Tóc… tóc trắng sao?
Dường như trong đầu Đường Thi đột nhiên nảy ra một số đầu mối, cô mở mắt thật to rồi quay đầu nhìn mọi người xung quanh, sau đó chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông đeo mặt nạ ở bên cạnh hét lên: “Bạch Việt, đừng để anh ta chạy mất”
Khi những lời này vừa nói ra, Đường Thi liền hiểu rõ tất cả mọi chuyện rồi!
Cô hít một hơi thật sâu rồi quay qua nhìn Bạch Việt vừa rồi còn đang đóng giả mình đang lao tới, đầu ngón tay thu lại như những chiếc móng vuốt túm thật chặt vào cổ của người đó, thế mà đối phương cũng không chịu thiệt thòi, anh ta nhấc chân lên, đá ngang vào chân khiến cho Bạch Việt phải lùi lại về sau vài bước.
“Chết tiệt – Bạch Việt hung hăng lau giọt máu đỏ ngầu bên khóe miệng, vốn dĩ anh ta còn muốn đuổi theo nhưng lại bị người đó thả bom khói ra, sau đó trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống!
Đường Thi thấy người đàn ông đó đã cầm theo viên đá quý chạy đi rồi nhưng cô lại không kịp đuổi theo anh ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta nhảy từ tầng hai xuống trốn thoát.
“Để anh ta chạy mất rồi”
Bạch Việt chau mày sau đó quay đầu nhìn Đường Thỉ: “Cô nhìn cái gì mà nhìn?”
Đường Thi ngạc nhiên há hốc miệng.
Bạch Việt để lộ ra vẻ mặt không thể nhịn được nữa: “Nhìn cái gì mà nhìn? Cô chưa từng thấy đàn ông mặc sườn xám bao giờ à?”
Đường Thi xì một tiếng, nghe anh ta nói có vẻ vui quá nhỉ: “Ai bảo anh lại ăn mặc thành ra cái dạng này làm gì? Hơn nữa lại còn đóng giả tôi nữa! Đây là cái thứ chủ ý rách nát gì thế?”
“Đây gọi là cách dụ rắn ra khỏi hang, cô không hiểu sao?” Bạch Việt mặc một bộ sườn xám lộ eo, dưới chân còn mang theo một đôi giày cao gót, phong thái còn có chút diễm lệ, xinh đẹp hơn phụ nữ bình thường mấy phần: “Vì sợ cô bị thương nên ba đây mới khổ cực bó mình vào trong chiếc sườn xám này đóng giả làm cô để bảo vệ an toàn cho cô, thế mà cô lại dám giễu cợt tôi?”
Đường Thi nghe thấy vậy thì đưa tay lên che miệng: “Không có, anh rất xinh đẹp đó.
Anh mà dùng thân hình này đi quyến rũ Giang Lăng thì đảm bảo anh ta sẽ cần câu.”
“Shit!” Bạch Việt lạnh lùng cười một tiếng chế nhạo: “Không thèm”
Đường Thi có cảm giác người bên cạnh đang muốn rời đi, quả nhiên cô vừa quay người liền thấy người đàn ông vốn dĩ vẫn ôm chặt lấy cô bây giờ đã lùi ra rất xa. Thật bất ngờ là Đường Thi hung hăng kéo tay anh, còn người đàn ông đang muốn đi thì lại nhận ra thế mà tay của mình đã bị Đường Thi túm lấy rồi buộc lên đó một cọng dây thun từ lúc nào.
“Lừa gạt tôi xong lại còn muốn chạy sao?”
Đường Thi cứ đứng ở chỗ đó rồi cười nói: “Cởi mặt nạ ra”
“Không”
“Bỏ ra”
“Đây là em tự nói đấy nhé!”
Nghe thấy anh nói vậy thì trên mặt Đường Thi hiện lên vô số dấu hỏi chấm, cô hoàn toàn không hiểu được anh nói câu này là có ý gì, thế nhưng chính vào lúc này, người đàn ông đã lui ra xa cô lại đột nhiên bước lên phía trước, sau đó nhân lúc Đường Thi không để ý tới, nâng căm cô lên rồi lại hung hăng hôn lên đó.
Đường Thi kinh ngạc trợn tròn cả hai mắt, Bạch Việt nhìn thấy một mà này thì vội vàng ôm mặt mình lại: “Ấy chà! Cao tay đó..”
Hai người bọn họ đều khoác lên bộ quân phục và sườn xám của thời kỳ dân quốc, giống như một người con gái xinh đẹp bước ra từ trong khói lửa chiến tranh, tình yêu của thời đại đó là điều làm cho người ta không dám nhìn thẳng nhất, mang theo lửa đạn và khói thuốc súng hòa lẫn với máu tươi và tro tàn, khắp nơi đều là khói lửa bùng cháy hừng hực, bầu trời vang lên những tiếng nổ ầm ầm, còn người đàn ông lại giống như vừa bước ra từ gió táp mưa sa, vượt qua mọi mưa bom bão đạn, đao kiếm vô tình, chỉ để đi về phía cô.
Máu huyết toàn thân của Đường Thí bắt đầu chảy ngược lại Sau đó người đàn ông kia từ từ tháo mặt nạ xuống, nhếch miệng mỉm cười, vẫn là nụ cười ngông cuồng tự cao tự đại ấy: “Đã nói trước rồi đó, em không được đánh tôi đâu đấy!” Cập nhật nhanh chương mới nhất tại
Bạc Dạ?
Đường Thi không dám tin vào mọi thứ đang hiện ra trước mắt, cô sao có thể ngờ được…
Không phải anh đang ở trong tù sao?”
Giọng nói của Đường Thi cũng phát run lên rồi: “Sao bây giờ anh lại giống như một người chẳng việc gì vậy… Tôi..”
“Đồ ngốc, là do tôi cố tình làm vậy để Mã Cường nghĩ rằng tôi đang ở trong trại giam, vì vậy mới có thể dễ dàng làm ve sầu thoát xác…”
Đường Thi bị Bạc Dạ chọc tức đến mức cô giơ tay lên lần nữa, sau đó lại bị Bạc Dạ vững vàng nắm lấy: “Này! Đã nói là không được đánh người rồi cơ mài”
Hai mắt Đường Thi đỏ ửng lên: “Anh có biết là tôi tưởng rằng anh đã thật sự xảy ra chuyện rồi, khó lòng bảo đảm an toàn cho bản thân cho nên tôi mới cố gắng hết sức nghĩ cách cứu anh không?”
Nhìn Đường Thi đang cảm thấy vô cùng tủi thân, trái tim của Bạc Dạ liền run lên: “Này, em đừng khóc mà, có được không? Tôi… chỉ là tôi sợ rằng nếu tôi nói cho em biết kế hoạch của tôi thì em sẽ không thể diễn xuất giống như vậy được, tôi bắt buộc phải khiến cho Mã Cường nghĩ rằng tôi thật sự đã đến bước đường cùng rồi. Như vậy thì ông ta mới thay anh lên nằm quyền làm việc..
“Vì thế nên anh liền lừa dối tôi như vậy sao?”