ngực của anh ta.

Toàn bộ đều được truyền hình trực tiếp, vẻ mặt buồn bã của Diệp Kinh Đường bị máy quay ghi lại, thần thái lãng tử, nhưng lại là vẻ mặt cô đơn.

Nhưng ở một nơi khác trên thế giới này, có một người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách và vô tình xem được chương trình trực tiếp này, nhìn thấy Diệp Kinh Đường khi nói những lời đó, cô ấy che miệng và khóc như một đứa trẻ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio