Edit: Mèo Mũm Mĩm
Beta: Anh Minh
Nhất Ngạn dần dần nhận ra giữa hai người có sự ngăn cách không thể nào xóa bỏ được. Điều này khiến cậu nói không nên lời. Cậu không biết phải giải thích như thế nào để Thanh Hà tin cậu. Như vậy cũng đúng, vì chính cậu cũng không thể nào thuyết phục được mình, chính bởi vậy hiểu lầm giữa hai người cũng dần dần trở nên sâu sắc.
Thanh Hà cố gắng đứng dậy, cẩn thận quan sát nét mặt của Nhất Ngạn giống như muốn tìm một thứ gì đó mà cô không biết ở trong mắt cậu, nhưng cuối cùng cũng chỉ phí công. Trước đây rất lâu, cô đã biết cậu không phải là người lương thiện, không phải là nơi chốn của cô nhưng cô vẫn bị cậu hấp dẫn. Vận mệnh đã trói chặt cô và cậu vào với nhau, liên tục thử thách sự kiên quyết và nhẫn nại của cô hết lần này đến lần khác.
Thanh Hà không muốn sa vào bởi nếu sa vào nhất định sẽ càng thê thảm hơn hiện tại. Vì vậy cô phải bóp chết tình cảm ngay từ lúc nó vừa được sinh ra.
Cô không muốn vận mệnh bóp chặt cổ họng của mình, càng không muốn nghĩ đến chuyện sau này cô sẽ bị phản bội. Người như Nhất Ngạn thật sự đáng tin cậy sao? Trong lòng Thanh Hà cũng không rõ nữa.
Sao Nhất Ngạn có thể đồng ý cho được? Chỉ là mọi chuyện không theo ý cậu mà thôi.
Bây giờ cậu cũng đang cẩn thận quan sát cô, quan sát cái trán cao cao trắng bóc, đôi mắt đen nháy lấp lánh, cái mũi nhỏ xinh thẳng tắp, đôi môi mềm mại trơn bóng... Không… không phải những thứ này. Những thứ này ở riêng hay ở cùng trên một khuôn mặt thì cậu cũng đã gặp rất nhiều rồi, cậu đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều loại phụ nữ nhưng không một người nào giống Thanh Hà cả, dù chỉ là cảm giác mà cô mang đến cho cậu.
Giống như ba cậu, tại sao lại thích mẹ cậu như vậy?.
Mà mẹ cậu hồi còn trẻ cũng có rất nhiều người theo đuổi, tại sao lại quyết định đi theo ba cậu đây? Chẳng lẽ chỉ là vì thấy vừa ý thôi sao? Nếu nói là vừa ý thì cũng chỉ là cậu vừa ý cô còn cô thì chẳng hề để ý gì đến cậu, nhưng nếu cậu là người thấy khó mà lui vậy thì cậu không phải là Bạch Nhất Ngạn nữa.
Trời sinh cậu đã không thích phụ nữ tỏ vẻ thông minh, bởi vì trong mắt cậu sự thông minh này cũng chỉ là ngu xuẩn, buồn cười mà thôi. Mắt nhìn người của cậu và người khác không giống nhau, có lẽ ở trong mắt người khác, Thanh Hà không đáng giá nhắc tới nhưng trong mắt cậu lại càng nhìn càng thuận mắt. Cậu thích cả nụ cười và cái nhíu mày của cô, bất kể là kháng cự hay là bị ép phải thuận theo đều có vẻ quyến rũ khác nhau.
Chỉ có điều dường như cô cực kỳ ghét cậu.
Đối với chuyện này, Nhất Ngạn chỉ có thể cười khổ, nhưng cậu tuyệt đối không buông tay.
Ở sân phía sau cửa hàng truyền đến tiếng bước chân, sau khi Nhất Ngạn nghe thấy thì lập tức thả Thanh Hà ra, Thanh Hà cũng nhanh chóng chống mặt bàn, nhảy xuống đất. Lúc ông chủ cửa hàng đi ra thì hai người đều đã ngồi ở chỗ ban đầu.
Có điều dường như bầu không khí có chút khác lạ.
Ông chủ là kẻ lão làng, hiển nhiên là nhận ra sự khác thường nhưng lại không nói ra mà chỉ đưa hộp thuốc cho Nhất Ngạn. Nhất Ngạn im lặng mở hộp thuốc ra sau đó cầm lấy chân Thanh Hà đặt ở trên đầu gối của mình.
Thanh Hà giãy giụa muốn bỏ chân xuống thì đột nhiên bàn tay đang nắm mắt cá chân cô của Nhất Ngạn bẻ mạnh một cái, sau tiếng “răng rắc" vang lên thì hình như xương của cô đã về vị trí cũ. Thanh Hà vội vàng hít một hơi thật sâu còn Nhất Ngạn nhàn nhạt nhìn cô: “Nếu cô không muốn thì em sẽ nắn về vị trí cũ cho cô." Sau khi nói xong Nhất Ngạn mở tuýp thuốc mỡ, nặn ra một chút, bôi lên chỗ bị trật của cô.
Xúc cảm lành lạnh dần dần lan ra từ chỗ bị trật khiến đau đớn dịu lại, hơn nữa sau khi được Nhất Ngạn mát xa thì dường như Thanh Hà không còn cảm giác đau đớn nữa.
Vết thương trên chân đã tốt hơn nhưng đau đớn, ê ẩm trong lòng vẫn không biến mất.
"Chiếc vòng này không tệ." Nhất Ngạn gõ vài cái ở trên quầy kính, ông chủ thấy vậy vội vàng mở tủ lấy một hộp gỗ màu nâu khắc hoa mở ra trước mặt cậu. Trong hộp được lót một tấm vải nhung đỏ, trên tấm vải là một chiếc vòng ngọc óng ánh trong suốt, bên trong xen lẫn sắc xanh, hình như là cao băng.
"Cái này là loại gì?" Nhất Ngạn hỏi với vẻ lơ đãng.
Ông chủ trả lời: “Loại tốt nhất."
Nhất Ngạn liếc nhìn ông ta sau đó lấy vòng ngọc ra, xoay tròn trên đầu ngón tay của mình.
"Cẩn thận!" Ông chủ kinh hãi la lên, vừa nhìn vừa đổ mồ hôi lạnh.
Nhất Ngạn cầm vòng tay sau đó kéo tay Thanh Hà qua, từ từ đeo vào: “Được rồi, nhìn ông lo lắng như vậy hẳn không phải là đồ giả, tôi tin ông rồi." Sau khi Nhất Ngạn nói xong thì lập tức kéo Thanh Hà đi.
Ông chủ thấy thế vội vàng đuổi theo ngăn lại: “Chàng trai trẻ, cậu vẫn còn chưa trả tiền đấy."
"Trả tiền?" Nhất Ngạn giống như bừng tỉnh, vỗ đầu một cái nhưng ngay sau đó lập tức tỏ vẻ phiền não nhìn ông chủ: “Nhưng tôi không mang theo tiền, phải làm sao đây?"
"Cậu... Vậy cậu trả vòng tay lại cho tôi!" Ông chủ khẩn trương, vội vàng đi tới định lấy lại chiếc vòng trên tay Thanh Hà. Nhất Ngạn thấy vậy kéo Thanh Hà ra phía sau lưng mình, không để ông chủ được như ý: “Ông đang nằm mơ đúng không, lão già? Đồ đã vào tay tôi thì làm gì có chuyện lấy lại, ông muốn tôi mất mặt trước phụ nữ sao?"
"Chẳng lẽ... Cậu muốn ăn cơm chùa?"
"Không phải, đây rõ ràng là vòng tay, sao có thể ăn được? Lão già, ông không sợ gãy răng hả?" Nhất Ngạn bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ nhìn ông chủ nổi cơn thịnh nộ, chỉ hận không thể treo ngược cậu lên mà đánh cho hả dạ. Nhà ai mà có thể dạy dỗ ra đứa nhỏ như vậy chứ? Vốn lúc trước, khi Nhất Ngạn đến bắt chuyện, ông ta còn tưởng rằng đây là một chàng trai trẻ lễ độ, tại sao chỉ trong chớp mắt đã biết thành tên cướp đồ rồi? Đúng là thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
"Cậu, cậu quả thật..." Ông chủ tức giận đến suýt chút nữa thở không ra hơi.
Nhất Ngạn lo lắng nói: “Ông phải cẩn thận một chút, tuổi đã lớn rồi, còn sống cũng không dễ dàng đâu. Nơi này lại không có điều kiện chữa bệnh, lỡ như bị bệnh nào đó thì đời này xong rồi. Tôi thấy ông ở đây một mình, hẳn là không có người phụng dưỡng chăm sóc đúng không?"
"Cậu... cậu..."
Thanh Hà muốn cười nhưng cố gắng kiềm chế nên có chút khó chịu. Nhất Ngạn thấy mình trêu chọc ông chủ cũng đủ rồi nên đưa cho ông ta một miếng ngọc và một tờ giấy có ghi địa chỉ: “Đi tìm người này, người này sẽ trả tiền giúp tôi."
Ông chủ nhìn thật kỹ miếng ngọc, rất dễ nhận thấy miếng ngọc này cũng là đồ xa xỉ, ông ta thầm nghĩ nếu như người kia không trả tiền thì vừa vặn có thể lấy miếng ngọc này thế chấp, cũng coi như là lấy lại vốn. Chỉ có điều nếu như thật sự tìm được người trên địa chỉ này thì nhất định phải dùng công phu sư tử ngoạm, chặt đẹp một món tiền lớn mới được. Nếu không chẳng phải là phụ lòng chính mình sao?
Nhất Ngạn vừa liếc nhìn vẻ mặt ông chủ vừa nghĩ tới vẻ mặt người kia không muốn nhưng không thể không nhịn đau trả tiền thì trong lòng lập tức cảm thấy sung sướng.
Quanh năm suốt tháng cậu đều đi đây đi đó nên cũng quen biết khá nhiều người.
Một mình dính vào nguy hiểm... Đây là việc chỉ có người ngu mới làm.
Sau khi suy nghĩ xong thì Nhất Ngạn dẫn Thanh Hà quay về khu dân cư. Trong đêm, xung quanh quảng trường rất yên tĩnh, quầy hàng bên đường cũng đã dọn dẹp hết rồi. Trị an nơi này không tốt nên chuyện cướp bóc, đập đồ có thể đột ngột phát sinh. Thanh Hà bị Nhất Ngạn nắm chặt tay nên phải đi theo cậu nhưng kỳ lạ là trong lòng lại không có một chút gợn sóng.
Trong phòng tràn đầy hương hoa thơm ngát.
Thanh Hà không ăn cơm tối mà nằm trên giường nghỉ ngơi. Cô giơ cánh tay lên ngắm nhìn vòng phỉ thúy xinh đẹp trong suốt, dường như cô còn có thể nhìn thấy vân da của cổ tay thông qua chiếc vòng ngọc này. Thanh Hà thở dài, dựa người vào gối.
Khi còn bé, nhà cô cũng là nhà giàu có, trù phú một phường nên vòng tay như vậy rất bình thường. Lúc trước chị cô từng cho cô một chiếc vòng nhưng đã bị mất trong một lần dọn nhà, mặc dù chị cô nói không sao nhưng Thanh Hà vẫn nhớ. Cô đang suy nghĩ như vậy có phải là những ngày tháng vô tư vô lự, không sầu không lo của cô đã đi đến điểm cuối rồi sao?
Bây giờ, dường như tất cả đã được xác minh. Cô bị thiếu niên này nắm chặt ở trong tay, không có lấy một chút tự do. Mặc dù bây giờ bọn cô đang ở trong hiểm cảnh, cậu luôn bảo vệ cô chu toàn nhưng lại không dám chắn chắn sau này cậu sẽ không làm hại cô, hơn nữa bây giờ cậu đã có chút xúc phạm tới cô rồi.
Bầu không khí trong phòng chuyển động hết sức chậm rãi.
Nhất Ngạn mở cửa phòng ra, trong tay bưng một tô mì nóng hôi hổi, nhanh chóng để trên tủ đầu giường trước mặt cô. Gương mặt cậu bị hơi nóng hun đến đỏ bừng, cậu lập tức nắm vành tai của mình, nhảy tưng tưng: “Bỏng chết em rồi. Đói bụng không, mau ăn đi."
Lúc này cậu vẫn cười hì hì nói chuyện với cô giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Thanh Hà yên lặng dựa vào gối, vẻ mặt rất bình tĩnh, thoạt nhìn thì có vẻ hai người rất hòa thuận. Tô mì không ngừng tỏa ra hơi nóng hun mặt cô đỏ ửng. Sợi mì trắng tinh, phía trên còn có một cái trứng vàng óng. Nhất Ngạn bưng tô mỳ lên, cuốn vào chiếc đũa sau đó đưa đến bên miệng cô: “Ngoan, há miệng nào..."
Thanh Hà không để cậu đút mà bưng tô mì lên, tự mình ăn. Cô không muốn ăn theo kiểu đó, cô thích ăn từng sợi một, khi còn bé đã có thói quen như vậy rồi, cô luôn cảm thấy ăn như vậy thì mùi vị ngon hơn.
Nhất Ngạn nhìn cô ăn, chóp mũi trắng muốt bị hun đến đỏ bừng thì khuôn mặt không nhịn được mà nở nụ cười.
Cậu đang nghĩ sao cô ăn mà cũng đáng yêu đến vậy nhỉ? Nhưng cậu lập tức nghĩ đến câu "Trong mắt người tình là Tây Thi” thì cảm giác buồn bực lúc nãy tản đi không ít. Nhất Ngạn nghĩ Thanh Hà có vẻ trưởng thành hơn cậu nhưng thật ra vẫn còn rất ngây thơ. Hay nói đúng hơn cô chính là một đứa nhỏ.
Cô ăn rất chậm, rất chậm vì ăn từng sợi một, lúc ăn cô dùng hai răng cửa cắn đứt sợi mì sau đó chu môi, nuốt vào trong miệng, nhai vài cái rồi mới nuốt xuống, trong quá trình ăn không hề phát ra tiếng động nào cả.
Nhất Ngạn cười nói: “Cô ăn như vậy có chút kỳ lạ."
Thanh Hà không thèm để ý đến cậu, chỉ yên lặng ăn mì. Ngược lại, Nhất Ngạn ngồi ở bên cạnh cô, liên tục nói huyên thuyên: “Lúc ở nhà, em từng nuôi một con chuột trắng nhỏ, trắng trắng mềm mềm, cực kỳ đáng yêu. Nó rất ngoan, em cho cái gì nó cũng ngoan ngoãn ăn hết, chỉ là tướng ăn có chút..." Nhất Ngạn dùng ngón tay chọt cái mũi cô: “Giống y như cô."
Thanh Hà đột nhiên bị sặc, sợi mì mắc ở trong cổ họng, tô mì cũng đổ lên trên giường.
"Không sao chứ?" Nhất Ngạn cầm khăn muốn lau mì ở trên người cô nhưng lại bị Thanh Hà ngăn lại: “Không cần cậu lau." Dáng vẻ lúc cô nghiêng người che ngực thật sự giống như làm nũng, Nhất Ngạn thấy vậy bỏ khăn xuống sau đó túm lấy chăn, đột ngột giật ra. Ngay lập tức Thanh Hà đang quấn trong chăn bị lăn vài vòng vào trong tường. Nhất Ngạn cười khẽ một tiếng, quỳ lên trên giường, đến trước mặt cô.
"Cô có biết dáng vẻ hiện giờ của mình rất giống cô dâu nhỏ bị xâm phạm hay không?" Nhất Ngạn khoa trương chớp chớp mắt khiến Thanh Hà tức giận, hung hăng trừng cậu.
"Cậu đừng nói bậy!" Hai tay Thanh Hà vẫn còn đang che ở trước ngực, chưa bỏ xuống.
Nhất Ngạn vừa cười vừa gật gù một cách hả hê: “Cô rất giống con chuột trắng nhỏ hay giành thức ăn từ tay em."
"Cậu mới là con chuột!" Thanh Hà tức giận, nhìn chung quanh một chút sau đó cầm một cái gối hung hăng đập vào mặt cậu: “Cậu đi ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!"
"Tức giận như vậy làm gì, thẹn quá hóa giận hả? Nếu cô cảm thấy có lý thì có thể tranh luận với em mà."
“Tôi nói không lại cậu!" Thanh Hà xoay đầu vào trong tường. Quần áo trên người vẫn còn ướt nhẹp hòa lẫn với mùi trứng gà, thậm chí trên vai dính mấy cọng rau nhỏ. Nhất Ngạn vừa nhìn vừa cười, cười đến cong cả người. Thanh Hà tức giận lấy cọng rau xuống ném vào mặt cậu.
Nhất Ngạn không thèm để ý, lấy mấy cọng rau xuống giúp Thanh Hà: “Phải ăn nhiều rau dưa, đừng ăn thịt mãi, cẩn thận sau này trở thành một con heo mập đấy!" Sau khi nói xong Nhất Ngạn lập tức ném cọng rau về phía cô.
Thanh Hà tức giận đến độ muốn đánh nhau với cậu còn Nhất Ngạn thì tụt xuống giường nhanh như chớp, sau đó mang dép chạy ra ngoài: “Có giỏi thì đuổi theo em đi!"
Thanh Hà bò xuống giường, cô vừa chạy được vài bước, còn chưa tới cửa thì đã xụi lơ trên mặt đất. Thanh Hà ôm chặt bụng, sắc mặt tái nhợt, mặt mày nhăn nhúm.
Nhất Ngạn thấy vậy vội chạy tới đỡ cô dậy sau đó ôm chặt cô vào trong ngực: “Sao vậy, cô thấy không thoải mái sao? Hay là chân vẫn còn đau?"
"Không cần cậu quan tâm!" Thanh Hà nắm tay lại đánh vào ngực Nhất Ngạn.
"Được rồi, yên lặng chút nào."
Nhất Ngạn đột ngột lớn tiếng khiến Thanh Hà bình tĩnh trở lại. Cậu vội vàng sờ trán cô sau đó sờ bụng cô. Thanh Hà lập tức hít một hơi khiến Nhất Ngạn vội vàng thu tay, cúi đầu không nói.
"Thế nào, chẳng lẽ tôi muốn chết phải không? Còn quát tôi nữa." Thanh Hà tức giận nói.
Vẻ mặt Nhất Ngạn rất kỳ lạ, cậu liếc cô một cái, hai tai đột nhiên ửng đỏ, có vẻ không được tự nhiên. Thanh Hà kinh ngạc, đột nhiên cô cảm thấy phía dưới có một dòng chất lỏng ấm ấm chảy ra ngoài khiến cái váy màu xanh bị nhuộm đỏ một mảng lớn.
Cô chợt hiểu ra, cầm lấy váy của mình sau đó hung hăng đánh Nhất Ngạn một chút: “Cậu... Cậu đang nhìn cái gì? Tôi muốn... tôi muốn cái kia!"
"Cái gì?" Nhất Ngạn xưa nay bình tĩnh, bây giờ lại đang trợn tròn mắt hỏi: “Cô muốn cái gì?"
Thanh Hà bối rối không chịu nổi, cúi đầu nói nhỏ như muỗi kêu: “Vệ... Băng vệ sinh."
Nhất Ngạn sững sờ đứng im tại chỗ.
Cậu là thanh niên trai tráng, làm sao có thứ này được? Hơn nữa đã trễ thế này rồi, chắc mấy cửa hàng nhỏ xung quanh cũng đã đóng cửa, chẳng lẽ cô muốn cậu đi đến mấy cửa hàng lớn hay khu mua sắm ở quảng trường mua thứ này về?
Gân xanh trên trán Nhất Ngạn không ngừng giựt giựt, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên cậu biết sợ hãi là gì. Nhất Ngạn lập tức tưởng tượng cảnh một thanh niên trai tráng như cậu đến cửa hàng lớn ở quảng trường trống trải vào ban đêm vắng người để mua băng vệ sinh sau đó bị mấy bà cô hay bác già vây xem...
“Em... Em đi lấy tạm mảnh vải cho cô."
Thanh Hà cứ nhìn cậu như vậy khiến cậu không thể từ chối được.
Chỉ trong chốc lát mà trong lòng Nhất Ngạn đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều lần, cuối cùng Nhất Ngạn xem như cam chịu số mệnh. Lúc này Thanh Hà cũng đứng dậy: “Tôi đi cùng với cậu." Cô không muốn ở chỗ này, không muốn ở cùng với mấy người kia.