Tác giả: Mặc Linh
Edit: May
Trường kiếm đen nhánh mang theo kiếm khí sắc bén bổ vào trên kết giới, bắn ra một tầng hỏa hoa.
“Răng rắc --”
Vị trí mũi kiếm tiếp xúc, vỡ vụn theo hình mạng nhện, Phong Khuynh Dao chém tiếp một kiếm, kết giới trực tiếp bị cắt ra một cái lỗ.
“Dung Chiêu… Ngươi…” Vu Hoan quay đầu lại nhìn Dung Chiêu, lại phát hiện khuôn mặt hắn vốn trắng như ngọc thế nhưng lại có vài phần tái nhợt, trên trán chảy đầy mồ hôi, thân hình lung lay sắp đổ.
Vu Hoan xoay người đỡ lấy Dung Chiêu, nhưng vào lúc này hai đạo kiếm khí đồng thời quét lại đây.
Dựa!
Thương lượng rồi có phải hay không.
Vu Hoan duỗi tay ôm lấy eo Dung Chiêu, dùng sức kéo, hai người đồng thời cong lưng, thuận thế lăn qua, khó khăn lắm mới tránh được hai đạo kiếm khí kia.
“Dung Chiêu, ngươi làm sao vậy?”
Dung Chiêu ngón tay trắng bạch cầm tay Vu Hoan, thở dốc nói: “Năng lượng Thất thải liên hoa đã dùng hết, ta…”
“Thao!” Vu Hoan trực tiếp chửi tục một câu, lợi dụng khế ước cưỡng chế muốn qua Dung Chiêu thu hồi Thiên Khuyết Kiếm.
“Vu Hoan!” Dung Chiêu lạnh giọng kêu, Vu Hoan không đáp lại Dung Chiêu, nàng lúc này đang vội vàng ứng phó Sở Vân Cẩm cùng Phong Khuynh Dao, làm gì rảnh để ý tới hắn.
Thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích chính là nói Dung Chiêu loại này!
Phong Khuynh Dao công kích tất cả đều là chém lung tung, đánh cùng nàng quả thực là một loại đấu pháp, mà Sở Vân Cẩm thông minh hơn nhiều, nhân lúc nàng cùng Phong Khuynh Dao giao thủ, ở bên cạnh đánh lén.
Vu Hoan tâm đều nát, mẹ nó, đủ rồi a!
Ngay khi Diệp Lương Thần gia nhập, Vu Hoan thật sự muốn khóc.
Nhưng là nhìn đến hắn công kích Sở Vân Cẩm, Vu Hoan tức khắc thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, giá trị cừu hận của Sở Vân Cẩm so với mình chỉ muốn bảo bối của hắn thì cao hơn nhiều.
Vu Hoan có cơ hội thở dốc, ứng phó Phong Khuynh Dao liền nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Phong Khuynh Dao, lúc trước Dung Chiêu từ trên tay ngươi cướp đi Thất thải liên hoa, hắn là người của ta, cho nên ta giúp ngươi vài lần. Nhưng ngươi hai lần xuống tay với ta, ta có thể chịu đựng ngươi hai lần, nhưng quá tam ba bận…” Vu Hoan cũng mặc kệ Phong Khuynh Dao có nghe hay không, nói xong liền xách theo Thiên Khuyết Kiếm bổ về phía Phong Khuynh Dao.
Dung Chiêu ở trong Thiên Khuyết Kiếm, vẻ mặt ngạc nhiên.
Nàng giúp Phong Khuynh Dao, thế nhưng là vì hắn?
Lúc trước cây Thất thải liên hoa kia, nàng thế nhưng còn nhớ rõ…
Vu Hoan, ngươi đến tột cùng là có tâm hay là vô tâm?
Vu Hoan Hóa huyền trung cấp thực lực cùng Phong Khuynh Dao có thể nói là không phân cao thấp, cho nên so đấu chính là Thần Khí trong tay, xem ai cao cấp hơn.
“Sát, sát… Giết các ngươi…” Phong Khuynh Dao chất phác huy kiếm, máy móc lặp lại mấy câu nói đó, “Đều phải chết, chết…”
Máu tươi hương vị càng ngày càng nồng đậm, Vu Hoan đáy lòng cuồn cuộn xao động không ngừng nảy lên.
Nàng xiết chặt Thiên Khuyết Kiếm, nhìn chằm chằm Phong Khuynh Dao, ở nháy mắt nàng xoay người, Thiên Khuyết Kiếm đâm ra.
Sở Vân Cẩm không biết khi nào chuyển tới bên cạnh Phong Khuynh Dao, thuận thế đánh nàng một chưởng, Phong Khuynh Dao không chịu khống chế ngã về phía trước, Thiên Khuyết Kiếm trực tiếp hoàn toàn đâm vào ngực nàng.
Vu Hoan đôi mắt híp lại, quét mắt chuyển tới Sở Vân Cẩm một bên, đáy mắt âm hàn càng đậm.
“Loảng xoảng!” Thanh âm binh khí rơi xuống trên mặt đất.
Tiếng đánh nhau bốn phía nháy mắt bình ổn xuống, nhất trí đem tầm mắt tập trung ở trên người Vu Hoan cùng Phong Khuynh Dao.
Tham lam, ánh mắt hưng phấn thỉnh thoảng đảo qua trường kiếm màu đen trên mặt đất.
Phong Khuynh Dao ánh mắt dần dần thanh minh lại, nàng thong thả cúi đầu nhìn mũi kiếm cắm ở ngực, lại thong thả ngẩng đầu, ánh mắt không thể tin tưởng, trong thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào, “Vì cái gì?”
Vu Hoan mím môi, không lên tiếng.
“Phong cô nương, tất cả mọi người đều là vì Thần Khí, ngươi còn ngây thơ như vậy hỏi vì cái gì?” Sở Vân Cẩm thanh âm thực thích hợp xen vào.
Vừa rồi cơ hồ không ai chú ý tới bên này, cho nên trừ bỏ Vu Hoan đương sự, không ai biết vừa rồi là Sở Vân Cẩm đem Phong Khuynh Dao đẩy đến trên thân kiếm Vu Hoan.
Sở Vân Cẩm khiêu khích nhìn về phía Vu Hoan.
Vu Hoan xoát một cái rút kiếm, vẫy đi vết máu, sạch sẽ rồi mới ôm vào trong lòng ngực, mắt lạnh nhìn Sở Vân Cẩm, không hề có ý tứ muốn giải thích.
“Dao Nhi… Dao Nhi…” Phong Vân lảo đảo tiến lên, tiếp được Phong Khuynh Dao thong thả ngã xuống.
“Cha…” Phong Khuynh Dao thanh âm nghẹn ngào, “Cha, ta sai rồi…”
“Dao Nhi ngươi đừng nói gì cả, cha sẽ cứu ngươi, đừng sợ, đừng sợ.” Mặt Phong Vân tái nhợt, chân tay luống cuống đè lại miệng vết thương của Phong Khuynh Dao, nhưng máu tươi lại thẩm thấu qua đầu ngón tay hắn chảy ra.
Phong Vân bế Phong Khuynh Dao lên, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vu Hoan, Vu Hoan không sao cả nhìn hắn, Phong Vân tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lúc này mới đi ra ngoài, vừa đi vừa an ủi Phong Khuynh Dao.
Mọi người thực tự giác nhường đường cho Phong Vân, Phong Khuynh Dao không trọng yếu, chỉ cần thanh Thần Khí này còn ở nơi này là được.
Sau khi Phong Vân rời đi, tầm mắt mọi người đều tập trung vào trường kiếm trên mặt đất.
Không khí nháy mắt liền áp lực lên, Hứa Bác cùng Diệp Lương Thần người lực lượng ngang nhau, ai cũng không muốn nhường ai.
“Như vậy cướp đoạt cũng không phải biện pháp, Hứa thành chủ ngươi nói đi?” Diệp Lương Thần tối tăm trên mặt lộ ra hung ác, trong mắt tinh quang lập loè, đó là tham lam đối với Thần Khí.
Nhưng Hứa Bác bất đồng, hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức, thứ hắn nhìn giống như không phải Thần Khí.
“Hứa bá bá?” Sở Vân Cẩm nhu nhu gọi một tiếng, dư quang tầm mắt vẫn luôn rơi trên Thần Khí.
Hứa Bác ý vị không rõ nhìn Sở Vân Cẩm, lại đem tầm mắt chuyển qua trên người Vu Hoan, “Bách Lý cô nương, ngươi có cao kiến gì?”
Cáo già!
Vu Hoan thầm mắng, tiểu nhân dưới đáy lòng dùng sức mắng, trên mặt lại là cười như không cười, ánh mắt khinh phiêu phiêu dừng ở trên người Diệp Lương Thần.
Diệp Lương Thần cả người run lên, hắn nhưng không quên nữ nhân này còn nhớ thương Ly Hồn thạch của mình.
Lúc này bị nàng nhìn như vậy, hắn tổng cảm thấy chính mình giống như không có mặc quần áo.
“Ta đối với nó không có ý tưởng gì, Diệp công tử nếu nguyện ý đem Ly Hồn thạch tới trao đổi, ta thật ra không ngại giúp ngươi đoạt tới.”
Diệp Lương Thần: “…” Trao đổi cái đại gia ngươi a!
Hứa Bác cùng Sở Vân Cẩm thấy Diệp Lương Thần đen mặt, đều biết hắn không có khả năng đem cái gì Ly Hồn thạch ra trao đổi, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Bách Lý Vu Hoan nữ nhân này, tính tình quá mức với khó dò, thực lực càng vô cùng quỷ dị, vẫn là không cần trêu chọc thì hơn.
“Chúng ta tranh tới tranh lui, cũng sẽ không có kết quả, không bằng chúng ta liên hợp làm cái thi đấu, ai thắng có được kiếm này, như thế nào?” Sở Vân Cẩm thử tính mở miệng, “Đương nhiên, dự thi chỉ có người biết chuyện này.”
Diệp Lương Thần vừa định phản bác lại nuốt trở vào, nếu muốn ngạnh đoạt mà nói, chỉ có lưỡng bại câu thương, ai cũng không có chỗ tốt, nói không chừng còn giúp người khác làm áo cưới.
Sở Vân Cẩm đưa ra biện pháp lại cũng không phải không thể.
Vì thế, Diệp Lương Thần đem tầm mắt nhìn Hứa Bác, thấy Hứa Bác gật đầu, Diệp Lương Thần cũng ngạnh cổ gật gật đầu, “Liền định như vậy, khi nào cử hành?”
“Người biết Thần Khí không nhiều lắm, chỉ có Phong gia, ta, Hứa bá bá cùng Diệp công tử, cùng với Bách Lý… Cô nương, tổ chức lên cũng thực dễ dàng, chỉ là địa điểm…”
“Bây giờ còn chưa có kết quả thi đấu, thanh kiếm này giao cho ai bảo quản?” Vu Hoan đánh gãy lời Sở Vân Cẩm, tung ra một vấn đề bọn họ không muốn đối mặt, rồi lại không thể không đối mặt.