Đường Thi chưa từng nghĩ tới ba ngày sau khi Bạc Dạ rời đi, Kỳ Mặc và Lạc Phàm lại tim tới cửa.
Hai người bọn họ một người mặc đồ đen một người mặc đồ trắng trông bắt mắt hơn hắn, hai anh chàng đẹp trai cứ vậy đứng trước cửa nhà Đường Thi cười nói: “Chào buổi sáng
Đường Thi có chút kinh ngạc, đẩy chiếc xe lăn đi đến chào hỏi, Kỳ Mặc lập tức nói: “Cô không cần khách sáo, chúng tôi đến đây làm khách.”
Đường Thi nhìn bọn họ kỹ hơn, rảnh rỗi không có gì làm nên đến đây làm khách sao? Đường Duy đang đi học, bọn họ không cách nào tim thấy cậu bé
Kỳ Mặc nghĩ thầm, cũng là không thế nói là do
Bạc Da kêu bọn họ đến chơi với Đường Thi nhiều chút.
Bạc Dạ lo rằng Đường Thi ngõi trên xe lãn cả ngày trời sẽ cảm thấy buồn chán, nên anh bảo Kỳ Mặc và Lạc Phàm đến tim Đường Thi, tiện thế làm vệ cho cô, để đảm bảo an toàn cho Đường Thi và sĩ Đường Duy. Đương nhiên, là bọn họ được trả tiền. Nếu không thì Kỳ Mặc và Lạc Phàm sẽ không nhiệt tình như vậy.
Đường Thi không biết rằng mình đang được bảo vệ đặc biệt bởi hacker danh tiếng hiển hách cùng một kẻ nổi danh đánh cận chiến, cô chỉ cảm thấy những ngày gần đây Kỹ Mặc và Lạc Phàm rất chịu khó đếm đào, thậm chí bon họ còn bắt đầu đưa đón Đường Duy đi học, những ngày gần đây Đường Duy cũng trở nên rất kiêu ngao, giống như có thêm hai hộ pháp một trái một phải vậy, bên trong trường học thậm chí còn có tin đồn rằng Đường Duy có thể là cậu chủ nhỏ của một môn phái nào đó, cho nên xung quanh cậu bé mới có những bảo vệ trông uy phong và nguy hiểm tới như vậy.
Lúc Kỳ Mặc quay về bảo cáo cho Bạc Ta, đều sẽ tiện nói cho Bac Dạ biết hôm nay Đường Thi đã ăn gi, Đường Thi hôm nay xem tin tức gi, con chó của Đường Thi hôm nay lại cần phá đồ đạc và bị Khưang Thích đánh. Husky của Đường Thi xuống đánh nhau với Alaska lau dưới xong bị rượt đuổi chạy khấp tiểu khu, vừa chạy vừa kêu la thảm thiết
Bạc Dạ đều bật cười mỗi khi nghe những cầu chuyện về Đường Thi. Cho nên Lâm Từ cảm thấy Bạc Da giống như đang yêu rồi. Cuối cùng hôm nay đgi đến sau khi hop xong, cậu ta thận trọng hỏi Bạc Dạ “Cậu Bạc Da… Có phải cậu, cậu và Cô Đường Thi đang yêu nhau không?
Không nói còn tốt hơn, vừa nghe thấy câu này, Bạc Dạ liền thay đổi sắc mặt nói: “Chuyện còn chưa có ra sao. Sao anh cứ hỏi những vấn đề không nên hỏi nhỉ?”
Lâm Từ măng tầm làm sao tôi có thể đoán được, ai bảo cậu cả ngày cứ ngồi cười như một thắng mê gái chứ. Nhìn thoáng qua trông chẳng khác gì mấy kẻ ngây thơ vừa biết yêu nên chỉ số EQ và Q đều bị kéo thấp được miêu tả trên weibo.
Nhưng ngoài mặt thì anh ta vẫn phải nịnh nọt sếp của mình, dù sao nịnh vui lòng, Bạc Dạ vừa vung tay sẽ tăng thêm lương cho cậu ta, Lâm Từ nói: “Tôi cho rằng mối quan hệ của cậu với Cô Đường Thi gần đây có tiến triển tốt hơn, cho nên tâm trạng dạo này mới tốt như vậy.
Nói xong Lâm Từ còn tự khen bản thân mình, nghe này, tài hùng biện của mình thật đúng là bất khả chiến bại.
Bạc Dạ nghiêm túc quay đầu nhìn về phía trợ lý đặc biệt của mình: “Tôi đã tỏ tình với Đường Thi.
Đống tài liệu Lâm Từ ôm trong người suýt chút nữa đều rơi xuống đất, nhưng cậu ta vẫn cố duy trì hình tượng một người trợ lý lạnh lùng, cậu ta đẩy cặp mắt kính, giả vờ thờ ơ nói: “Ừ.. Chúc mừng
Bạc Da lại nói: “Tôi cũng đã thú thật với cô ấy về chuyện trí nhớ của tôi đã hồi phục hoàn toàn rồi.”
Lâm Từ cảm thấy bản thân có chút không khống chế được cảm xúc nữa.
Bạc Dạ tiếp tục nói: “Nhưng hình như Đường Thi vẫn chưa cho tôi một câu trả lời chính xác… Nhưng cũng không sao cả, thời gian còn dài, dù sao cô ấy cũng không cảm thấy tôi phiền phức nữa.”
Vòng phòng ngự trong lòng của Lâm Từ cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn, cậu ta vỗ bàn của Bạc Dạ: “Cậu đã tỏ tình nghiêm túc với Cô Đường Thi rồi sao?”
Ông trời ạ! Tỏ tình rồi! Ba từ anh yêu em! Lại có thể nói ra từ miệng của Bạc Dạ… tỷ lệ thậm chí còn thấp hơn cả việc trúng vé số năm trăm vạn tệ!