Bạc Dạ tức giận, gửi một loạt những dấu chấm hỏi cho Đường Thi, và nói với Đường Thi. [Mẹ: Đừng dùng WeChat của con trai tôi gửi tin nhân cho tôi.] [Đường Duy: Tôi dùng WeChat của Duy Duy để gửi tin nhắn cho em thì sao nào? Tôi hỏi thăm mẹ của con tôi cũng không được?] [Me:…] [Đường Duy: Em có giỏi thì chấp nhận yêu cầu kết bạn của tôi kìa! Nếu vậy tôi cũng không cần dùng Wechat của Đường Duy làm phiền em.] [Mẹ.]
Một lúc sau, điện thoại của Bạc Dạ rung lên. Lúc anh nhấn phím, hơi thở dường như chậm lại. [Dawn đã thông qua yêu cầu kết bạn của bạn, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện rồi! Nửa tháng trước anh gửi yêu cầu kết bạn với
Đường Thi.
Sau nửa tháng, Đường Thi rốt cuộc đã đồng ý. truyện đam mỹ
Bạc Dạ hô hấp dồn dập, anh ném điện thoại của Đường Duy qua một bên, sau đó bấm vào danh thiếp của Đường Thi trong điện thoại, bắt đầu thay đổi ghi chú.
Bạc Dạ nói: “Mọi người nói xem, tôi nên để lại chú thích gì cho Đường thi thì tốt?” “Đường Thi đồng ý yêu cầu kết bạn rồi?” Bạch Việt ở một bên thở dài: “Thật sự vô liêm sỉ, hần là do anh quá phiền phức, cô ấy mới đành đồng ý.” “Cút!” Bạc Dạ kêu lên: “Quá trình không đáng nói, kết quả mới quan trọng, tôi nên đặt chú thích cho Đường Thi là gì bây giờ? “Gọi là… vợ cũ.”
Lạc Phàm ở bên bất thình lình phun ra một câu.
Bạc Dạ cảm giác như ngực mình bị trúng một kiếm, chỉ muốn trực tiếp ném miếng bít tết mà người phục vụ vừa mang lên khuôn mặt tảng băng của Lạc Phàm.
Đường Duy đã cười đến không thở nổi, Bạc Dạ bình thường điên khùng nhưng lúc đối mặt với Đường Thi lại chẳng biết gì, Bạch Việt nói đùa: “Vậy thì gọi là Nữ vương đại nhân.” “Quá buồn nôn, không thích.”
Bạc Dạ từ chối: “Tôi không muốn sử dụng mấy chú thích không đúng bản chất như vậy.”
Kỳ Mặc suy nghĩ một chút: “Hay là dùng tiểu bảo bối đi, chẳng phải đầu năm nay đều gọi như vậy sao?” “Phì.” Tùng Sam ở một bên ra vẻ nôn mửa: “Đường Thi cũng có phải bạn gái của Bạc Dạ đâu.”
Bạc Dạ cảm thấy trước ngực lại bị cắm thêm một thanh kiếm. Thôi vậy, có một đám bạn nhẫn tâm không đáng tin cậy như thế, nói câu nào cũng chỉ khiến đau lòng thêm thôi.
Asuka nói: “Ấn tượng của anh về Đường thi là “Xinh đẹp.” Bạc Dạ thành thật nói. gi?” “Nông cạn!”
Bạch Việt chế nhạo: “Quên đi, nếu phiền phức như vậy thì cứ giữ nguyên chú thích như thế. Dù sao Đường Thi cũng chẳng thèm quan tâm anh đặt chú thích cô ấy là gì.”
Bạc Dạ không nói, trong đầu vụt qua muôn vàn suy nghĩ.
Tuy rằng lời bọn họ nói đều rất tổn thương, nhưng xem ra cũng không sai, đổi Đường Thi thành tên khác cũng thật không ổn.
Dù sao đi nữa, cô cũng không phải là vợ của anh. Sau một hồi suy nghĩ, Bạc Dạ tự mình lén lút gõ vài chữ. “Mẹ của con trai”.
Như vậy chắc là không sai được đâu. Đường Duy cẩn thận nhìn lướt qua, khẽ nhếch môi không nói.
Sau khi Bạc Dạ thay đổi chú thích liền nói: “Các anh sau khi thêm WeChat của mấy cô gái nhỏ, tin nhắn đầu tiên là gì?”
Bạch Việt mở miệng nói: “Có hẹn trước không?” Bạc Dạ muốn ấn mặt anh ta vào bàn nướng sắt ngay tại chỗ.
Kỳ Mặc nói: “Hay là gửi một phong bao lì xì .” Bạc Dạ vặn lại: “Đường Thi không thiếu tiền.”
Kỳ Mặc nói: “Có vẻ như vậy. Đường Thi trông giống như chẳng bao giờ thiếu tiền vậy… Thật ghen tị, ôi cuộc sống này.”
Asuka nói: “Cầm điện thoại đến đây.” “Hả?” Bạc Dạ liếc cô một cái: “Cô định nói nhảm gì? “Mang nó đến đây, tôi dạy anh.” Bất chấp sự ngăn cản của Bạc Dạ, Asuka rút điện thoại khỏi tay anh, nhanh chóng gõ vài chữ trên đó. [Bạc Dạ: Luân Đôn chơi rất vui, em có muốn lần sau cùng đến không?] “Lợi hại.” Lạc Phàm vỗ tay bôm bốp: “Quá sức giỏi luôn.” “Nhìn là biết người thường xuyên chọc ghẹo các thiếu nữ.” Bạch Việt cười nói: “Tốt lắm, đến giúp Bạc Dạ hả?
Asuka trợn mắt: “Nếu không với cái tính tình trực nam ung thư của Bạc Dạ, có quý mới tin anh ta sẽ theo đuổi được Đường Thi.”
Lần đầu tiên trong đời, Bạc Dạ bị mắng là trực nam ung thư.
Sau đó, phải năm phút sau Đường Thi mới đáp lại, mọi người đang ăn đều đặt đũa xuống, vội vàng hỏi han: “Cô ấy đáp lại anh cái gì?” [Mẹ của con trai: Không cần đâu, anh cùng Đường Duy du lịch Luân Đôn thật vui vẻ là được.] “Ai da, đây là bị từ chối rồi.” “Chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra.” Kỳ Mặc gõ bàn: “Không phải chúng ta ra ngoài ăn cơm sao? Sao đột nhiên lại biến thành giúp đỡ Bạc Dạ theo đuổi Đường Thi?
Lạc Phàm nói: “Chà, Bạc Dạ thật là một người đáng thương.” “Tôi đáng thương sao?” Bạc Dạ tức giận.
Mọi người nhìn Bạc Dạ với ánh mắt đầy thương cảm, anh cảm thấy cẩu độc thân mình đúng là đang bị kỳ thị.