“Ai lại để cho loại người như thế này tham dự vào tiệc rượu của Ôn gia vậy?!”
Ôn Phong từ phía sau bước ra đứng chắn giữa Ôn gia chủ và Tần Lĩnh. Giọng nói hòa nhã như muốn giảng hòa cho hai người:
“Ông nội à, đây là khách quý của cháu. Anh ấy chính là Tần tổng của TC, công ty đầu tư chủ lực của bên cháu.”
Ôn gia chủ ngược lại càng tức giận, còn ẩn giấu cả sự khinh thường trong lời nói.
“Thì ra chỉ là một tổng tài nhỏ nhoi của một công ty không danh tiếng, vậy mà dám ở đây chê bai cháu gái tôi?”
Ôn Phong có chút khó chịu. Hắn không thể hiểu nổi vì cái gì mà lúc nào ông cũng đặc biệt thiên vị Ôn Kiều. TC nổi tiếng như vậy, thành công như vậy mà lại nói nó nhỏ nhoi. Chẳng qua là vì nó hợp tác với hắn chứ không phải cháu gái cưng của ông thôi, có đúng không?
Triều Ca thấy bên mình bị người ta bắt nạt như vậy, cô quyết định không để yên.
Nữ chính đại nhân chơi gì không chơi, lại suốt ngày đụng vào người của bản cô nương, vậy thì cũng đừng trách ta ra tay ác độc.
“Xem ra Ôn gia chủ thật sự già rồi, thị trường hiện nay như vậy mà lại không hiểu rõ.”
Ôn gia chủ tức giận nhìn sang phía Triều Ca.
“Cô nói cái gì cơ?”
Chẳng qua chỉ là một con nhãi ranh chưa hiểu sự đời mà dám nói ông ta như vậy, có còn tôn ti trật tự, uy phong của Ôn gia hay không!
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán. Vị Noãn tổng này cũng gan lớn quá đi, dám mắng Ôn gia chủ công khai như vậy.
Ôn Kiều cười thầm trong lòng. Đắc tội với ông nội, xem Ôn Noãn cô đối phó thế nào.
Triều ca vẫn y nguyên không sợ như trước. Cô vẫn đứng đó cười đến vui vẻ.
“Tôi nói thật đấy. Tai ông cũng đã có vấn đề rồi, vậy còn không phải là già sao? Theo tôi nghĩ Ôn gia chủ tốt nhất nên rửa tay gác kiếm, lui về ở ẩn đi, miễn cho bị chê cười.”
Cố Sâm thật sự rất muốn cười, nhưng nghĩ lại đây dù sao cũng là gia chủ một gia tộc hào môn to lớn, làm người ta mất mặt như vậy cũng không nên a.
Vậy nên Cố Sâm đành quay qua một bên, tránh nhìn vào ông ta.
“Rửa tay gác kiếm”, haha, đối tượng nhiệm vụ dùng thành ngữ cũng thật lạ. Cứ như là trước đây Ôn gia chủ làm chuyện xấu gì không bằng. Còn “lui về ở ẩn, miễn cho bị chê cười.”, đây không phải là đang nói ông ta đã hết thời rồi sao?
Ôn gia chủ giận đến tím mặt:
“Cô là ai mà dám nói như vậy?”
Ông quay sang nhìn Ôn Phong bằng ánh mắt không mấy thiện chí.
“Ôn Phong, loại người không hiểu lễ nghĩa cơ bản này cũng là do cháu mời đến sao? Thật không ra làm sao mà!”
Lần này Ôn Phong tức giận thật sự. Chẳng phải là do ông gây chiến trước ư?
“Ông nội, họ đều là đối tác của cháu, là khách quý của cháu. Ông lại nói họ kém cỏi, không hiểu lễ nghi. Vậy là có ý gì?”
Ôn gia chủ giơ cây gậy trúc chỉ thẳng vào mặt Ôn Phong thở gấp, biểu hiện nổi giận đến mất kiềm chế:
“Thằng ôn con, đến cả cháu cũng muốn làm phản ông đúng không?”
Ôn Kiều nhanh trí đỡ ông ta, mềm giọng an ủi:
“Ông nội thôi đi mà. Chúng ta không phải chấp nhặt loại người thấp kém này làm gì.”
Ôn Phong nhếch mép khinh thường cô ta. Bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao ông nội lại thích bà chị họ này rồi. Đều là loại người tự cho mình là cao quý, thích hạ thấp, phỉ báng người khác cả.
Ôn Phong lạnh giọng:
“Em gái sinh đôi của mình mà chị cũng nói là hạng thấp kém. Vậy theo chị cao quý là thế nào? Là người suốt ngày khinh thường người khác như chị sao?”
Ôn Kiều nhìn chằm chằm cậu ta, hận không thể đến chặn miệng cậu ta lại. Thân phận tiểu thư Ôn gia đó của Ôn Noãn cô ta mất bao nhiêu công mới che giấu ông nội được, vậy mà tự dưng tên điên này lại nói ra.
Cô ta hoang mang nhìn Ôn gia chủ. Ông cũng lộ ra vẻ mơ hồ khó hiểu như vậy.
Mọi người xung quanh cũng bất ngờ như vậy, nhưng họ nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.
Năm đó có tin đồn con trai trưởng của Ôn gia chủ lấy một diễn viên rồi có hai đứa con gái sinh đôi. Thế nhưng vấp phải sự phản đối của cha mẹ mà ông ấy phải li hôn. Người phụ nữ kia đem theo một đứa con gái biến mất không tung tích.
Hóa ra đứa con gái còn lại chính là Ôn Noãn. Chẳng trách sao Ôn Kiều và Ôn Noãn lại có dung mạo giống nhau đến vậy. Còn trận đại chiến ngày hôm nay, có lẽ là vì sản nghiệp của Ôn Thị mà ra. Hay đúng hơn, là Ôn Kiều muốn độc chiếm tất cả nên mới che giấu thân phận của Ôn Noãn.
Hào môn đúng là phức tạp.
Ôn gia chủ lắp bắp hỏi lại Ôn Phong, như là không tin được:
“Ôn Phong, cháu nói cái gì cơ? Cô gái vừa rồi lại là Ôn Noãn sao?”
Cậu ta hừ lạnh:
“Đến bây giờ ông mới biết người cháu gái còn lại của mình ra làm sao, xem ra chị cả che giấu rất tốt đấy nhỉ?”
Ôn Kiều nổi giận hét lên cắt ngang lời Ôn Phong:
“Ôn Phong, cậu đang nói cái gì vậy? Tôi không hề che giấu gì cả!”
Ôn Kiều nóng nảy muốn chặn miệng Ôn Phong như vậy càng làm người ta cảm thấy cô ta đang chột dạ, có điều xấu muốn che giấu.
Cố Thanh Hàn cũng bất ngờ không kém. Nếu Ôn Noãn thật sự là em gái ruột của Ôn Kiều, vậy những lần cô ta gây khó dễ cho Ôn Noãn trước đây nói lên cái gì?
Nói lên rằng hắn đã nhìn nhầm người sao?
Cố Thanh Hàn rối rắm, hắn tiến gần về phía Triều Ca. Không hiểu rõ chi bằng hỏi trực tiếp cô ấy luôn.
“Ôn Noãn, những điều Ôn Phong vừa nói là sự thật sao?”
Cố Sâm thấy Cố Thanh Hàn đứng gần Triều Ca như vậy, lập tức kéo cô ra sau lưng hắn, đứng chắn trước mặt Cố Thanh Hàn.
Giọng nói hàm chứa nguy hiểm:
“Anh muốn làm gì Noãn Noãn của tôi?”
Cố Thanh Hàn sững người lại, không nói gì thêm.
Phải rồi, hắn có biết thì cũng để làm gì chứ, Ôn Noãn cũng đã là của người khác rồi, không thể nào trở về bên hắn được nữa.
Ôn Kiều thấy Cố Thanh Hàn sốt sắng như vậy trong lòng càng lo lắng. Nhỡ đâu Cố Thanh Hàn biết chuyện rồi lại rời bỏ cô ta thì sao?
Triều Ca đứng sau lưng Cố Sâm, chỉ nhìn được một chút tình cảnh hiện tại.
Kịch bản có phải diễn biến hơi sai sai rồi không? Nhìn ánh mắt nam chính như là đang luyến tiếc cô vậy. Nam chính đây là cũng có chút thích nguyên chủ sao?
Ký Chủ chú ý câu sau mới là trọng điểm nha, đừng có trả lời lộn đó.
Dù sao nguyên chủ cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Ôn rồi mà, không cần phải lo lắng.
Hệ thống thấy Triều Ca không trả lời liền hiểu ra. Quả nhiên Ký Chủ vẫn là Ký Chủ, cái nào cần chú ý thì bỏ qua, không cần lại trả lời rõ ràng.
Hắn cao quá chắn hết rồi, ta không nhìn được bao nhiêu, lấy đâu ra cảm động chứ?
Bản Hệ Thống bất lực. Tư thiếu cậu phải tự cố gắng thôi.