Là Đinh Ngọc Điệp vẽ.
Giờ nghĩ lại, lúc trông thấy hai bức vẽ máy tính này trong lối đi đã sợ run lên, quả thực là tức cười.
Dịch Táp cũng không biết nên bày biểu cảm gì lên mặt nữa, lúc trước vẫn chỉ là đoán chừng nhưng hiện giờ lại có thêm bằng chứng, xem như đã hoàn toàn lật đổ suy luận nền văn minh thế hệ trước với trí tuệ nhân tạo gì gì đó rồi.
Cô vẫn hơi tức tối: “Bị người ta xoay mòng mòng như một con ngu ấy, toi công.”
Đinh Bàn Lĩnh lắc đầu: “Có câu ‘Phàm chuyện đã qua đều lấy làm lời tựa’, đường vòng cũng là đường, không có bất kỳ con đường nào là toi công hết, chính vì sai nhiều nên chân tướng mới càng ngày càng gần, ít nhất thì hiện tại, chúng ta cũng có thể vẽ ra sơ đồ hành vi của nó rồi.”
Y rút một tờ giấy trắng to ra, vẽ một đoạn đường thật dài, lại vạch dấu chia ra thành từng đoạn không bằng nhau, điểm đầu mút đánh dấu là A, tiếp đó lần lượt là B, C, D.
Dịch Táp sáp lại xem, cảm giác như đang trong giờ toán hồi còn học tiểu học vậy.
Đinh Bàn Lĩnh chỉ vào đoạn AB, đằng sau A viết “Thượng cổ”, đằng sau B viết “”.
“Đây là giai đoạn thứ nhất, dài đến mấy nghìn năm, rốt cuộc có phải bắt đầu từ triều Hạ hay không thì chúng ta không có chứng cứ, có điều cũng không quá quan trọng – giai đoạn này có thể gọi là ‘kỳ ấp ủ’, nó đã làm hai việc.”
Dịch Táp cũng cầm một cái bút lên, đánh dấu ngoặc lên trên dưới đoạn AB, bên trên đề là “Ba họ (tai mắt)”, bên dưới đề là “Hang canh vàng (thi thể)”.
Đinh Bàn Lĩnh gật đầu: “Không sai, chính là hai việc này. Dựng tai mắt có thể là để quan sát thế giới bên ngoài, tìm thời cơ hành động; tích trữ thi thể để làm gì thì ta còn chưa biết, nhưng chắc chắn là có tác dụng lớn. Đồng thời, nó cũng xác định đại khái thời điểm lật nồi, nhưng lại giả vờ rằng mình cũng không biết, còn đối chiếu tham khảo với thời gian trong ‘Thôi bối đồ’ để sắp đặt mọi thứ như tiên đoán, như vận mệnh.”
Dịch Táp tiếp lời: “Lúc ma nước xuống nước, tuy rằng không nhớ rõ quá trình diễn ra như thế nào nhưng điều đó không có nghĩa là trong đầu họ sẽ không bị bỏ thêm chút tin tức gì vào. Trước đây, ba họ khóa mở canh vàng là ‘thỉnh tổ sư gia nhập hồn’, vậy bất kể trong đầu họ hiện lên cái gì cũng đều tự động cho rằng đó là tổ sư gia làm phép, mà loại làm phép này qua miệng ma nước sẽ rất dễ dàng truyền khắp ba họ, được tin là truyền thừa của ba họ – nói cách khác, hiểu biết bây giờ của chúng ta về lai lịch của ba họ rất có thể không phải là chân tướng mà được chỉnh sửa hoàn thiện qua nhiều thế hệ, sau đó truyền xuống tiếp.”
Giống như lịch sử cổ đại đã qua chỉnh sửa của Trung Quốc vậy, thực chất lúc đó đã thật sự xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết được, quá nửa đều là tham khảo từ sách sử đời trước – nhưng nếu sách sử lại được sửa chữa, bổ khuyết một cách có chủ đích sau khi chuyện xảy ra thì sao? Vậy cũng chỉ có thể dựa vào cái sai mà thôi.
Bởi vậy nên câu “Chẳng phải lông vũ mà bay, chẳng có mặt vẫn có mặt hay chăng” này e rằng cũng không phải do chính miệng tổ sư gia nói, nhưng chỉ cần có thể dẫn dắt đời sau cảm thấy đây là lời tổ sư gia truyền lại là thiết lập nhân vật tổ sư gia thần bí có tài tiên tri có thể dựng lên thật vững chắc được rồi.
Đinh Bàn Lĩnh cười: “Cháu thông minh thật, nếu Đinh Ngọc Điệp có thể bằng được một nửa cháu thì tốt rồi.
Dịch Táp giật mình: Nghe giọng điệu này như là Đinh Bàn Lĩnh có mong đợi gì vào Đinh Ngọc Điệp vậy.
Đinh Bàn Lĩnh chuyển đầu bút về phía đoạn BC, viết “/” ra sau chữ C.
Dịch Táp nghĩ một lát mới hiểu ra: đây là thời điểm mở canh vàng ở hồ Bà Dương, Khương Tuấn giả, Khương Hiếu Quảng và cả Dịch Tiêu đều lần lượt chết tại đây.
“Đây là giai đoạn thứ hai, ta hãy gọi là ‘kỳ xưởng lò’, chuyện lật nồi xuất hiện, ba họ theo kế hoạch của nó, bị dẫn tới hầm đất trôi nổi, ai ngờ lại xảy ra biến cố, vì Trường Thịnh kiên trì mà nhóm người này đều bị nhốt lại, dài đến hai mươi mốt năm.”
“Nhóm người phát sinh dị biến này có khác biệt rất rõ rệt với ba họ, ba họ ngoài mỗi đời xuất hiện vài ma nước ra thì không khác gì người thường, tuổi thọ cũng bình thường, chú Hải Kim và thím Khương đều đã gần tám mươi. Nhưng nhóm người dị biến này thì cơ thể lại nảy sinh biến hóa rất lớn, tuổi thọ cũng không dài, quan trọng hơn là, não họ đều bị ảnh hưởng, chỉ có điều mức độ ảnh hưởng có nặng có nhẹ.”
Đúng vậy, ma nước ba họ tuy sẽ chịu ảnh hưởng của bài vị ông tổ ở dưới nước vào những tình huống đặc biệt như khóa mở canh vàng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là làm “rối nước” trong một, hai tiếng, không ai giống Khương Tuấn, hoàn toàn biến thành một người khác, mắt cũng không chớp lấy một cái mà giết chết bố ruột.
Dịch Táp trầm ngâm: “Có thể lý giải là, để gây dựng nên ‘tai mắt’ cho mình mà vào thời thượng cổ, nó đã làm một vài cải tạo nhỏ đối với ba họ hay không, sự cải tạo này có thể kéo dài tới một số cá thể đặc biệt của đời sau, nhưng vẫn không đủ để thỏa mãn nhu cầu về sau của nó, để có thể khống chế được hoàn toàn, nó đã sắp đặt một lần ‘tái tạo nấu lại’ với tiêu chuẩn lớn hơn.”
Đinh Bàn Lĩnh ừ một tiếng: “Kết quả là tái tạo nấu lại biến thành giam nhốt trong xưởng lò, bất kỳ một kế hoạch nào cũng đều sai một ly đi một dặm. Táp Táp, xem vấn đề là phải biết nhìn xuyên qua hiện tượng mà thấy được bản chất. Kỳ thực, ‘kỳ xưởng lò’ này đã lật tẩy một bí mật của nó.”
Dịch Táp không nghĩ ra được, đành ngửa tay xin ăn: “Bí mật gì ạ?”
Lời Đinh Bàn Lĩnh đến là sâu xa: “Thứ này rất giống một người có thể trông thấy mọi thứ, nghe thấy mọi thứ thông qua tai mắt, nhưng bản thân nó lại không thể làm gì, bó tay chịu trói. Nói cách khác, nó cũng không phải thủ đoạn thông thiên, không phải vạn năng, nó thiếu một tay chân chân chính có thể hoàn toàn nghe nó sai bảo, làm việc cho nó.”
Bởi vậy nên chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào hai người tương đối hoàn mỹ trong cuộc dị biến này, Khương Tuấn và Dịch Tiêu, mà hai người ấy cũng đều đã làm đủ chuyện trong khả năng cho phép.
Dịch Tiêu nghĩ cách trốn khỏi xưởng lò, dựa theo chỉ dẫn mờ nhạt trong đầu mà đi thẳng xuống nam, cuối cùng tới được hồ Tonlé Sap nhưng cũng dừng lại ở bước này, bởi não chị không bị ảnh hưởng sâu như Khương Tuấn, lại không có bài vị ông tổ tiếp sức nên chỉ có thể ngày ngày du đãng, làm một du hồn khi tỉnh khi mê.
Khương Tuấn khôn ngoan hơn nhiều, nhờ có sự che chở cho con trai của Khương Hiếu Quảng mà y đã thoát được cảnh vây khốn trong xưởng lò, trong khoảng thời gian ở chung lâu dài, y đã khiến Khương Hiếu Quảng cảm thấy con trai tuy ngoại hình đã hoàn toàn thay đổi nhưng vẫn là đứa con trai trước kia, thậm chí còn thuyết phục được Khương Hiếu Quảng cho y tham gia ngày trọng đại “/”, lấy lý do là như vậy Khương Hiếu Quảng có thể ghi được lộ tuyến thực tế, tạo tiện lợi cho những lần mở canh vàng về sau.
Sự tình thuận lợi đúng như Khương Tuấn dự đoán: Y xuống nước, cũng lấy được bài vị ông tổ.
Dịch Táp khoanh đoạn CD lại: “Giai đoạn thứ ba, hang canh vàng hồ Bà Dương. Lại xảy ra biến cố, tuy Khương Tuấn đã thành công vào được nhưng còn kéo theo một đám người nữa vào theo.”
Đinh Bàn Lĩnh vẫn chưa biết Đinh Ngọc Điệp cũng có chân trong đó: “Đúng vậy, Khương Hiếu Quảng, Dịch Tiêu, Tông Hàng, và cháu nữa, đều vào đó, Khương Tuấn giết Khương Hiếu Quảng xem như là diệt trừ dị loại, bởi Khương Hiếu Quảng và hắn không được coi là đồng loại – điều này cũng đồng thời chứng tỏ lai lịch của ba họ và lai lịch của hai đứa có sự bất đồng về bản chất. Hơn nữa, giết Khương Hiếu Quảng cũng không có gì lãng phí, dù sao dưới đó, thi thể đều có thể dùng để để dành.”
Dịch Táp thở dài: “Phải, dứt khoát giải quyết Khương Hiếu Quảng nhưng lại không giết bọn cháu ngay, đại khái là xem chúng cháu là đồng loại, còn có thể tranh thủ được.”
Đinh Bàn Lĩnh tiếp lời: “Kết quả tốt nhất đương nhiên là có thể khống chế mấy đứa, giữ hai đứa lại trong tổ tức nhưỡng, hoặc giết phứt đi, cũng có thể kịp thời ngăn cản tổn hại, che đậy sự việc lại. Nhưng có lẽ nó cũng chưa hoàn toàn nắm chắc được tình thế khi đó…”
Dịch Táp toát mồ hôi: Đúng vậy, Đinh Bàn Lĩnh không biết Đinh Ngọc Điệp cũng ở trong đó, về mặt nhân số, Khương Tuấn hoàn toàn không chiếm ưu thế.”
“… Cho nên nó lên kế hoạch dự trù, lỡ hai đứa thực sự thoát được ra ngoài, truy xét sự việc, nó có thể dùng câu chuyện gì để hòa giải – cảnh tượng nhỏ vụn về nền văn minh thế hệ trước xuất hiện trong đầu cháu chính là từ lúc đó à?”
Đúng vậy, Dịch Táp thầm giật mình: “Chú nghi ngờ nó lâm thời biên ra?”
“Câu chuyện này không trải qua cân nhắc, quả thực giống như cấp tốc biên ra.”
Mà bản thân lại còn vì chuyện này mà phất cờ hò reo lâu như vậy, Dịch Táp lẩm bẩm: “Còn đến là khoa học viễn tưởng nữa chứ, biên ra tận nền văn minh thế hệ trước kia.”
Đinh Bàn Lĩnh sửa lời cô: “Không phải, nó không biên bừa đâu.”
“Đầu tiên, nó vẫn có ‘tai mắt’ để quan sát thế giới bên ngoài, hẳn hiểu rất rõ hiện trạng của xã hội chúng ta. Chuyện quỷ thần có thể dọa được người trước kia chứ bây giờ thì không chắc, hiện giờ mọi người đều nói chuyện khoa học, việc gì cũng phải có điều tra nghiên cứu, bởi vậy nên nó chỉ có thể đi lên con đường này. Hơn nữa trong tổ tức nhưỡng còn có nhiều thi thể như vậy, người thường lại rất kiêng kỵ thi thể, giải thích không tốt sẽ dễ dàng nảy sinh vấn đề.”
Dịch Táp xen lời: “Cũng có thể giải thích là người ngoài hành tinh mà.”
Đinh Bàn Lĩnh lắc đầu: “Không được, người thường vẫn sẽ sợ.”
Rất nhiều chuyện kỳ bí siêu nhiên một khi nói là “do con người quấy phá”, mọi người sẽ lập tức trở nên dửng dưng, có thể thấy về mức độ chấp nhận, thứ con người có khả năng chấp nhận nhất chính là người giống mình như đúc, dẫu cho là đến từ nền văn minh thế hệ trước, mà người ngoài hành tinh thì dù sao vẫn là ngoại tộc.”
“Thứ hai, nó biên dựa trên những thông tin đã tiết lộ, thế nên chỉ có thể biên theo phương hướng này.”
Câu này Dịch Táp nghe không hiểu.
Đinh Bàn Lĩnh đẩy quyển sổ bìa đen ra: “Cháu xem cái này rồi đúng không?”
Dịch Táp gật đầu, trong đó có lời nói của nhóm người dị biến kia khi mê sảng, còn có bức vẽ của Dịch Bảo Toàn.
“Trước đó cháu đã chứng kiến tổ tức nhưỡng dưới hồ Bà Dương, sau đó thì xem được cuốn sổ này, trong lòng đã có phỏng đoán sơ bộ, nhưng thiếu khuyết bằng chứng, cuối cùng, những gì đã trải qua và hai bức vẽ máy tính trong lối đi dưới Hồ Khẩu đã chứng minh cho phỏng đoán này, bấy giờ mới có câu chuyện hoàn chỉnh về nền văn minh thế hệ trước, phải không?”
Đúng vậy, Dịch Táp vẫn hơi mơ hồ.
Đinh Bàn Lĩnh chỉ điểm cô: “Cháu đổi góc độ khác suy nghĩ thử xem, e rằng trình tự chính xác là, tổ tức nhưỡng bị cháu phát hiện, không cách nào chống chế, tin tức trong cuốn sổ này cũng bại lộ, không cách nào thu hồi, nó chỉ có thể từ đó biên ra câu chuyện về nền văn minh thế hệ trước, nếu là để cháu hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ gì nữa mà vẽ thêm hai bức hình máy tính, tăng thêm ấn tượng cho cháu ở Hồ Khẩu, thì sao?”
“Cái then chốt nhất là ở trình tự. Không phải nó đột nhiên viển vông mà muốn biên ra một câu chuyện về nền văn minh thế hệ trước, mà là những gì ghi trong cuốn sổ bìa đen đều là thật, chỉ có điều khi đó không ai có thể đọc hiểu, nhưng sau khi phần bí mật về tổ tức nhưỡng này bị lộ tẩy, kết hợp hai cái vào với nhau, người ta có thể từ đó mà suy luận phương hướng chính xác, cho nên nó tiên hạ thủ vi cường, tung ra một câu chuyện khuấy đục vũng nước, câu chuyện này phải phù hợp với hai điều kiện: vừa có thể che lấp được chân tướng, vừa có thể giải thích cho sự tồn tại của tổ tức nhưỡng và cuốn sổ bìa đen.”
“Hay là cháu nghĩ lại xem, nếu thực sự là nền văn minh thế hệ trước và trí tuệ nhân tạo, mọi người đều có thể chấp nhận, còn có thể hoan nghênh, vậy thì bí mật này có gì là ghê gớm đâu? Khương Tuấn việc gì phải giết chị cháu?”
Trong đầu Dịch Táp nổ ầm một tiếng.
Đúng vậy.
Lúc đó Tông Hàng và Đinh Ngọc Điệp nhất thời nảy ra ý nghĩ muốn đưa cả Dịch Tiêu ra khỏi tổ tức nhưỡng, Khương Tuấn lập tức bùng nổ, liều mạng ngăn cản, còn tàn nhẫn cắn yết hầu Dịch Tiêu – nếu quả thật là để che giấu chuyện nền văn minh thế hệ trước thì có phải là hơi chuyện bé xé ra to rồi không?
Khả năng duy nhất là, bí mật mà Dịch Tiêu biết cũng không phải là cái này, mà Khương Tuấn thì sợ Dịch Tiêu sau khi ra ngoài sẽ tiết lộ chân tướng, bởi vậy nên đã ra sức hạ sát thủ.
Hèn chi lúc bị trói lại, Khương Tuấn còn cười được sung sướng đến thế: Y đã hoàn thành được nhiệm vụ, giữ được chân tướng.
Đinh Bàn Lĩnh dùng bút chấm thêm một đoạn DE, kéo chủ đề trở lại: “Giai đoạn thứ tư, hang canh vàng Hồ Khẩu, nó củng cố lời nói dối này, thông qua đó bỏ vào thêm cho cháu nhiều cảnh tưởng nhỏ vụn hơn, cũng lợi dụng Đinh Ngọc Điệp, tự cho là có thể định vững được chuyện này.”
Dịch Táp đỏ mặt.
Lúc đó quả thực cô đã tưởng mọi chuyện đã rõ ràng, còn hưng phấn reo hò “Giải phóng rồi”, thì ra đều nằm trong mong muốn của đối phương.
Cô nửa muốn nịnh hót nửa xuất phát từ đáy lòng: “May mà chú Bàn Lĩnh lợi hại cơ trí, từng bước lật ngược lại ván bài, phải tu mấy đời cháu mới thông minh được như chú đây?”
Đinh Bàn Lĩnh phì cười: “Trẻ tuổi đừng nên tham lam quá, da dẻ mịn màng, sức khỏe dồi dào, có cả đống thời gian mà còn đòi cơ trí được như một người từng trải đã rèn giũa mưa gió suốt mấy chục năm mươi, cái gì tốt cháu cũng chiếm cả…”
Y kịp thời phanh lại, bởi chợt nhớ ra rằng Dịch Táp đã không còn cả đống thời gian.
Sự chú ý của Dịch Táp vẫn đang ở sơ đồ hành vi, cô chỉ vào đoạn EF: “Đây là giai đoạn thứ năm, một lần nữa xuống hầm đất trôi nổi?”
Đinh Bàn Lĩnh theo hướng nhìn qua: “Chúng ta đột phá có thể nói là tương đối nhanh, tin chắc là nó cũng đã hơi mệt vì phải ứng phó, lúc này đây, xem như rốt cuộc cũng đã lộ rõ bản chất. Nhưng cháu xem, vẫn chỉ là biểu tượng, một cục thịt không thể nói rõ được là cái gì, cục thịt không phải bí mật, cho nên chú vẫn cho rằng còn phải xuống hầm đất trôi nổi nhiều nhiều. Dịch Vân Xảo vẫn đang trên đường, đợi chị ấy tới nơi, nhân thủ đông đủ, chúng ta có thể sắp xếp lại lần nữa.”
Dịch Táp thoáng do dự: “Chú Bàn Lĩnh, đừng để người khác mù quáng liều mạng, cháu cảm thấy chú vẫn nên kể lại toàn bộ sự việc cho cô Vân Xảo và Đinh Ngọc Điệp thì hơn, có điều phần của cháu chú đừng nói ra, cháu không muốn lại có nhiều thêm hai cặp mắt nữa nhìn cháu như nhìn người chết.”
Đinh Bàn Lĩnh có phần buồn bã: “Táp Táp, thực ra tình trạng của cháu không giống Dịch Tiêu, nếu chỉ tính ngoại hình thì cháu gần như không thay đổi cái gì, cũng có thể sống lâu hơn một chút.”
Dịch Táp cười khanh khách: “Lâu hơn một chút? Một năm? Hay là hai năm? Ki bo, chẳng có nghĩa lý gì hết, cháu cũng không thèm.”
Cô nhặt tờ giấy lên xem, sơ đồ hành vi, năm đoạn thẳng, trên dưới trái phải đều chằng chịt chữ viết, chuyện vốn chìm trong sương mù, trải qua sự phân tích cặn kẽ như thế, bỗng trở nên thông suốt rõ ràng – “phân tích” thật sự là một thứ đáng sợ, mọi người mọi vật trên đời này đại khái đều không thể chịu được việc mài ép nhỏ mịn, cầm kính lúp ra săm soi như vậy.
Người hoặc việc sở dĩ thần bí là bởi chìm trong sương mù, không để lộ ra khuôn mặt thật. Nếu thực sự cả ngày hai mươi tư tiếng đều bị soi chiếu mãnh liệt dưới ánh đèn pha, nói không chừng mọi người đến một cái liếc nhìn cũng cảm thấy nhọc mắt.
Dịch Táp lẩm bẩm: “Rốt cuộc nó là cái gì, muốn làm gì đây? Thay thế nhân loại, chiếm lĩnh Trái Đất, xưng bá thế giới ư?”
Đinh Bàn Lĩnh bật cười ha hả: “Ngay cả cửa ải ba họ chúng ta nó còn chẳng qua được thì còn xưng bá thế giới cái gì nữa? Chú tin mục đích của nó không phải cái này, bởi thông qua năm giai đoạn này, cháu có thể phát hiện ra đặc điểm công thủ của nó.”
“Còn có đặc điểm công thủ nữa?”
“Nếu cháu so sánh chuyện này với hành quân bày trận, nó chỉ toàn ở thế ‘thủ’, chưa từng có giai đoạn nào mà nó là người gây sự tấn công trước. Mọi xảo trá, giấu giếm, lường gạt, vẫn là câu nói kia, đều là đặc điểm điển hình của kẻ yếu. Nó liều mạng, không muốn làm bại lộ bí mật của mình.”
Cho nên, bí mật rốt cuộc là gì chứ?
Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Dịch Táp bỗng cứng người: “Chú Bàn Lĩnh, chúng ta đều là tai mắt của nó, nếu nó nhìn được, cũng nghe được, vậy những gì chúng ta nói, làm, nhìn bây giờ, không phải nó đều…biết hết rồi sao?”
Đinh Bàn Lĩnh nói: “Đúng vậy, biết hết rồi.”
Ánh mắt y lướt qua Dịch Táp, dừng lại ở một chỗ trống không người dưới ánh đèn, chân chính gián tiếp khiêu chiến: “Đã tới bước này rồi, che giấu nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, không bằng ngả bài đi. Vòng vo lâu vậy rồi, cũng nên đến hồi kết thúc.”