Sau một phen bận rộn, nửa vì thuận tiện hành sự, nửa vì che giấu tai mắt người khác, phướn kinh ở đây được dỡ bỏ, dựng một cái lều vải bạt lớn màu xanh quân đội, phần lớn mọi người đều được sắp xếp ra ngoài tiếp ứng, bên trong chỉ chừa lại vài người quan trọng cùng máy móc hoạt động, ghi lại tư liệu hiện trường.
Trục kéo ròng rọc loại nhỏ đã qua cải tạo cũng được thả vào, Đinh Thích đeo móc treo đặc chế, khuyên treo sau lưng cài lên ròng rọc, có thể mượn lực cơ giới mà hạ xuống hoặc kéo lên – xã hội tiến bộ vẫn có cái lợi, không cần phải trèo bằng tay chân như Khương Xạ Hộ.
Có điều, để đàm bảo an toàn, hắn vẫn đeo bàn đạp và móc tay.
Vì động sâu không thể đo lường, đến lúc đó đèn pin, còi hay kéo dây đều có khả năng không hiệu quả, Đinh Bàn Lĩnh bèn cùng đeo đồng hồ đối chiếu thời gian với Đinh Thích, hẹn giới hạn trong nửa tiếng, sau nửa tiếng sẽ kéo thừng lên.
Mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, Đinh Thích chống hai tay lên mép động, đang định thò người xuống, Đinh Bàn Lĩnh lại gọi hắn lại: “Đợi đã.”
Sau đó bảo người phụ trách quay phim tư liệu qua, chĩa ống kính máy quay cầm tay vào Đinh Thích: “Không ai dám nói trước đầu bên kia tình huống thế nào, lỡ có nguy hiểm gì, để đảm bảo, cậu có lời gì muốn lưu lại không?”
Câu này vừa nói ra, trong lều lập tức yên lặng.
Đinh Thích sửng sốt rồi mỉm cười, nói: “Cháu không đến mức xui vậy đâu.”
Hắn không có gì để nhắn nhủ, Đinh Bàn Lĩnh cũng không cưỡng ép, phất tay lên, trục kéo bắt đầu thả thừng xuống.
Mọi người nhìn thân thể Đinh Thích lắc lư hạ xuống, chẳng bao lâu sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Việc còn lại chỉ là chờ đợi.
Có người đưa ghế xếp và áo khoác quân đội vào, Dịch Táp quấn áo khoác, vùi mình trên ghế xếp, sức chú ý không tập trung lắm: khi thì nghe tiếng gió bên ngoài rít gào, khi thì xem Đinh Bàn Lĩnh đạp bước bên động.
Người quay phim tạm dừng máy quay, nằm bò bên động cầm thước đo đường kính, còn cẩn thận lấy một nắm đất bùn bỏ vào túi nhựa dán kín miệng túi lại. Ròng rọc trên trục kéo phát ra tiếng ken két khe khẽ, một cuộn thừng đã thả tới cuối, lập tức kéo sang một cuộn khác.
Được chừng hai mươi phút, kéo đến cuộn thứ bảy, cậu chàng điều khiển trục kéo xem dụng cụ đo trọng lượng, bật thốt: “Không có lực!”
Ý rằng, hoặc là đã chạm tới đáy, hoặc là trên thừng đã không còn người.
Bầu không khí chợt căng thẳng, Đinh Bàn Lĩnh nhìn đồng hồ đeo tay: “Theo đúng kế hoạch, ba mươi phút kéo về.”
Vừa tới ba mươi phút, trục kéo quay ngược lại, dụng cụ đo trọng lượng lại có số liệu, nhưng đây cũng không có nghĩa là bình an. Có rất nhiều khả năng, chẳng hạn người còn sống, người còn nhưng đã chết, hoặc treo trên thừng không phải là Đinh Thích mà là một thứ khác.
Bởi vậy nên Đinh Trường Thịnh chọn vài chàng trai vào, tay cầm dao cầm gậy, canh giữ quanh cửa động, lại bảo người lấy hai tấm lưới sắt, rìa lưới có răng móc, ghép hai tấm lại không gây trở ngại đến thừng treo vận hành mà vẫn phủ kín được miệng động – có biện pháp hai tiện ích này, về cơ bản có thể tránh được khả năng có quái vật chui từ bên dưới lên có ý định đả thương người.
Tông Hàng nhìn không chớp mắt, cảm thấy đời người đi đâu cũng có cái để học hỏi, ba họ rất giỏi bố trí sắp đặt, đúng là rất kín kẽ.
Kéo lên so với lúc hạ xuống không nhanh hơn bao nhiêu, qua một lúc lâu, bên dưới mới có ánh đèn pin đung đưa chiếu lên kèm theo giọng Đinh Thích: “Tôi không sao, là tôi.”
Đinh Bàn Lĩnh thở phào một hơi, bảo người thu lưới sắt, cơ hồ vừa thu lại, Đinh Thích cũng lên tới nơi.
Người hắn ướt đẫm nước, cơ thể run lên bần bật, mi tóc đều kết băng đọng sương, tình huống này thật sự bất ngờ, Đinh Bàn Lĩnh gọi: “Quần áo, mau cầm quần áo qua đây!”
Tông Hàng cách đó gần nhất, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã cởi áo khoác quân đội trên người ra đưa qua, vừa đưa xong đã hối hận: Vậy mà hắn lại đưa áo cho Đinh Thích!
Đinh Thích nhận lấy áo, bao chặt lên người, ổn định lại mất một lúc lâu sau mới mở miệng: “Dưới cùng không phải đất, là nước.”
Nói đoạn ngồi xổm dậy, nhắt một viên sỏi vẽ hai đường song song minh họa cho động sâu, dưới đáy lại vẽ một đường kẻ ngang: “Cháu thử xuống nước, bên dưới vừa sâu vừa rộng, không phải nước giếng, giống như đáy động nối liền với hồ vậy, nhưng trong hồ ra sao thì cháu không biết, khả năng bơi lội của cháu không tốt, chỉ cầm cự được vài phút.”
Đinh Bàn Lĩnh vỗ lưng Đinh Thích: “Không tệ, được rồi, cậu về lều nghỉ ngơi trước đi, thay quần áo ướt ra, đừng để bị cảm.”
Đinh Thích vâng một tiếng, hít mũi đi ra.
Dưới đáy là nước?
Có vẻ như không giống lần Khương Xạ Hộ xuống, cũng khác lần năm chín sáu khá nhiều: Năm chín sáu, động tuyệt đối không sâu như vậy, cũng không có bất kỳ dấu hiện nào cho thấy có nước.
Hơn nữa…
Dùng nước ngáng đường rõ ràng chứng tỏ cần ma nước xuống.
Đinh Bàn Lĩnh cũng đã nghĩ tới đây: “Không có ma nước không được, chúng ta mang thiếu người đi rồi.”
Kể cả Tông Hàng, người có thể thật sự “xuống nước” ở đây chỉ có ba người, mà theo phong cách hành sự của Đinh Bàn Lĩnh thì để cho ổn thỏa, ít nhất cũng phải đủ người để chia ra làm hai đội, như vậy mới có thể kịp thời tổ chức cứu viện, không đến mức toàn quân bị diệt.
Đinh Trường Thịnh nhíu mày: “Hay là điều Dịch Vân Xảo và Đinh Ngọc Điệp tới đây?”
Hiện giờ đang là thời kỳ suy vi của ma nước trong ba họ, Đinh Hài Kim và Khương Thái Nguyệt đều đã sắp tám mươi, người trước tim còn không khỏe, cũng chỉ còn hai người này là có thể điều động được.
Đinh Bàn Lĩnh cúi đầu xem đồng hồ: “Điều động cũng được, nhiều người hơn một chút là có thể phân thành hai đội rồi. Nhưng thời gian không còn nhiều lắm, qua mấy tiếng nữa là trời sáng rồi…”
Cứ thế toi công bỏ qua cơ hội đất mở cửa này quả thực là khó mà cam lòng cho nổi.
Dịch Táp thờ ơ nhìn hai người này một xướng một họa, cảm thấy đánh bóng bàn nhuần nhuyễn lắm, đang đợi cô tỏ thái độ chứ gì. Hơn nữa, Đinh Thích cũng đã xuống rồi, Đinh Bàn Lĩnh còn là trưởng bối, về tình về lý đều là đến lượt cô.
Cô bỏ áo khoác ra: “Thôi để cháu xuống.”
Tông Hàng luôn luôn theo cô: “Cháu cũng xuống cùng Dịch Táp.”
Đi tiên phong dò đường quả thật là có hai người phối hợp với nhau sẽ ổn thỏa hơn. Đinh Bàn Lĩnh cũng không nhiều lời, bảo người cầm trang phục lặn dày dặn và đồng hồ xuống nước qua: “Chú sẽ điều Dịch Vân Xảo và Đinh Ngọc Điệp qua đây nên chuyến này hai đứa chủ yếu là quan sát, nếu bên dưới có gì thật thì để ý nhìn là được, đừng manh động – có chuyện gì đợi người tới đông đủ rồi lại làm.”
Lại so thời gian với Dịch Táp: “Theo lý thuyết, sau một tiếng sẽ kéo trở về, nhưng nếu kéo lên không có trọng lượng, bọn chú sẽ đợi tiếp, cứ nửa giờ thử một lần, cho đến khi kéo được người, sẽ thử đến lúc trời sáng. Có vấn đề gì khác không?”
Sắp xếp rất kĩ lưỡng, không còn vấn đề gì khác nữa.
Bèn nhỏ ánh sáng vào mắt, đổi quần áo, đeo móc treo, một bên hông giắt một chiếc đèn pin không thấm nước, bên còn lại cắm dao găm ô quỷ, mỗi người đeo thêm một cuộn thừng sau lưng dùng để dẫn đường sau khi xuống nước.
Xem thử, khả năng chịu lực của trục kéo ròng rọc không tệ, treo hai người không thành vấn đề.
Trước khi xuống động, theo lệ hỏi có lời gì muốn để lại không.
Dịch Táp không có, dù sao nhà cô cũng chẳng còn ai, lòng không vướng bận.
Tông Hàng nghĩ một hồi: “Xin các vị hãy chăm sóc cho ba mẹ tôi, nếu họ gặp phải chuyện gì mong các vị có thể trong tối ngoài sáng giúp đỡ một tay.”
Thừng treo một lần nữa được hạ xuống.
Tông Hàng ngửa đầu lên nhìn cửa động, cái cửa đó ban đầu rất lớn rồi dần dần thu nhỏ lại, nhìn như một quả trứng phát sáng treo trên cao.
Tông Hàng nói: “Chậm ghê.”
Lời vừa ra khỏi miệng đã bị giọng mình dọa cho giật thót: giọng nói dưới đất vốn vừa ồm ồm vừa nghẹn ứ, lại thêm vách động chật chối, nghe càng kỳ quái.
Dịch Táp nói: “Môi trường ở đây khác những nơi khác, cao hơn mặt biển rất nhiều, hạ xuống và kéo lên đều phải chậm rãi để người có thể thích ứng, quá đột ngột sẽ dễ xảy ra vấn đề.”
Tông Hàng ừ một tiếng.
Lại ngẩng đầu nhìn lên, đã không còn thấy cửa động đâu nữa, xung quanh tối đen như mực, ánh sáng trong mắt có vẻ như cũng không mấy hữu dụng, sự yên ắng trong lòng đất từ từ bủa vây, mang theo hơi lạnh và khí ẩm, mà hành trình hạ xuống này thì như tựa vô cùng vô tận.
Tông Hàng chợt cười rộ.
Dịch Táp ngạc nhiên: “Cậu cười gì thế?”
Hung hiểm sao chưa rõ, trong lòng cô bức bối cực kỳ, vậy mà hắn còn cười được.
Tông Hàng nói: “Không phải, tôi chợt nhớ tới chuyện khi còn bé, cô giúp việc trong nhà đi chợ mua cá, cô từng thấy bao giờ chưa? Trước đây mua đồ không cần phải dùng túi ni lông để đựng, thịt sẽ xuyên một sợi dây xách lên, cá cũng thế, một sợi dây có thể xuyên miệng được mấy con cá, xách lên đi… Cô xem hai chúng ta bây giờ có giống hai con cá bị xách không?”
Đã là lúc nào rồi mà ông còn có tâm trạng nghĩ đến thú đi chợ này vậy, Dịch Táp cũng thật bội phục hắn.
Có điều hai người cùng xuống, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu đúng là dễ chịu hơn một mình lên xuống hầm tối nhiều.
Dịch Táp xoa xoa hai bàn tay: Lạnh thật, hơi lạnh xuyên qua trang phục đi lặn, dễ dàng thấm vào da thịt tới tận xương tủy. Lúc Đinh Thích đi xuống ít nhất còn mặc quần áo dày, không giống cô và Tông Hàng, chỉ có một lớp áo lặn mỏng dính…
Mẹ nó! Không đúng, có phải cô bị ngốc rồi không? Đổi trang phục lặn xong có thể khoác áo lông hoặc áo khoác quân đội ra bên ngoài mà, trước khi xuống nước cởi ra là được, sao lại cứ trực tiếp đi xuống như thế?
Mấy ngày nay chỉ số IQ của cô thực sự giảm xuống rõ rệt, nguyên nhân rốt cuộc, gần mực thì đen, hiển nhiên là bị Tông Hàng liên lụy rồi…
“Dịch Táp, cô không lạnh à?”
Dịch Táp nguýt hắn trong bóng tối: “Nói nhảm, cậu không lạnh chắc.”
Tông Hàng thoáng lưỡng lự: “Có muốn…tôi ôm cô không? Như vậy cô sẽ ấm áp hơn một chút.”
Ôm?
Vậy mà Dịch táp lại không phản ứng ngay được, cô nghĩ xem tư thế hai người ôm nhau như thế nào, bỗng đỏ mặt.
Bên tai truyền tới tiếng móc câu va chạm vang lên, là Tông Hàng đang cố xoay người về phía cô: “Cô đừng nghĩ nhiều, không phải ôm kiểu ấy, là kiểu sưởi ấm cơ, lạnh quá í, thật đấy.”
Càng lâu càng lạnh, khớp hàm hắn cũng đang đánh vào nhau lập cập rồi, run rẩy hỏi cô: “Tôi ôm cô nhé?”
Dịch Táp không đáp.
Tông Hàng hít mũi, lại ra sức xoa xoa cánh tay sưởi ấm. Dịch Táp không đồng ý, hắn cũng không dám lộn xộn.
Đồng Hồng nói cái này gọi là tôn trọng, anh phải tôn trọng ý kiến của con gái, anh có thể ngồi xuống cạnh cô ấy không, có thể chạm vào cô ấy không, anh phải hỏi mới được, đừng tự cho là cô ấy sẽ thích, sẽ chấp nhận, anh có phải cô ấy đâu.
“Được không?”
Rốt cuộc Dịch Táp cũng ừ một tiếng.
Được à?
Tông Hàng hơi khẩn trương, quên mất phải ôm thế nào, chần chừ hồi lâu mới một tay vòng lấy eo cô, tay kia vòng qua vai cô, chậm rãi kéo cô vào lòng, lúc cúi đầu xuống, cằm cọ đè lên tóc cô.
Y như trong tưởng tượng, vừa thơm vừa mềm, trong sự thơm tho còn mang cảm giác ấm áp. Lần đầu tiên Tông Hàng nhận ra người cô thật sự rất nhỏ nhắn, ôm một cái là có thể bao hết được thân thể cô.
Hắn đã quên mất cái lạnh, ngược lại còn ra mồ hôi, tim đập càng lúc càng mạnh, thình thịch, thình thịch.
Chết mất thôi, Tông Hàng có cảm tưởng trong động chỉ toàn tiếng tim hắn đập.
Dịch Táp khẳng định là nghe thấy.
Hắn muốn vớt vát lại thể diện cho mình: “Tim tôi đập mạnh lắm đúng không?”
Dịch Táp ừ một tiếng.
“Chắc tôi bị phản ứng cao nguyên mạnh quá đó.”
Dịch Táp không nói gì, sợ hắn xấu hổ.
Cô cảm thấy, hình như hắn…không chỉ có mỗi nhịp tim là phản ứng bất thường?
Thôi cứ quy hết về phản ứng cao nguyên đi.
Chân cuối cùng cũng chạm tới nước.
Dịch Táp bám lên vách động, cởi dây thừng đeo trên lưng xuống trước, buộc lên rơ-moóc rồi bảo Tông Hàng: “Xuống nước rồi bám sát theo tôi, vừa đi vừa thả thừng, thừng bên tôi hết thì cậu nối thêm vào, lúc trở lại cũng theo thừng về, không vấn đề gì chứ?”
Tông Hàng lắc đầu.
Tốt, Dịch Táp hít sâu một hơi, lại xoa xoa mặt, chuẩn bị sẵn sàng ứng đối với nước lạnh, tay buông lỏng, thân mình thẳng tắp chìm xuống.
Tông Hàng lập tức bắt kịp.
Đại khái là vì ở trên đã bị cóng sẵn, cơ thể có phần tê dại nên sau khi xuống nước lại không thấy quá lạnh như trong tưởng tượng, hơn nữa chất nước này lấp lánh một thứ ánh sáng trong suốt, trong nước trôi nổi rất nhiều vật chất dạng huyền phù trông như sợi bông.
Cổ tay Dịch Táp treo cuộn dây thừng, sợi dây dài dập dềnh uốn lượn kéo ra trong nước sâu. Tông Hàng bám tay lên thân thừng, theo sát phía sau, lúc lúc lại quay đầu lại, sợ đằng sau có thứ gì tập kích.
Sợi dây dài một trăm hai mươi mét rất nhanh đã thả hết, Tông Hàng tháo cuộn đeo trên lưng mình xuống nối vào, kéo dài phạm vi hoạt động ra gấp đôi.
Hướng này dường như không có gì khác thường, Dịch Táp ra dấu đi sang hướng ngược lại, Tông Hàng hiểu ý, xoay người trong nước, nắm sợi dây đi sang chỗ khác.
Bên này hơi kỳ quái, Tông Hàng cứ có cảm giác càng đi về phía trước, trước mắt như càng sáng hơn.
Hắn và Dịch Táp liếc nhau.
Tức nhưỡng?
Hắn nhớ khi tức nhưỡng hoạt động thường xuyên, độ sáng hình như sẽ tăng lên, nhưng trong ấn tượng chưa có lần nào sáng đến vậy, dường như hướng đi tới đã chuyển sang ban ngày…
Dịch Táp đột nhiên kéo hắn lại.
Tim Tông Hàng đập như đánh trống, ngửa đầu lên nhìn.
Phải tả thế nào nhỉ, đã ở dưới nước rồi mà trên cao phía trước lại như xuất hiện thác nước, thác trong nước tuôn ra thứ ánh sáng trắng dịu mắt, không ngừng đổ xuống dưới.
Thác tức nhưỡng? Đẹp tuyệt trần, nhất là khi chìm trong nước thế này.
Tông Hàng đang nhìn đến xuất thần, trên đỉnh “thác nước” lại xuất hiện một mảng màu đen nhúc nhích ngọ nguậy.
Hắn tưởng mình nhìn lầm, đưa tay dụi mắt.
Không sai, là thật, hơn nữa, theo dòng chảy của “thác nước”, mảng đen kia càng lúc càng lớn, như một đám những cục thịt hợp lại với nhau thành hình dạng quái dị…
Nhìn một lúc, trong đầu Tông Hàng nổ đoàng một tiếng.
Hắn nhìn ra thứ này là gì rồi.
Phần “thác nước” mở ra như tách ra nửa bên sọ não, mà vô số những cục thịt chồng chất lên nhau cao đến mấy tầng này như bộ não bên trong xương sọ, tuy khác với não người nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác mãnh liệt rằng…
Đây chính là não.
Sâu dưới đầm nước trong hầm đất trôi nổi có một thứ mang hình dáng một bộ não khổng lồ.