Nghỉ giải lao mười lăm phút rồi bắt đầu vào hiệp thứ hai.
Lần này rất kỳ là lạ Từ Phong tự tin hơn hẳn lúc nãy. Hắn còn cười khiêu khích Bắc Minh Dực.
Triều Ca vừa chuyển hẳn chỗ ngồi xuống ngay cạnh sân đấu nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh.
“...” Máu M sao? Thích bị ngược? Càng ngược càng tự tin???
Từ Phong bị nhìn như vậy cũng có chút không được tự nhiên nhưng hắn nhanh chóng mặc kệ Triều Ca, bước vào sân đấu đứng đối diện Bắc Minh Dực.
Hắn tươi cười hỏi:
“Bắc Minh Dực cậu có cảm thấy kĩ thuật cá nhân của cậu rất tốt không?”
“Có lẽ là tốt hơn cậu một chút. Sao? Muốn bái sư à?” – Bắc Minh Dực cũng vui vẻ đùa cợt hắn.
“Hừ, Bắc Minh Dực cậu chẳng bao giờ bỏ được cái tính kiêu ngạo khinh thường người khác đó. Vậy tôi cũng nói thẳng, lúc cậu đề nghị đấu với tôi, nói rằng cho tôi quyết định mọi thứ. Thế nên, hiệp thứ hai này tôi muốn đấu đồng đội!”
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp.
“Nếu Bắc Minh thiếu đây không đồng ý thì cũng không sao, vì dù sao ai cũng biết cậu kĩ thuật cá nhân tuy rất đỉnh nhưng lại hoàn toàn không có khả năng phối hợp với người khác kia mà.”
Bắc Minh Dực nhìn hắn khinh thường.
Lại bắt đầu rồi đây, mỗi lần thua là Từ Phong lại tìm cách chơi bẩn.
Khán đài cũng nghe rất rõ lời Từ Phong nói.
“Mẹ kiếp, Từ Phong chơi như vậy còn không phải là đang chơi bẩn sao?”
“Biết rõ điểm yếu của Bắc Minh Dực mà còn muốn chơi đồng đội! Bỉ ổi!”
“Bỉ ổi chỗ nào chứ? Không phải lúc này Bắc Minh Dực cũng lợi dụng sự phân tâm của Từ Phong mà chiến thắng hay sao? Dựa vào cái gì chồng tôi không được chơi lại hả?!”
“Cậu còn nói như vậy nữa. Bên Từ Phong toàn là cầu thủ chơi bóng rổ có kinh nghiệm. Bắc Minh Dực chỉ có một mình, không lẽ một chọi năm à?”
“Bắc Minh Dực xem ra khó rồi đây, nếu từ chối, cậu ta thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Từ Phong làm vậy cũng được gì chứ? Xét cho cùng cậu ta vẫn thua Bắc Minh Dực mà?”
“Có lẽ là...một bàn thắng danh dự?”
“Nhưng không thể phủ nhận, Bắc Minh Dực đấu đồng đội không thể nào bằng Từ Phong. Đó là phương diện cậu ta thua kém.”
Trên khán đài bàn tán xôn xao.
Từ Phong lại bắt đầu đàm phán:
“Được rồi, hay là thế này đi, đấu đồng đội nhưng chỉ cần hai người mỗi đội thôi. Cậu thấy thế nào?”
Bắc Minh Dực bình tĩnh suy nghĩ.
Hắn không thể từ chối Từ Phong được, nếu không mục đích trả thù làm sao đạt được nữa?
Vì vậy chỉ có thể chấp nhận thôi. Đành tìm đại một tên đàn em vào cho đủ người vậy.
Bắc Minh Dực gật đầu:
“Được, tôi đồng ý đấu đồng đội hai người.”
Từ Phong cười thỏa mãn.
“Vậy tôi cho Bắc Minh Dực cậu thêm mười phút chọn đồng đội đấy!”
Chưa đợi Từ Phong kịp dứt câu, một người đã bước lên đứng bên cạnh Bắc Minh Dực, còn đặt tay lên vai cậu ta.
Người này không ai khác chính là Triều Ca.
Băt nạt đùi to của ta? Chán sống sao?
Cô hất hàm lên nói với Từ Phong.
“Tôi làm đồng đội của Bắc Minh Dực, không cần tốn thời gian tìm đâu.”
Từ Phong cùng mọi người đều ngạc nhiên.
“Ể? Diệp nữ thần không phải là học bá không nhiễm bụi trần sao? Còn đấu bóng rổ?”
“Trước nay tôi chưa từng nghe cô ấy chủ động đi thi đấu thể thao bao giờ, huống hồ còn là đấu bóng rổ?”
“Lẽ nào là sức mạnh của tình yêu sao?”
Từ Phong khinh thường nhìn cô:
“Diệp Thiên Thu, đây không phải là nơi cậu và Bắc Minh Dực diễn trò yêu đương đâu, không biết đấu thì đừng có cố.”
Triều Ca còn ngông cuồng hơn:
“Bà đây làm gì, cậu quản được sao?”
Lâu rồi chưa đánh nhau, thật có chút ngứa tay a.
Lặng lẽ thắp một nén nhang cho Từ Phong.
Từ Phong tức giận không nói thêm được một lời nào nữa.
Bắc Minh Dực nhìn cô cảm động, lại như có chút không nỡ:
“Thiên Thu, tôi có thể nhờ một tên đàn em khác mà, cậu không cần phải cố quá sức như vậy đâu...”
“Cố quá sức? Cậu vẫn cho rằng tôi rất yếu đuối à? Không cần lo lắng, hôm nay tôi muốn cùng cậu bảo vệ chiến thắng của chúng ta.”
Bắc Minh Dực vốn định tiếp tục can ngăn nhưng nghe đến đoạn “cùng cậu bảo vệ chiến thắng của chúng ta”, quyết định để Triều Ca tham gia.
Khụ...dù sao ta cũng chỉ là vì tiến độ nhiệm vụ thôi a!
Mục đích chính vẫn là tăng hảo cảm của cô ấy với mình mà!
Hắn không làm gì sai hết.
Ừ, không sai gì cả.
Triều Ca mất chưa đến năm phút đổi sang đồ thể dục. Lúc cô thay xong, trận đấu vẫn chưa bắt đầu.
Bắc Minh Dực nghiêm túc hỏi Triều Ca:
“Thiên Thu, chúng ta có nên thảo luận chiến thuật gì đó không? Từ Phong thật sự rất giỏi khoản đấu đồng đội, khả năng thắng của chúng ta thật sự...không cao.”
Triều Ca mỉm cười tự tin:
“Chiến thuật của chúng ta chính là lấy bất biến ứng vạn biến. Kĩ thuật cá nhân của cậu rất tốt phải không? Cứ để tôi phòng thủ và yểm trợ cho, việc của cậu là ghi bàn. Càng nhiều càng tốt.”
“Như vậy có ổn không đó?” – Khác nào không có chiến thuật a! Hơn nữa bọn họ còn chưa phối hợp với nhau bao giờ.
Triều Ca choàng vai Bắc Minh Dực kéo cậu ta xuống thấp, để hai người gần sát nhau. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Cậu tin tôi không?”
Bắc Minh Dực vì vậy mà đỏ mặt, vô thức gật đầu.
Triều Ca cười tươi:
“Vậy là được rồi, chúng ta sẽ thắng thôi!”
Quần chúng một lần nữa bị ép ăn cẩu lương: “...” Muốn yên ổn xem thi đấu cũng thật khó khăn mà!
Ngay từ đoạn đầu trận đấu, Từ Phong cùng đồng đội đã thể hiện sự ăn ý rõ ràng. Ngược lại với phía bên đội Bắc Minh Dực, Triều Ca gần như chỉ di chuyển đuổi theo bóng, để một mình Bắc Minh Dực đối phó hai người.. Mới chưa được năm phút mà đội Từ Phong đã ghi được một cú úp rổ. Liên tiếp hai ba lần như vậy, mọi người đã bắt đầu chán nản, sớm dự đoán kết quả trận đấu này.
Suốt mười phút đầu tiên, đây gần như chỉ là trận đấu một chiều, thực lực chênh lệch vô cùng rõ ràng. Hiện tại bên Từ Phong đã có được bảy điểm trong khi đội Bắc Minh Dực vẫn là không.
Bắc Minh Dực lo lắng nhìn Triều Ca, sợ cô mất bình tĩnh. Nhưng Triều Ca vẫn rất thoải mái, không có biểu hiện gì nao núng.
Bên đối phương biết Bắc Minh Dực khó đối phó hơn, lần nào cũng dẫn bóng về phía Triều Ca nên đều dễ dàng vượt qua.
Từ Phong nở nụ cười đắc thắng, hắn còn cố gắng kéo dài thời gian dừng lại chỗ Triều Ca.
Vốn tưởng rằng sẽ dễ dàng vượt qua như những lần trước nhưng khi Từ Phong vừa đi qua khỏi chỗ Triều Ca thì hắn chợt phát hiện bóng đã không còn ở chỗ mình nữa rồi.
Từ Phong quay lại thì nhìn thấy Triều Ca đang nhìn hắn cười, ngón trỏ còn đang xoay bóng, không khác gì đi chơi.
Từ Phong tức giận giành lại bóng nhưng Triều Ca đã sớm ném nó về hướng Bắc Minh Dực. Cậu ta nhanh nhẹ đón bóng, còn không quên cười với cô một cái.
Lại là một cú ném hoàn hảo cách một vòng sân.
Ba điểm!
Khán đài lại bắt đầu dậy sóng:
“Diệp Thiên Thu ngầu thất sự ấy a!”
“Chẳng lẽ từ đầu đến giờ cô ấy đều chỉ đang chơi đùa hai người bên Từ Phong sao?”
“Không ngờ Diệp học bá còn có một mặt khủng bố như vậy a!”
Thế trận gần như đảo ngược lại. Mỗi lần Từ Phong cố gắng vượt qua Triều Ca đều bị cô cướp bóng dễ dàng. Thậm chí còn nhiều lần lúc hắn vừa đập bóng xuống sàn, còn đang lúc bóng nảy mà trực tiếp tạt bóng hướng về Bắc Minh Dực.
“Mẹ kiếp! Sao cô ta căn chuẩn xác như vậy được chứ!”
Thành viên cùng đội của Từ Phong hét lên.
Từ Phong cũng ngạc nhiên không kém.
Diệp Thiên Thu này, không những căn vô cùng chính xác mà còn cực kỳ nhanh. Nhiều lúc hắn còn không nhận ra mình bị cướp bóng từ lúc nào.
Góc Hệ Thống:
Hệ Thống: Lại phổ biến thêm một chút kiến thức cho mọi người vậy. Triều Ca ban đầu chính là dành hẳn ra mười phút quan sát nắm bắt kĩ thuật của Từ Phong và đồng đội hắn. Còn cái kĩ thuật cướp bóng và tạt bóng thần sầu kia chính là lợi dụng điểm mù và mức độ tập trung của đối thủ đó a! Ban đầu Từ Phong buông lỏng cảnh giác nên Triều Ca vô cùng dễ dàng cướp bóng, Sau đó hắn nâng cao cảnh giác hơn, tập trung hơn nhưng lại theo hướng sợ hãi, vì vậy tạt bóng càng bất ngờ càng làm hắn không thể trở tay kịp.
Tác giả: Thế nhưng kĩ xảo này chỉ có tác dụng ở vài lần đầu thôi, cho đến khi Từ Phong nghiêm túc, coi Triều Ca như một đối thủ thật sự, kĩ xảo này sẽ bị phá giải.
Triều Ca: Yên tâm, ta còn rất nhiều chiêu độc chưa phô diễn ra, mọi người cứ từ từ thưởng thức nha!
Tác giả: Nếu mọi người muốn nhanh có chương mới, nhất định phải chăm chỉ đọc cho ta đó! Gần đây lượt đọc rất thê thảm, ta cực kỳ tổn thương luôn!