Ôn Kiều nghiến răng. Chết tiệt! Thảo nào trước đây cô ta dùng mọi cách mời công ty TC hợp tác nhưng đều không được. Hóa ra là do Ôn Noãn làm chủ.
Cố Thanh Hàn âm thầm suy tính lại. Rốt cuộc Ôn Noãn đã gặp chuyện gì? Sao lại thay đổi như biến thành một người khác vậy? Làm hắn lần nào cũng trở tay không kịp.
Mọi người xung quanh thấy bên này toàn những nhân vật lớn, rối rít đến xem.
Cả Phó tổng và Tổng tài Cố thị đều ở đây, rồi còn có đôi Phó tổng của Ôn gia. Ngoài ra còn chủ của công ty đầu tư mạo hiểm TC nữa chứ. Làm sao họ có thể bỏ qua cơ hội lôi kéo quan hệ tốt như vậy được?
Lần này Tần Lĩnh chính thức giới thiệu Triều Ca đến mọi người.
“Đây là Noãn tổng, nhà sáng lập của công ty đầu tư mạo hiểm TC. Chắc mọi người đầu biết cả rồi, cô ấy cũng là một diễn viên nổi tiếng. Gần một năm trước, cô ấy cho tôi cơ hội làm tổng tài của một công ty mà không cần bỏ ra một đồng nào, chỉ cần tôi hết mình cho công việc. Vì vậy tôi đã đồng ý và làm đúng theo như lời cô ấy nói. Nhờ thế mới có một TC đang phát triển tốt đẹp như ngày hôm nay.”
“Thì ra là như vậy, Noãn tổng quả thật tuổi trẻ tài cao, rất có mắt nhìn người.”
“Hy vọng sau này có nhiều cơ hội cùng TC hợp tác lâu dài.”
“Không biết Noãn tổng có hứng thú với...”
Triều Ca đến nhìn họ cũng lười. A, sao đâu đâu cũng toàn những người cơ hội thế? Để cho cô yên được không đây?
“Hôm nay là tiệc rượu của Ôn gia, chuyện hợp tác để sau hẵng nói.”
Đám người xung quanh thất vọng, đành phải tản ra. Xem ra vị Noãn tổng này cũng không phải người dễ chơi a. Dự án bọn họ đưa ra đều là dự án tốt cả đấy.
Duy chỉ có Ôn Kiều mặt nhăn nhó đứng một bên không ai quan tâm.
Đáng chết! Rõ ràng cô mới là đại tiểu thư cao quý, buổi tiệc hôm nay còn là lễ ra mắt của cô ta. Người được mọi người vây quanh lấy lòng đáng lẽ ra phải là cô ta chứ, sao bây giờ lại thành đứa diễn viên quèn Ôn Noãn?
Ôn Kiều kéo tay Cố Thanh Hàn, nói nhỏ bên tai hắn. Giọng nói nũng nịu, ngọt ngào như mật rót vào tai, không hề thấy được sự tức giận nào.
“Thanh Hàn, Ôn Noãn thay đổi nhiều quá. Không biết là nhờ ai nhỉ? Đến em cũng bị chèn ép, em bây giờ chỉ còn có anh làm chỗ dựa thôi. Thanh Hàn, đừng bỏ rơi em.”
Giọng cô ta nghe vừa đáng thương, lại còn có sự quật cường không chịu khuất phục. Ai nghe cũng thấy thương tâm, chỉ hận không thể làm mọi việc vì cô ta.
Nhưng Cố Thanh Hàn lại suy nghĩ theo một phương hướng khác. Thay đổi lớn mà lại là “nhờ ai” khác gì nói Ôn Noãn có người chống lưng chứ. Ôn Kiều rõ ràng đã biết bên cạnh Ôn Noãn chỉ có Cố Sâm, tại sao lại phải nói hàm ý như vậy?
Tuy nói hắn là chỗ dựa duy nhất, nhưng trên thực tế thì cô ta còn cả một Ôn gia to lớn kia mà? Nói như vậy là muốn hắn trừ khử Ôn Noãn giúp sao?
Rốt cuộc cô có thật lòng với hắn hay không?
Nhưng Cố Thanh hàn nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ này. Đã yêu nhau thì phải có sự tin tưởng. Hắn không nên vì người khác mà nghĩ xấu cho cô ấy.
Cố Thanh Hàn kéo Ôn Kiều vào Trong lòng mình. Nhẹ nhàng nói với cô ta:
“Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
Ôn kiều mỉm cười xinh đẹp đáp lại hắn.
Hừ, Ôn Noãn có tài giỏi đến mấy cũng có thể so với Cố Thanh Hàn của cô ta sao? Không cần phải lo lắng làm gì, Cố Thanh Hàn nhất định sẽ không để cho Ôn Noãn yên đâu.
Triều Ca không có hứng thú với phản ứng của nam nữ chính, cô cùng Cố Sâm và Ôn Phong, Tần Lĩnh đi đến một nơi khác tương đối vắng vẻ.
“Ôn Phong, tại sao cậu lại gọi tôi là Noãn tổng?”
Thì ra đây chính là lí do Ký Chủ muốn rời đi a. Trọng điểm chú ý của cô ấy không bao giờ giống người bình thường mà.
“Là để phân biệt với người nhà Ôn gia đó. Không phải bọn họ đều gọi tôi là Ôn tổng sao, không thể để Noãn tổng đây bị gọi trùng được.”
Cố Sâm như phát giác ra điều gì đó.
“Hình như các fan cũng đều gọi em là Noãn tổng thì phải. Anh cũng không hiểu tại sao.”
Ôn Phong nghe vậy lại rất vui vẻ giải thích.
“Thì tôi là fan của Noãn tổng mà. Người sáng tác ra tên gọi Noãn tổng cũng là tôi đó nha.”
Triều Ca nhìn Ôn Phong như nhìn kẻ ngốc. Không ngờ tính tò mò của cậu em họ này lại lớn như vậy. Chuyện của Ôn gia thì lo chưa xong mà suốt ngày lên mạng hóng hớt bát quái cùng các fan, thật không có tiền đồ mà. Chẳng trách kiếp trước thua Ôn Kiều thê thảm.
Ôn Phong bị cô nhìn như vậy cũng có chút ngại ngùng cùng khó hiểu.
Noãn tổng! Người đừng nhìn ta đầy ẩn ý như vậy, ta ngại lắm a.
“Còn nữa Tần Lĩnh, sao anh cũng gọi tôi là Noãn tổng, trước đây anh đều gọi là Ôn tổng mà?”
“Khụ khụ, cái này à...Cậu Cố đã nói rồi đấy, không phải các fan của cô đều gọi cô là Noãn tổng sao?”
“...” Ý là Tần Lĩnh cũng là fan của cô?
Tổng tài thì nên ra dáng tổng tài chứ! Sao có thể như Ôn Phong không biết lo chuyện công ty được?
Hai người hợp nhau quá nhỉ?
Và Tần Lĩnh cũng như Ôn Phong, bị ném cho một ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
“...” Hôm nay hắn ra khỏi nhà không xem lịch hoàng đạo rồi chăng? Hai lần bị bà chủ nhà mình xem nhẹ.
Ôn Phong vỗ vai Tần Lĩnh: Không sao đâu người anh em, còn có tôi ở bên cậu.
Tần Lĩnh: Ôn tổng à, cậu có ở bên tôi thì tôi vẫn sẽ bị giảm lương thôi! Không thay đổi được gì đâu a!
Ôn Phong: “...” Sao ai cũng ruồng bỏ hắn vậy?
Triều Ca+Cố Sâm: Hai người có thể nào ngừng giao tiếp bằng ánh mắt không? Chúng tôi không hiểu gì hết!
Không phải cả Ký Chủ và Tư thiếu cũng đều đang giao tiếp bằng ánh mắt sao?