Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

chương 758: người nhà tới cửa, chấp nhận khương thích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mẹ Khương Thích dùng sức nắm tay Khương Thích, không ngừng khích lệ: “Ai dà! Con đúng là! Con đã chấp nhận con trai mẹ à? Chuyện tốt! Chuyện tốt! Ôi con trai ngốc nhà mẹ thật có phúc phần, Khương Thích, thực sự là quá cám ơn con, mẹ vừa nghĩ con sắp trở thành con dâu nhà ta, chúng ta lại vui vẻ tới mức cả đêm không ngủ.."

Hàn Thâm nhét một đống quà vào trong lòng Khương Thích: “Hoan nghênh gia nhập nhà của chúng tôi."

Khương Thích lại càng hoảng sợ: “Này cũng... Đồ quý trọng như vậy, dì, không được đâu." "Có gì không được!" Mẹ Hàn Nhượng móc ra hai tấm thẻ ngân hàng: "Cho con tiền riêng! Giấu đi, sau này tiền của Hàn Nhượng cũng là của con! Nếu nó đối xử với con không tốt, con cứ dùng tiền tìm người đánh nó!"

Khương Thích được sủng ái mà lo sợ lại hơi dở khóc dở cười: “Dì, mọi người quá khách khí, như vậy con sẽ ngượng ngùng." "Về sau đều là người một nhà, ngại cái gì." Chị Hàn Nhượng lại đưa một đống đồ trang điểm vừa mua cho Khương Thích: “Ừm, tới vội nên không chuẩn bị quà, mua cho em chút mỹ phẩm và nước hoa, về sau lúc chúng ta cùng đi dạo phố, mua tiếp sẽ tốt hơn."

Khương Thích cầm mấy thứ nặng nề kia, mà mũi chua xót.

Đây là người nhà bọn họ coi trọng cô mới đối tốt với cô, nhưng thân phận của cô, hoàn toàn không trèo cao được với cậu chủ giàu có như Hàn Nhượng... "Dì, mọi người đừng tặng nữa, con rất áp lực, đồ tốt mọi người tặng con không nhận nổi. ” “Cái gì mà áp lực lớn hay không lớn!"

Mẹ Hàn Nhượng vung tay lên: “Đừng nghĩ nhiều, con đối tốt với Hàn Nhượng là được! Khi đó cháu cản đao cho Hàn Nhượng, dì vẫn nhớ kỹ, con nói thử xem trên thế giới có thể có bao nhiêu cô gái đối xử với Hàn Nhượng nhà dì như vậy? Xã hội bây giờ sớm đã không còn cái gì là môn đăng hộ đối rồi, nhà dì thích con là được. Con ngoan, đừng áp lực, người một nhà còn khách khí như vậy làm cái gì, muốn khách khí thật thì không bằng tới nhà dì ăn cơm đi, cùng giúp đỡ dì nấu cơm, dì rất thích nấu cơm."

Thảo nào, thì ra Hàn Nhượng nấu ăn ngon là di truyền từ mẹ Hàn Nhượng.

Khương Thích nở nụ cười: “Dì, con mà nấu cơm có lẽ ăn không ngon. "Ha ha ha, đó không phải giống anh chị sao! Anh chị nấu cơm không ngon, không thừa hưởng bất kỳ kỹ năng nấu ăn nào từ mẹ chị!" Chị Hàn Nhượng nói một câu đùa: "Anh chị giống ba chị, trầm mặc, Hàn Nhượng giống mẹ chị, cởi mở, nấu cơm cũng ngon."

Hàn Thâm nói: “Vậy em giống ai?"

Chị Hàn Nhượng chỉ ngón tay vào mình: “Không phải khi còn bé anh toàn bắt nạt em, nói em gái em đây và em trai Hàn Nhượng kia đều do anh nhặt được từ trong thùng rác sao!"

Mọi người cười to, bầu không khí lập tức thả lỏng, Đường Thi đi tới đưa hoa quả đến, Hàn Thâm chủ động đứng lên hỗ trợ. “Đã lâu không gặp." Người đàn ông đi vào bếp để giúp rửa con dao: "Gần đây dường như trạng thái của em tốt hơn lần trước tôi gặp

Đường Thi trở lại phòng bếp, nghe anh ta nói lời này, cô hơi kinh ngạc cười hỏi: “Vì sao nói như vậy?" "Ánh mắt có ánh sáng." Hàn Thâm trầm thấp nói: “Nụ cười cũng tươi hơn trước đây. Nếu là trước đây em cười rất xa lạ, hoàn toàn là để ứng phó với người ngoài, ngày hôm nay nhìn nụ cười của em, tôi cảm thấy là thật lòng”

Xem ra anh ta rất biết quan sát.

Đường Thi cũng không phủ nhận: “Ừm, thời gian qua khá tốt, chút trắc trở thất bại đều đã qua, cho nên tâm tình cũng thay đổi tốt hơn” “Rất tốt”

Hàn Thâm rửa sạch dao, lau khô rồi đặt trở lại: “Hy vọng về sau em vẫn có thể duy trì tâm tình tốt như vậy." "Cảm ơn."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio