“Nói về ” RCKY mở nắp hộp giữ nhiệt Đường Thi mang đến ra uống một hớp, ánh mắt Bạc Dạ bên cạnh liền như dao lướt qua khiến anh ta rụt cổ lại, dè dặt nói: “Có vài tin liên quan đến chuyện tôi trúng đạn mới tiết lộ cho mọi người.”
Bạch Việt ở bên cạnh tự múc cho mình một bát canh gà, còn coi mình như ông lớn, uống canh xong còn không biết xấu hổ đánh giá: “Canh gà hầm không tồi, nhất định là có người chỉ bảo chứ gì?”
Đường Thi vui cười: “Đầu bếp Hàn Nhượng đứng bên tự tay chỉ bảo.” “Nghe tôi nói đi chứ!” RCKY phát điên lên được: “Tôi nói, tôi cảm thấy tôi bị người ta ám sát là chủ ý của tổ Phong Thần.”
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sửng sốt.
Tổ Phong Thần.? Cái tổ chức do Lam Minh phụ trách quản lý kia? “Lúc mới đầu tôi cũng nghĩ như vậy.”
Ventus ở một bên nhàn nhạt nói: “Nếu Lam Minh muốn xóa sổ Thất Tông Tội Lý cũng không có gì bất ngờ.”
Đường Thi cũng tự biết nội dung phía sau không cô không nên nghe thêm, cho nên liền lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, Đường Duy nhận thấy mẹ nhóc rời đi cũng nhảy xuống giường đi ra ngoài.
“Mẹ.” Đường Duy thấy Đường Thì đứng dựa vào tường ngoài hành lang bên ngoài liền nhẹ giọng gọi một tiếng. Đường thì ngẩng đầu liền thấy cậu nhóc con theo ra: “Mẹ không vui sao?”
Đường Thì ngồi xổm xuống, cười nhạt nói: “Có hơi chút, bởi vì mẹ nhận ra, thực ra giữa thế giới của con cùng với thế giới của mẹ còn ngăn cách cả một thế giới.”
Thế giới mà Bạc Dạ có thể bước vào, RCKY cùng Ventus cũng có thể bước vào, nhưng cô lại không vào được.
Đường Duy chau mày: “Mẹ, con tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với mẹ.”
Đường Thi cười cười: “Mẹ biết, chỉ là mẹ nhận ra giữa mẹ với con đã có khoảng cách. Con có ý tưởng mà mẹ không thể lý giải, thậm chí có đôi lúc còn phải suy nghĩ nhiều hơn mẹ khiến mẹ có ảo giác con đang dần khôn lớn, sắp phải rời khỏi mẹ.”
Đường Thi cảm thấy chính mình như cột điện báo hai bên đường ray xe lửa, còn Đường Duy lại chính là chuyến tàu chạy như bay, tăng nhanh tốc độ rời xa cô từng chút, lướt qua cô với tư thế thét gào, sau đó cũng không ngoảnh đầu lại chạy tới phương xa.
Đường Thi cảm thấy cô nên vui mừng vì có một cậu con trai tài giỏi như vậy, nhưng… Như vậy cũng sẽ rất cô đơn. Người mẹ nào cũng sẽ cảm thấy mất cân bằng như vậy đi.
Quan hệ giữa Đường Duy cùng Bạc Dạ càng ngày càng tốt, cô cùng ngăn không được, vì dù sao họ cũng là ba con ruột, huống chi lúc Bạc Dạ nhảy xuống sườn núi lúc đó, Đường Duy cũng đã cảm động rồi, cô cũng không có lý do gì ngăn trở giữa hai người bọn họ.
Cũng không nên để đứa nhỏ phải gánh lấy hận thù của người lớn bọn họ.
Đường Duy thấy được nỗi cô đơn trong đôi mắt Đường Thi, cậu nhóc nằm lấy tay Đường Thi, nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con sẽ không rời xa mẹ đâu, thật đấy, mẹ không phải nghĩ nhiều.”
“Nếu sau này lớn lên, con sẽ nguyện ý bước đến bên Bạc Dạ sao?”
“Con nguyện ý ở lại bên cạnh mẹ.” Đường Duy đáp lại rất nhanh: “Rời xa mẹ con cũng sẽ cô đơn lắm.”
Đường Thi cảm thầy lòng cô chua xót: “Có thể là do mẹ quá dễ nổi lòng ghen rồi, thấy con trai ưu tú như vậy liền sợ hãi có người đến cướp mất con.
Đường Duy giả bộ tức giận, bĩu môi: “Hừ, mẹ con xinh đẹp quá, còn có người muốn đến giành lấy đây, nhưng con sẽ không nhường ai cả đâu.”
Vừa hay Bạc Dạ không yên lòng với Đường Thi nên cũng bước ra xem, lúc anh nghe được lời của Đường Duy, bước chân liền chững lại. “Đúng rồi, mẹ muốn hỏi ý kiến của con về chuyện của mẹ với Bạc Dạ.”
Đường Thi ngồi xổm xuống: “Con bây giờ cũng đã ra dáng người lớn lắm rồi, mẹ cũng nên tôn trọng lựa chọn của con. Con còn muốn Bạc Dạ làm ba con không?”