Với bước nhảy vọt đáng kể này trong mối quan hệ với Đường Duy, Bạc Nhan cũng không còn sợ hãi như trước nữa. Cô bé thường nhảy nhót lung tung trước mặt Đường Duy với một nụ cười, còn Đường Duy thì chỉ cảm thấy Bạc Dạ vo ve như ruồi phiền chết đi được.
Nhưng mà cậu bé cũng không nghĩ đến việc bỏ lại cô bé một mình nữa, bởi vì Đường Duy biết rằng nếu cậu bé bỏ đi lần nữa thì Bạc Nhan sẽ càng khóc nhiều hơn rồi lại bám theo cậu bé.
Cho nên cả ngày hôm nay, Đường Duy đi đâu thì Bạc Nhan đều mang theo đứa con ghe, thậm chí có người còn cười nói đây chắc là bạn gái nhỏ của Đường Duy khiến cho Đường Duy gấp đến độ đỏ mặt: “Không đúng, không đúng, cô ta đáng ghét như thế thì làm sao có thể là bạn gái của con được!”
Bạc Nhan lại tò mò hỏi: “Bạn gái nhỏ là gì vậy anh?”
Đường Duy hung tợn nói: “Nghĩa là sau này sẽ cưới về nhà làm vợ!”
Bạc Nhan lập tức nói: “Anh sẽ cưới em về nhà sao?”
Đường Duy không thể nhịn được nữa: “Không thể!”
“Ö.” Bạc Nhan kéo dài giọng, dường như có chút thất vọng, lẩm bẩm nói: “Nhưng là em thật sự rất muốn cùng anh trai trở thành người một nhà, chính là người nhà thật sự của em.”
Trong suy nghĩ của Bạc Dạ thì khái niệm cưới về nhà là chính là sống chung một chỗ, tức là mọi người là một gia đình, cô bé cũng chưa nghĩ đến ý nghĩa đằng sau hai chữ hôn nhân.
Cô bé chỉ sợ An Mật bạo hành mình và muốn có một gia đình ổn định, hạnh phúc, sau đó cô bé có thể vô tư sống trong đó mà không lo chia cách với ba mẹ.
Nếu Đường Duy thực sự trở thành anh trai của cô bé, được sống cùng một chỗ với bé thì thật sự là rất mãn nguyện.
Đó là suy nghĩ của cô bé Bạc Nhan tuổi.
Trong tương lai, cô bé muốn nỗ lực để trở thành người nhà của Đường Duy và sống cùng với cậu bé.
Bởi vì cô bé cảm thấy rất yên tâm khi ở bên cạnh Đường Duy.
Ngày hôm nay khi Đường Duy được Tô Kỳ đưa về nhà thì cậu bé ta đã bớt phản kháng với Bạc Nhan, Tô Kỳ vẫn còn hơi ngạc nhiên khi mối quan hệ giữa họ đột nhiên trở nên tốt đẹp như vậy. Khi Bạc Nhan bước tới ôm Đường Duy thì mặc dù vẻ mặt của cậu bé có vẻ khó chịu nhưng vẫn cố gắng kìm lại, trên mặt lộ rõ vẻ không vui nhưng mà vẫn để cho Bạc Nhan ôm lấy.
Nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của Đường Duy, Tô Kỳ chính mình cũng rất vui mừng, nhóc con này cũng quá buồn cười đi, anh ta không nhịn được trêu chọc: “Có muốn để Bạc Nhan lớn lên cùng cháu không.”
Đường Duy tóc sắp dựng đứng cả lên: “Cháu từ chối! Đừng hỏi câu này nữa!”
Cậu bé không thể yêu thích loại phiền phức này!
Bạc Nhan ngây thơ nắm lấy tay Đường Duy nói: “Không ở bên nhau cũng không sao, miễn là anh có ở đây là được rồi.” “Ồ, lời tâm tình này đúng là ngây thơ trong sáng mà, đây chính là chiêu số sâu sắc nhất”
Tô Kỳ lắc đầu: “Được rồi, về đến nhà rồi. Cháu đi lên đi,chú sẽ chở Bạc Nhan rời đi.” “Tạm biệt, anh trai!”
Bạc Nhan vẫy vẫy tay: “Cuối tuần sau em có thể tới chơi với anh!”
Đường Duy nghiến răng nghiến lợi: “Mày thật phiền phức!”
Nói xong xoay người rời đi, mới vừa đi được vài bước thì Đường Duy nghĩ đến dáng vẻ tủi thân chu chu cái miệng nhỏ của Bạc Nhan thì bước chân của cậu bé dừng lại, sau đó khẽ nói: “Tuy nhiên, nếu tao rảnh vào cuối tuần, thì tao có thể cố gắng hết sức… để nhìn thấy mày một chút.”
Sau khi buông xuống những lời này thì Đường Duy trực tiếp chạy vào thang máy, Tô Kỳ vẻ mặt kinh ngạc đứng ở nơi đó còn Bạc Nhan thì vui sướng nhảy cẫng lên, hỏi: “Anh trai đây là biểu thị anh ấy đồng ý chơi với cháu có phải không?”
Tô Kỳ cười xoa đầu Bạc Nhan: “Đúng vậy, cậu bé sẽ sớm không còn ghét bỏ con nữa, cậu bé rất thông minh.”