Edit: Mèo Mũm Mĩm
Hai cánh môi nóng như lửa từ từ dán sát vào nhau.
Mềm mại, trơn láng là cảm giác đầu tiên mà Nhất Ngạn cảm nhận được. Cậu ngậm bờ môi dưới của cô và mút thật mạnh như thể muốn nuốt hết tất cả môi, lưỡi và hô hấp của cô vào, suy nghĩ ấy khiến cậu thấy mình bồng bềnh lơ lửng như đang trôi giữa đám mây, môi cô quá mềm mại và ngọt ngào khiến cậu không còn biết đâu là bến bờ nữa. Dục vọng kỳ lạ đang dần nảy sinh trong lòng cậu, nó không chịu sự khống chế của Nhất Ngạn hơn nữa còn đánh thẳng vào não cậu, gần như chỉ trong một cái nháy mắt, phía dưới cậu đột nhiên cứng lên, căng trướng đến đau nhức.
Mang tâm lý trả thù nên cậu càng mạnh mẽ chiếm đoạt, kéo cơ thể mềm mại của cô áp sát vào trong ngực.
Thanh Hà khó chịu giãy giụa, dùng hai tay đẩy cậu ra nhưng dù làm thế nào cũng không đẩy ra được. Nước trong bồn tắm mỗi lúc mỗi đầy, đầy đến mức tràn lan xuống cả mặt đất, tiếng nước vẫn chảy ào ào liên tục không ngừng...
Thanh Hà quẫy đạp vài cái trong nước, dùng một tay bám vào thành bồn tắm, vẻ mặt đang trong cơn hôn mê mà vẫn mang theo nét bối rối và lo lắng.
Nhất Ngạn nhìn chằm chằm cô một lát sau đó nhoẻn miệng cười... Người phụ nữ này đúng được làm từ nước mà.
Thời gian chạm rãi trôi qua.
Thân thể Thanh Hà từ từ nóng lên, khuôn mặt bị hơi nước mờ mịt hun nóng đến đỏ hồng, tuy cô đang nằm trong ngực cậu nhưng lại nhẹ đến mức cậu không cảm thấy gì.
Sau khi tắm xong, cậu lột sạch đồ cô rồi dùng khăn tắm cỡ lớn bọc cô lại sau đó thả xuống chiếc giường bệnh màu trắng trong phòng, cuối cùng cậu giúp cô dém góc chăn thật cẩn thận.
Cửa phòng ngủ bên phải không khóa, trong không gian nhỏ hẹp chồng chất các dụng cụ sinh hoạt, đúng là chỗ ở của nhân viên y tế. Nhất Ngạn tìm chung quanh mãi mới thấy một chiếc váy hoa nhỏ cũng vừa cỡ dáng cô, cậu không thích nên bực mình lầu bầu: “Thật đúng là quê mùa."
Sau khi trở về phòng bệnh thì Thanh Hà vẫn còn đang ngủ. Vẻ mặt cô rất dịu dàng, hô hấp đều đều, tư thế ngủ cực kỳ yên ổn, ngay cả trở mình cũng không có.
Nhất Ngạn nhìn dáng vẻ cô, ý xấu lập tức nảy sinh, cậu lặng lẽ giấu quần áo vào trong tủ ở đầu giường.
Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa “Đôm đốp… đôm đốp" đập vào cửa sổ thủy tinh trong suốt sau đó chảy xuống thành một vết nước dài loang lổ.
Đúng là rắc rối.
Ngoài cửa sổ xẹt qua tia chớp sau đó là tiếng “Ầm ầm" cực lớn, Thanh Hà bị giật mình run bắn lên, trên trán tuôn đầy mồ hôi, cô theo phản xạ túm lấy tay kéo cậu lại.
Nhất Ngạn cũng giật mình, cậu ngồi xuống bên mép giường, ôm cô vào ngực, gối đầu cô lên đùi mình, cậu khe khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, dần dần Thanh Hà cũng ngủ yên tĩnh lại. Nhất Ngạn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, sau đó dùng ngón tay quấn lấy một lọn tóc nhỏ, cảm giác rất nhàn hạ và yên bình.
Cậu đã quên mất mình rời khỏi nhà vào lúc nào, rất lâu trước kia lúc cậu còn rất nhỏ cậu đã đi rất nhiều nơi, đã thấy quá nhiều chuyện cho nên những chuyện theo người khác là vô cùng nguy hiểm nhưng đối với cậu mà nói thì thật sự không đáng nhắc tới. Cậu trời sinh ưa thích mạo hiểm, thích tìm kiếm sự kích thích, từ trong xương cốt cậu đã không phải là một người cam chịu cuộc sống bình thường.
Cậu lớn lên và trưởng thành trong sự tranh đoạt đấu đá. Đến cả ba cậu cũng là đối thủ cạnh tranh chứ đừng nói đến những người khác trong gia tộc. Cậu cũng chưa bao giờ thua, chưa bao giờ có chuyện gì mà không làm được.
Nếu như bị thua bởi người khác, cậu sẽ cảm thấy rất mất mặt đồng thời cũng không có cách nào tha thứ cho mình.
Đã quen với tình người ấm lạnh nên thứ cậu theo đuổi nhất chính là tranh cường háo thắng.
Cậu không thể hiểu nổi tại sao Thanh Hà lại kính trọng Khương Biệt như vậy. Lúc còn rất nhỏ, anh ta luôn bị cậu đùa giỡn trong lòng bàn tay. Trong thế giới xung quanh, mọi người ai cũng đều công nhận cậu là hỗn thế ma vương, người người đều sợ như ôn thần, chỉ có anh ta vẫn cho rằng cậu là đứa bé ngoan. Cậu khinh thường nhưng vẫn giữ quan hệ với Khương Biệt và bắt nạt anh ta, Nhất Ngạn cũng không biết sự kiên nhẫn của mình từ đâu mà có nữa.
Là vì tất cả mọi người chung quanh đều sợ cậu cho nên có một người không sợ cậu cũng không tệ sao? Hay là trên người Khương Biệt có thứ mà cậu không có? Nhất Ngạn đã từng rất hoang mang về vấn đề này.
Giờ phút này lòng cậu chỉ có mỗi sự không cam lòng và đố kỵ.
Giờ khắc này cậu thừa nhận rằng cậu chưa bao giờ ghen ghét một người nào đến vậy, dựa vào cái gì anh ta có thể nhận được sự coi trọng mà cậu không có?
Ánh mắt cậu lặng lẽ lướt qua khuôn mặt Thanh Hà, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, không có một chút tình cảm. Một lúc lâu sau Nhất Ngạn mới hơi nhếch môi lộ ra nụ cười rất nhạt.
Tiếng chuông điện thoại của Nhất Ngạn bỗng chốc vang lên giữa không gian cực kỳ yên tĩnh…
Nhất Ngạn lấy điện thoại ra, sau khi nhìn rõ dãy số trên màn hình liền đi ra phía ngoài hành lang để nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam lạ lẫm hơi khàn khàn, người kia rất cẩn thận hỏi cậu một vài vấn đề, Nhất Ngạn vừa thong thả ung dung bước chầm chậm trong hành lang vừa trả lời hắn ta.
Mãi một lúc lâu sau người nọ mới hết nghi ngờ.
"Lần này anh Hùng cho cậu mang theo bao nhiêu hàng?"
"Bảy cân." Nhất Ngạn nói.
"Nhiều vậy sao?"
"Đây là hàng phải vận chuyển đến chỗ anh Triệu ở Myanmar, có thể qua loa được sao?"
"Như vậy nguy hiểm cũng rất lớn."
"Anh đừng nói với tôi là các anh đang sợ đấy chứ? Làm thế nào mà anh Triệu lại phái mấy tên trộm cướp lâu la nhát gan tới nhận hàng vậy, không sợ bị kẻ khác chê cười à?" Nhất Ngạn nói chuyện hoàn toàn không khách sáo.
Hiển nhiên người ở đầu bên kia đã nổi giận nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn: “Gặp nhau rồi bàn tiếp."
“Khi nào gặp?”
"Hiện tại bọn tôi còn một số việc, chờ thời cơ đến tôi sẽ liên lạc với cậu." Người kia vừa dứt lời thì lập tức cúp điện thoại.
Nhất Ngạn tắt máy với tâm trạng vô cùng vui vẻ... Đến chừng ấy đừng có mà khóc cha gọi mẹ đấy…
Tiếng mưa bên ngoài quấy nhiễu đến người đang ngủ bên trong.
Thanh Hà cau mày, dường như cô đang mơ thấy chuyện gì đó rất đáng sợ, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ròng ròng, hai tay nắm chặt mép chăn trên người, cả người căng cứng, bất an run rẩy.
Ngoài cửa sổ lại có một tia sét rạch ngang qua bầu trời tối đen khiến Thanh Hà đột nhiên choàng tỉnh.
Nhất Ngạn cười híp mắt ngồi xuống mép giường, trong tay cậu bưng chén cháo trứng muối thịt nạc vừa mới nấu xong, cậu dùng thìa múc một muỗng thổi nhẹ rồi đặt trước miệng cô: “Tỉnh rồi hả, có đói bụng không?"
Cậu ta bình tĩnh như vậy khiến Thanh Hà không được tự nhiên. Trực giác nói cho cô biết là... có âm mưu.
"Cậu lại muốn làm gì?" Thanh Hà cảnh giác nhìn Nhất Ngạn.
"Sao lúc nào cô cũng nghĩ em xấu xa như vậy? Cô là người phụ nữ của em, đương nhiên em phải đối xử tốt với cô rồi."
"Cái gì? Cái gì là người phụ nữ của cậu, cậu không được nói bậy!" Thanh Hà phát hiện trên người mình chỉ có một tấm chăn duy nhất nên trong lòng rất bất an, cô ôm bả vai rụt người vào trong chăn.
"Chẳng lẽ cô không có chút cảm giác nào sao?" Nụ cười của Nhất Ngạn mang theo loại mờ ám kỳ lạ: “Tuy rằng ngủ say nhưng hẳn cô vẫn có cảm giác chứ? Kẹp chặt lấy em đến khiếp..."
"Cậu nói bậy! Cậu... vô sỉ!" Thanh Hà cầm cái gối ném vào người Nhất Ngạn.
Nhất Ngạn thoải mái tránh đi sau đó đột nhiên nhào lên đè cô ở dưới người mình: “Tình yêu nam nữ là chuyện bình thường trong xã hội, sao lại cảm thấy xấu hổ? Em không xứng với cô sao?"
Thanh Hà đã mất đi phản ứng, cô sững sờ nhìn trần nhà, đôi môi trắng bệch không còn chút máu.
Nhất Ngạn cảm thấy nhàm chán nên thả cô ra: “Chỉ đùa một chút mà cũng không chịu nổi."
Lúc này Thanh Hà mới liếc cậu một cái, nhưng nét mặt vẫn sững sờ như trước.
"Được rồi, không đùa cô nữa, ăn cháo đi." Nhất Ngạn cầm gối đầu lót dưới người cô sau đó bưng chén cháo đặt ở đầu giường lên, múc một muỗng đưa đến bên môi cô: “Ngoan, há miệng nào."
Muỗng cháo chạm vào môi cô nhưng cô không há miệng.
Nhất Ngạn hơi mỉm cười, từ từ đến gần: “Sợ em hạ độc hả?"
Thanh Hà nuốt xuống rồi hừ lạnh một tiếng.
"Giận thật à?" Nụ cười của Nhất Ngạn vẫn rất nhẹ nhàng: “Muốn giận thì giận đi, vì dù thế nào thì cô cũng đều rất xinh đẹp. Nhưng cháo này nhất định phải ăn hết, một miếng cũng không được chừa lại nếu không chính là cô đang xem thường em. Chưa bao giờ có người dám nói em nấu đồ khó ăn."
"Tự cao tự đại."
"Tự cao tự đại cũng được, nhân phẩm bại hoại cũng được, trước tiên ăn hết cháo đã." Nhất Ngạn lại đút cô một muỗng nữa.
Quả thật Thanh Hà cũng thấy đói bụng nên cầm lấy chén cháo trong tay cậu: “Tôi có tay." Cô ăn rất ngon lành, nói thật Nhất Ngạn nấu gì cũng ngon. Những năm qua cậu đều sống một mình ở bên ngoài nên tất cả mọi chuyện đều do cậu tự làm, năng lực tự gánh vác rất mạnh hơn nữa cậu còn là một người cực kỳ soi mói bắt bẻ nên làm sao không cân nhắc, suy nghĩ kỹ về vấn đề ăn uống được?
Không hổ là một người tham ăn!
Thanh Hà liếc cậu một cái.
Nếu những cô gái ngưỡng mộ cậu ta nhìn thấy cậu ta ôm một đống đồ ăn vặt, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc hay nhìn thấy buổi sáng cậu ta quấn chăn hệt như bạch tuộc, lười biếng không chịu rời giường thì không biết còn có thể si mê cậu ta như vậy hay không?
Nhất Ngạn đoán được cô đang suy nghĩ gì nhưng cậu tỏ ra không sao cả, ung dung ngồi ở bên cạnh nhìn cô ăn cháo.
Thanh Hà bưng chén cháo ăn từng muỗng đến hết sạch.
Nhất Ngạn hài lòng lấy lại chén rồi cười với cô nói: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta..."
"Cậu muốn làm gì?"
Nhất Ngạn cười khổ: “Em là nói không còn sớm nữa, chúng ta cần phải trở về."
Thanh Hà hừ một tiếng.