Edit: Mèo Mũm Mĩm
Sáng sớm hôm nay, Khương Biệt rời giường từ rất sớm.
Đồn cảnh sát.
"Có phải đã có tiến triển gì không?" Trần Kiện Phong xoa xoa tay, đứng ngồi không yên sau đó dứt khoát đứng dậy. Ngưu Lỵ đứng ở bên cạnh anh ta với vẻ mặt hơi úp mở.
Ánh mắt Khương Biệt chậm rãi đảo qua người cô ta sau đó nhìn Trần Kiện Phong: “Tôi đã có kết quả. Người giết chết Cao Liêu Vân tôi quen mà anh cũng quen."
Thần kinh Ngưu Lỵ bỗng chốc căng cứng, cô ta ngồi thẳng dậy nắm chặt tay lại sau đó thả ra, miễn cưỡng chống đỡ để bản thân nhìn có thể bình tĩnh một chút.
Rõ ràng Trần Kiện Phong rất kinh ngạc, lập tức đặt câu hỏi: “Điều này sao có thể được?"
Khương Biệt không nhìn cô ta nữa mà đi vài bước quanh phòng: “Có gì mà không thể, ngày đó lúc tôi đến nhà Cao Liêu Vân thì anh ta đã chết nhưng trong nhà bếp vẫn còn hai ly cà phê còn nóng hổi, chứng tỏ mới vừa được pha. Nếu như không phải là người quen thì làm sao có thể khiến Cao Liêu Vân mời vào nhà rồi còn pha cà phê mời họ? Nếu không phải là người quen thì với bản lĩnh của anh ta, sao trong phòng lại không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào? Rõ ràng là anh ta bị bất ngờ, bị giết chết trong tình huống không cảnh giác."
Trần Kiện Phong nói: “Rốt cuộc là ai?"
"Là tôi!" Ngưu Lỵ lớn tiếng thừa nhận cắt ngang lời Khương Biệt: “Tất cả đều là do tôi làm!"
Trần Kiện Phong trợn mắt há hốc mồm.
Khương Biệt từ tốn nói: “Hung thủ là Chu Ngọc."
Trong nháy mắt căn phòng lập tức yên tĩnh lại, chỉ có giọng nói bình tĩnh của Khương Biệt tựa như dòng nước êm ả chảy xuôi: “Tôi biết cô và cô ta là chị em tốt, tôi cũng rất đồng tình với cô ta, nhưng người là do cô ta giết, cô không thể nào thay cô ta chịu trách nhiệm được."
Ngưu Lỵ không nói thành lời, ánh mắt ngập nước.
Đột nhiên có một tiếng "Két" vang lên, cửa bị mở ra từ bên ngoài.
Chu Ngọc bị mấy cảnh sát áp giải vào, trên mặt cô ta không có gì gọi là kinh hoảng, có chăng chỉ là chút tiếc nuối và vẻ lạnh lẽo như thường ngày.
"A Ngọc..." Ngưu Lỵ muốn đi qua nhưng đã bị cảnh sát khống chế.
Khương Biệt đi đến bên cạnh Chu Ngọc: “Tại sao cô lại giết Cao Liêu Vân và mấy học sinh đó?"
Chu Ngọc không trả lời, Khương Biệt nói tiếp: “Để tôi nói thay cô. Cô căm hận những tên đàn ông chuyên ức hiếp phụ nữ, cô chỉ muốn tất cả bọn họ đều chết đi. Bởi vì năm đó, trong nhà tù kia đã có một người quan trọng nhất với cô đã chết."
Ở Tây Bắc tràn ngập cát vàng từng có một nhà tù như vậy.
Bên trong giam giữ những phạm nhân từ khắp nơi trên cả nước đưa tới... Những người liên quan đến vụ án không thể công khai trước mặt mọi người hoặc là liên quan đến giới chính trị nhạy cảm, đồng thời nơi đó cũng là nơi cách ly những người có cơ thể bị biến đổi khác thường, vượt quá người thường hoặc có năng lực đặc biệt...
Mấy năm trước, có một thanh niên đến nơi đó, nơi đó thật sự là địa ngục của một người bình thường. Có lẽ đang trong thời kỳ nổi loạn muốn làm chút chuyện khác với người thường hoặc có lẽ xuất phát từ lòng hiếu kỳ của anh ta, nhưng cũng có lẽ là vì một nguyên nhân khác.
Ở đó, anh ta quen một cô gái trẻ tuổi.
Ở nơi đó, chung quanh chỉ toàn là sa mạc hoang vu và nhà tù kia hoàn toàn khép kín, bình thường không cho phép bất kỳ ai ra ngoài. Ở đó, ngoại trừ quản ngục thì chỉ còn phạm nhân, nên theo một cách rất tự nhiên họ đã trở thành bạn.
Nhà tù ấy được xây bằng gạch vuông, bên trong là hành lang dài hẹp bị bao phủ bởi bóng đêm vô biên, thông cả bốn phương tám hướng.
Buổi tối chàng trai và cô gái ngồi bệt dưới đất uống rượu. Bởi vì ngày đó là ca trực của bọn họ.
Cô gái uống nhiều hơn, say khướt hỏi chàng trai: “Anh có thích em hay không?"
Gò má chàng trai ửng hồng không dám trả lời cô gái. Nhờ men say nên cô gái liên tục hỏi tới, chàng trai không còn cách nào khác đành phải gật đầu. Cô gái rất vui sướng nhưng cảm giác vui sướng ấy chưa kéo dài được bao lâu thì trong hành lang đã có rất nhiều người vây kín.
Những kẻ này là một đám phạm nhân vượt ngục ở khu bắc, bởi vì tìm không ra đường nên đi đến nơi này.
Cả đám phạm nhân bị nhốt nhiều năm như vậy, lần này xổng ra nếu không thấy máu thì không thể làm dịu được sự tham lam ác độc trong chúng.
Tên đàn ông cầm đầu giẫm chàng trai ở dưới chân: “Cho mày một cơ hội, chơi đồ đê tiện này ở trước mặt bọn tao thì bọn tao sẽ tạm tha cho mày."
Chàng trai có đồng ý không?
Cô gái sợ tới mức trốn ở góc phòng.
Nhưng con người là một loài sinh vật đáng ngạc nhiên. Thời điểm đứng bên bờ sinh tử, chuyện gì cũng có thể xảy ra bởi vì khi đó bạn đã không phải là bạn, chỉ còn tuân theo bản năng mà thôi. Chàng trai cưỡng hiếp cô gái trước mặt bọn phạm nhân, sau khi xong việc thì kéo quần đứng dậy.
Một tên trong đám phạm nhân đá ‘phần bên dưới’ của chàng trai cười ha ha nói: “Chim nhỏ thật."
Một tên khác đẩy chàng trai một phát, lột quần chàng trai sau đó phơi bày nửa người dưới cho bọn chúng vây xem.
"Quá nhỏ, nhỏ không khác gì cây kim!"
"Thế này đúng là làm khó đồ tiện nhân dâm đãng kia, có cảm giác không?"
"Bình thường nên tự xử nhiều hơn đi."
...
Hai mắt cô gái vô hồn nằm trên mặt đất với hai chân dạng mở to. Chỗ giữa bắp đùi trắng muốt không ngừng chảy máu, đây là lần đầu tiên của cô cùng chàng trai mình thích nhất hơn nữa còn bị cả đám người dơ bẩn vây xem cộng thêm những lời nói nhục nhã không dứt.
Từng gã đàn ông nhào lên phát tiết thú tính trên người cô, bắn chất dịch nhờn dơ bẩn lên thân thể cô hết lần này tới lần khác, cô đã không còn nhớ rõ cơ thể mình bị bao nhiêu người làm, cô chết lặng để mặc cho bọn chúng đâm vào rồi rút ra...
Khi đó chàng trai đứng ở bên cạnh nhìn thấy nhưng bởi vì sợ hãi nên không tiến lên.
Cuối cùng sau khi cả đám phạm nhân thỏa mãn thì bọn chúng bảo chàng trai dẫn bọn chúng ra ngoài.
Ngày hôm sau, cô gái bị phát hiện chết ở hành lang nhà tù, toàn thân trần truồng với phần dưới thân thể hỗn độn.
Bởi vì vụ án này liên quan đến những tên tội phạm hung ác cùng cực không thể công khai nên cuối cùng không giải quyết được gì, chàng trai kia cũng đến nơi khác, không ai biết anh ta đã đi đâu…
...
Chuyện xưa đến đây là hết.
Khương Biệt nhìn Chu Ngọc: “Cô ấy là con gái của chị đúng không?"
Sau nhiều lần điều tra và kiểm chứng, cuối cùng Khương Biệt khẳng định ba kẻ cướp ngân hàng kia chính là ba tên trong đám tội phạm vượt ngục năm đó, chỉ là sau khi vượt ngục thì mỗi người đi một ngả nhưng cuối cùng lại gặp nhau trên một con đường. Trước đó không lâu, bọn chúng đã gặp lại nhau ở thị trấn nhỏ này, vì không muốn để lộ thân phận của những người còn lại nên bọn chúng mới định giết Thanh Hà diệt khẩu.
Không ngoài dự đoán của Khương Biệt, tên trùm khăn và những tên khác vẫn còn ở trong thị trấn nhỏ này.
Khương Biệt đã tới nhà Cao Liêu Vân để điều tra lần cuối cùng.
Sau khi ba tên kia đến nơi này thì vẫn luôn liên lạc Cao Liêu Vân và thông qua trợ giúp của anh ta để tiến hành kế hoạch cướp ngân hàng. Cao Liêu Vân không muốn chịu sự khống chế của bọn chúng nữa nên mới nổ súng.
Sau đó Chu Ngọc giết anh ta để báo thù còn những nam sinh kia chỉ là vật hy sinh để cô ta phát tiết sự bất bình trong lòng.
Nhưng bọn chúng đúng là chết vẫn chưa hết tội.
Chỉ cần tìm được cách liên lạc với những tên còn lại thì nhất định sẽ có đột phá mới.
Khương Biệt lật tung cả nhà Cao Liêu Vân lên cuối cùng tìm được một chiếc giày ở trong tủ giày.
... Đây vốn là một đôi giày ống nhưng bây giờ chỉ còn một chiếc. Dùng chút phương pháp riêng biệt cuối cùng anh đã tìm được chiếc giày còn lại trong một tiệm giày ở vùng lân cận.
Ông chủ bởi vì có chuyện về nhà nên vẫn chưa giải quyết đơn hàng, ông ta đứng ở trên quầy đẩy mắt kính lão nói: “Xin lỗi, tuần trước tôi có đồng ý với một anh bạn trẻ giúp cậu ta thay đế giày nhưng vì có chuyện đột xuất nên thật sự chưa có thời gian, lần này tôi sẽ làm không lấy tiền, nhờ cậu nhắn lại với cậu ta giúp tôi."
"Thay đế giày?"
Khương Biệt lật giày lại, đế giày không hề bị hư mà chỉ dính đất đỏ và một ít đá vụn có màu ngọc trai.
Đây là... đá trân châu?
Đất đỏ hơn nữa lại có đá trân châu thì chỉ có vùng phụ cận nông trường lớn ở dưới chân núi Thành Bắc Thái Bình mới có.
Không bị hỏng, tại sao lại phải vội vã đổi đế giày?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Khương Biệt nói dối là bạn của Cao Liêu Vân, sau khi trả tiền thì lấy giày đi. Ông chủ nhìn anh đi xa, vén tấm màn vải màu xanh đi vào trong phòng gọi điện thoại.
"Mọi chuyện đã xong."
Dưới chân núi Thành Bắc Thái Bình.
Trong rừng cây cối rậm rạp như muốn che trời, nếu không có người bản xứ chỉ dẫn thì rất dễ bị lạc mất phương hướng. Có một con đường quốc lộ bị cây cối che khuất, ven đường có rất nhiều bông hoa nhỏ màu vàng nhạt. Xe việt dã nhanh chóng chạy về phía trước. Thật lâu sau, cây cối trước mắt mới thưa thớt hơn một chút, dây leo và cỏ bụi mọc đầy núi đá bên trái giống như một khối thạch bích cực lớn liên tiếp với dãy núi ở phía Tây Bắc.
... Đã đến trên núi.
Có một cánh cửa gỗ cao khoảng ba bốn mét chắn ngang lối đi, ở đó còn hai người đàn ông gác súng trên vai, đạn đã lên nòng canh giữ ở cửa ra vào, sau khi thấy xe tới lập tức tiến lên tra hỏi.
Thanh Hà trốn ở sau tảng đá trong rừng cây, vì quá xa nên không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Cửa xe mở ra, Nhất Ngạn nhảy từ trên ghế lái phụ xuống, bình tĩnh dựa vào cửa xe. Người ngồi ghế lái là một người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, sau khi đàm phán với hai người đàn ông canh cửa và được hai người đó xác nhận thì mới mở cửa cho bọn họ đi vào.
Sau cánh cửa gỗ là một con đường núi rất dài, cây cối tươi tốt, yên tĩnh đến mức không nghe được tiếng chim sẻ.
Xe việt dã đi được nửa giờ thì khu vực trước mắt dần dần thoáng đãng sau đó một khu nghĩa địa rất lớn xuất hiện. Bên ngoài khu nghĩa địa có một cánh cửa sắt nên Nhất Ngạn và người đàn ông dẫn đường đành phải xuống xe đi bộ.
Giữa nghĩa địa có một con đường đá nhỏ dẫn đến một nơi vắng vẻ, hai bên là những bia mộ màu trắng được sắp xếp một cách có trật tự, trên đó khắc những cái tên xa lạ. Thỉnh thoảng bọn họ nhìn thấy trước vài ngôi mộ có đặt những bó hoa tươi, phần lớn hoa đều được hái trực tiếp trong khu nghĩa địa. Đi học theo con đường nhỏ này, địa hình dần dần cao lên, sau một hồi lâu họ đi tới một cái đài được xây bằng đá.
Trên đài là ba pho tượng Phật được xây dựa vào núi, phía trước là vách núi đá không còn con đường nào khác.