phút sau
"Rắc rắc" cửa đúng lúc được mở ra, Âu Thiển Thiển đứng ở cửa, gương mặt không trang điểm, mái tóc dài được búi ở phía sau, làm lộ ra khuôn mặt giống cô gái mười tám tuổi trẻ trung.
Hàn Đông Liệt có chút sững sờ nhìn cô, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô búi tóc, thì ra cô có gương mặt tròn, hơn nữa cách ăn mặc của cô. . . . . . Thật đáng yêu!
"Cơm đâu?" Thấy hai tay của cô trống trơn, hắn tò mò hỏi.
"À, lúc nãy tôi đã gọi điện thoại về nhà, một lát nữa dì Lan sẽ mang cơm tới!" Giải thích với Tiểu Thiển mấy câu nên không còn bao nhiêu thời gian, cho nên cô đành phải dùng biện pháp này.
Hàn Đông Liệt chợt nhíu mày, lạnh lùng hỏi, "Gọi điện thoại? Em cũng gọi điện thoại cho người đàn ông kia?"
Ra ngoài phút, rửa mặt cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chẳng lẽ thời gian còn lại đều cùng tên đàn ông kia tình chàng ý thiếp?
Âu Thiển Thiển đứng ở bên giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, "Anh không được lúc nào cũng gọi là người đàn ông kia, người đàn ông kia, anh ấy là anh trai của tôi, anh phải tôn trọng anh ấy, nếu anh không thích gọi anh ấy là anh trai, anh có thể kêu anh ấy là Three, hoặc là Lam tổng cũng được."
Hàn Đông Liệt không thèm nhìn cô một cái, quay đầu sang chỗ khác, không để ý đến những lời cô vừa nói.
Âu Thiển Thiển khẽ thở dài, sau đó đến toilet lấy khăn lông ướt, xếp thành hình vuông rồi nói, "Quay đầu lại đây, tôi giúp anh lau mặt một chút."
Hàn Đông Liệt rất nghe lời quay lại ngay, khẽ mỉm cười, hắn lộ ra một chút gian ác, "Tôi tưởng là em chỉ lo cùng người đàn ông kia tình chàng ý thiếp, quên mất tôi rồi, xem ra em cũng rất rõ ràng, ai mới chính là người đàn ông của em."
Âu Thiển Thiển đã quen với giọng điệu làm cho người ta tức giận của hắn ta, vừa không thèm nhìn hắn, vừa dùng sức lau gương mặt anh tuấn của hắn.
"Người phụ nữ chết tiệt, em nhẹ tay một chút, nếu như tôi mặt mày hốc hác, em chịu trách nhiệm nổi sao?" Hắn gắt gỏng nói lớn.
"Anh cứ yên tâm, nếu anh thật sự mặt mày hốc hác, tôi nhất định sẽ tìm bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng nhất trên thế giới, để chỉnh gương mặt mê hoặc đàn ông của anh càng thêm mê người." Cô vừa dùng sức lau, vẫn không quên cùng hắn cãi vả.
"Tôi mê hoặc đàn ông? Là bọn hắn tự mình dính sát tôi, hơn nữa, tại sao tôi lại muốn mê hoặc đàn ông? Tôi đã nói rồi tôi không phải là gay!"
"Đúng đúng, anh không phải là gay, tôi đã biết rồi, anh không cần giải thích nữa, giải thích nhiều quá sẽ trở thành che giấu! Hiểu chưa?"
"Người phụ nữ chết tiệt, em. . . . . ."
Nghe được âm thanh vừa kêu ngạo vừa tức giân của hắn, Âu Thiển Thiển vội vàng dùng khăn lông chặn cái miệng của hắn, sau đó đắc ý nói, "Tôi nói Hàn Đông Liệt, nếu bị bệnh, thì nghe lời tôi mà ngoan ngoãn giống như mèo con, nằm nghỉ ngơi, không nên nói chuyện lớn tiếng, không nên kiêu ngạo, động tác vừa phải, hiểu chưa?"
Tâm tình của cô đột nhiên tốt đến muốn nổ tung, ngày thường cùng hắn cãi nhau cô luôn luôn bị yếu thế, không ngờ có một ngày hắn cũng có thua trong tay cô. Quả nhiên là phong thủy luân chuyển!
Hàn Đông Liệt cầm lấy khăn lông ở trong miệng, thật không ngờ hắn không có tức giận, hơn nữa còn đem khăn lông đắp lên trên mặt, khe khẽ cười trộm.
Mười lăm năm tưởng tượng liếc mắt đưa tình, hiện tại rốt cuộc đã xảy ra ở trên người của hắn rồi. Thật sự chỉ có cô mới có thể, chỉ có cô gái này mới có thể cho hắn loại này cảm giác ấm áp. . . . . . Chỉ có cô. . . . . .
"Đúng rồi, Hàn Đông Liệt!" Âu Thiển Thiển lấy khăn lông trên mặt hắn ra, bát quái nhìn mặt của hắn nói, "Lúc nãy tôi ở toilet, nghe được mấy y tá nói bệnh nhân ở phòng bệnh bên canh, thân thế của cô ấy hình như rất đáng thương!"