Tông Hàng chợt nghĩ tới điều gì: “Vậy kết hợp đã hoàn thành chưa? Bên Khương Tuấn có khi nào đã khởi động rồi không?”
Dịch Táp nhìn chung quanh một vòng: “Biện pháp đơn giản nhất là kiểm tra những khoang màng dính này, nếu khoang nào cũng còn đầy, màu sắc đều chưa chín thì chứng tỏ hẳn là còn chưa khởi động, chí ít là chưa khởi động quy mô lớn.”
Nói tới đây, nhịn không được nhìn ra phía không lối đi: “Đám chú Bàn Lĩnh sao không có chút động tĩnh gì thế nhỉ?”
Nghe cô nói vậy, Tông Hàng cũng cảm thấy kỳ lạ.
Ban nãy Đinh Bàn Lĩnh hừng hực khí thế muốn thiêu cháy họ lắm cơ mà, sao đột nhiên lại không có âm thanh gì, để mặc họ đi tới đi lui trong khoang màng nhầy thế này?
Hai người lại cẩn thận dè dặt lấy súng phun lửa mở đường, từ trong lối đi chui ra ngoài.
Có vẻ như nước không còn dâng lên nữa, trong lối đi chỉ ngập một nửa. Dịch Táp vừa nổi lên mặt nước đã thấy cách đó không xa có một thi thể biến dạng dữ tợn, sợ đến độ suýt nữa hét lên.
Khuôn mặt đã không còn nhận ra nữa, nhưng xem trang phục quần áo thì đoán được là người ba họ, lại nhìn ra xung quanh, còn có vài xác chết khác đã cháy đen.
Tông Hàng bỗng huých cô một cái rồi chỉ về một phía.
Theo hướng nhìn sang, Đinh Bàn Lĩnh đang ngồi trên một mỏm đá nhô ra trên mép vách đã, bình trữ và súng phun lửa đều đã cởi xuống đặt sang một bên, bên cạnh có hai người đang nằm, bị trói lại với nhau như cái bánh tét, là Đinh Ngọc Điệp và Dịch Vân Xảo đang bị hôn mê.
Xem ra trong khoảng thời gian hai người ở trong khoang màng nhầy, bên ngoài đã xảy ra không ít chuyện.
Dịch Táp không dám manh động, ngược lại là Đinh Bàn Lĩnh ngẩng lên nhìn cô, nói: “Táp Táp, là chú.”
Nghe giọng điệu này hẳn đúng là người gốc, Dịch Táp và Tông Hàng liếc nhau, cùng quạt nước bơi qua, song vẫn không dám tới quá gần, cách một đoạn đề phòng ngộ nhỡ: “Chú Bàn Lĩnh, những người kia là chú thiêu chết?”
Kiểu cháy đen thành than này chắc chắn là hiệu lực của súng phun lửa.
Đinh Bàn Lĩnh gật đầu, giọng nhuốm cay đắng: “Có điều đừng nghĩ nhiều, cũng không muốn nhìn họ đau khổ như vậy.”
Tim Dịch Táp giật thót: “Họ biến đổi?”
Đinh Bàn Lĩnh lặng thinh.
“Là bị chiết cành biến đổi sau khi chết đúng không ạ, là ai giết, có phải là…”
Ánh mắt Dịch Táp rơi xuống Đinh Ngọc Điệp và Dịch Vân Xảo đang bị trói.
Đinh Bàn Lĩnh chú ý tới ánh mắt cô: “Đừng nói tới việc này nữa, họ tỉnh lại rồi cũng đừng nói.”
Dịch Táp rùng mình, lẩm bẩm: “Bài vị ông tổ còn có thể khiến người ta giết người sao? Ban đầu ở Hồ Khẩu, nó cũng chỉ điều khiển Đinh Ngọc Điệp vẽ hình…”
Đinh Bàn Lĩnh nhìn xuống nước: “Đây là hầm đất trôi nổi, là sào huyệt của bài vị, uy lực và hiệu lực của nó ở đây mạnh hơn rất nhiều.”
Tông Hàng lấy làm lạ: “Vậy…chú Bàn Lĩnh, sao chú lại tỉnh lại được nhanh như thế?”
Đinh Bàn Lĩnh cười khổ: “Bởi vì lúc nó đập lên trán tôi, tôi đã đoán ra nói là bài vị ông tổ.”
Dù chuyện xảy ra rất đột ngột nhưng khoảnh khắc bị bài vị ẩn trong cục thịt rơi từ thái tuế xuống kia đập phải, Đinh Bàn Lĩnh vẫn nhận ra, đồng thời tức khắc dự liệu được sự việc sắp xảy tới.
Đại khái là sự cảnh giác và đề phòng này có tác dụng: Xưa nay chưa từng có ai có ý định phản kháng lại bài vị ông tổ, lúc khóa mở canh vàng, thậm chí lúc tập trung tinh thần cần khấn cũng đều mong bị khống chế.
Nhưng lần này thì khác, chỉ trong sát na, tóc gáy Đinh Bàn Lĩnh đã dựng lên như lâm đại địch.
Y hoàn toàn không có nhận thức gì về việc mình đã dùng súng phun lửa đối phó với Dịch Táp và Tông Hàng, chỉ biết mình đang không ngừng chống cự, phẫn nộ chống cự, đầu óc như bị chất keo quánh đặc dính lại thành đủ mọi hình dạng, một lòng một dạ muốn vùng thoát, hung hăng vùng thoát.
Khoảnh khắc bất chợt tỉnh táo lại kỳ thực cũng đã qua gần nửa giờ, vừa mở mắt đã trông thấy trên mặt nước trôi nổi vài người, có người đầu bên lớn bên nhỏ, có người thân thể biến dạng, có người đang hấp hối, xương chọc thủng ra ngoài da thịt, đau đớn vật lộn.
Đinh Bàn Lĩnh nhìn trân trân một hồi rồi dứt khoát giơ súng phun lửa lên.
Lúc ngọn lửa bắn ra, Đinh Ngọc Điệp và Dịch Vân Xảo náu trong nước một trái một phải lặng lẽ như ma quỷ lẻn tới bên người y, hai con dao găm cùng đâm lên đùi y.
Đinh Bàn Lĩnh thấy đau, không chút nghĩ ngợi cởi ngay bình nhiên liệu ra, đập mạnh xuống một bên, sau đó tay như kìm sắt, rùn người xuống bắt, tóm lấy gáy một người, nhấc lên.
Cú đập này đã đánh ngất Đinh Ngọc Điệp, chờ hắn tỉnh lại rồi hẳn sẽ rất đau lòng mà phát hiện ra cái thoa hoa bướm chế tác tinh xảo trông như sắp bay của hắn đã bất hạnh bị đập vỡ.
Mà người y nhấc lên thì là Dịch Vân Xảo. Đinh Bàn Lĩnh đương tuổi tráng niên, sức lực mạnh hơn bà, một chọi một không thành vấn đề, hơn nữa vừa tận mắt chứng kiến thảm trạng, không thể không tự tay kết liễu mấy người kia, trong ngực nghẹn uất một bầu bi phẫn, toàn bộ đều hóa thành sức mạnh, chưa đến hai chiêu đã giáng thẳng một chưởng xuống ót Dịch Vân Xảo, cũng đánh bà ngất xỉu.
Nhìn quanh bốn phía, không thấy Dịch Táp và Tông Hàng đâu, y cũng không biết hai người đã chui vào lối đi, còn tưởng là đã thành công rời đi – bèn bơi tới chỗ vốn thả dây kéo nhìn xem, võng rủ xuống, dây treo đã thu, sau khi đợi một hồi, biết là không thể trông mong được gì, chỉ đành tháo võng ra, quay lại trói Đinh Ngọc Điệp và Dịch Vân Xảo lại trước, vừa thở dài một hơi thì bất ngờ thấy Dịch Táp và Tông Hàng chui ra khỏi lối đi.
Tông Hàng nghe đến dây treo đã thu lại, lặng thing hồi lâu, một lúc sau mới cất tiếng: “Cháu không hẹn với Đinh Thích như thế, cháu nói là nhấc lên không thấy có trọng lượng thì thả lại xuống!”
Dịch Táp đưa tay nắm chặt tay hắn, nói: “Không sao, không trách cậu.”
Đinh Bàn Lĩnh cũng cười cười: “Đinh Thích vốn cũng không đáng tin, có lẽ lúc kéo lên lần đầu, thấy không có trọng lượng đã thu luôn dây – quả tình là không thể trách cậu, tôi biết cậu và cậu ta bất hòa, nếu cậu có thể lựa chọn cũng sẽ không hợp tác với cậu ta.”
Tông Hàng siết chặt nắm đấm, lại không thể làm gì khác: Còn tưởng rằng lời nói trước khi xuống hâm đất có thể khiến Đinh Thích thay đổi ý định chứ, quả nhiên lòng người khó dò, hắn mãi mãi không thể biết được người như Đinh Thích nghĩ gì.
Hiện giờ không thể lên được nữa phải không?
Hắn nhìn quanh động vòm rộng lớn, đột nhiên cảm thấy trống trải, vừa chán vừa thê lương.
Đinh Bàn Lĩnh cũng đồng cảm: “Ban nãy chú đang nghĩ, nếu quả thật không thể lên được nữa thì dẫu có liều mạng cũng phải làm chút việc gì đó, chuyến này ta tới đây không thể chỉ là dẫn người đi chịu chết, chẳng làm nên trò trống gì được.”
Dịch Táp lập tức gật đầu: “Cháu cũng nghĩ vậy, khoét mất của cháu một miếng thịt thì nó cũng phải bị chém rớt một miếng, bằng không thiệt thòi quá thể.”
Đinh Bàn Lĩnh cười ha hả đứng lên: “Táp Táp, trong đám tiểu bối, chú thực sự coi trọng cháu nhất đấy, tính rất giống chú, sau này nếu cháu có thể nhận ban kế thừa chú thì thật tốt, chỉ là đáng tiếc…”
Chỉ là đáng tiếc, e rằng không có sau này.
Dù có sau này thì thời gian dư lại cũng chẳng đủ để mà nhận ban.
Tông Hàng nhìn Đinh Bàn Lĩnh, lại nhìn Dịch Táp, lần đầu tiên nhận ra xuất thân từ ba họ thật sự khác biệt với mình.
Trên người họ có một khí chất giang hồ lắng đọng ngày dồn tháng chứa, bình thường không cảm nhận được, chỉ khi đến cuối con đường mới ngẫu nhiên mãnh liệt tỏa ra.
Dịch Táp nhớ ra điều gì: “Chú Bàn Lĩnh, chú vào trong xem thử đi, bài vị ông tổ và thái tuế hình như là hai thứ khác nhau.”
Đinh Bàn Lĩnh đi qua vài khoang màng nhầy, những khoang Dịch Táp không vào cũng vào xem, thăm dò hết một lượt kết cấu mặt cắt của nơi này.
Chỉ xét riêng tầng này thì bọc bên ngoài chính là thái tuế mềm nhớp dày chừng mười mét, bên trong là những khoang màng nhầy hình trụ sáu cạnh, tổng cộng có bảy khoang, vừa vặn tạo thành kết cấu sáu khoang quây quanh một khoang.
Khoang có màu sắc đậm nhất, tức đã chuyển hết thành màu nâu đen và có xương cốt hỗn tạp, vừa vặn cũng chính là khoang được quây ở trung tâm, xung quanh trừ bỏ cái khoang chỉ thuần túy có bào tử thái tuế bọc ngoài đã bị đốt cháy kia ra thì những khoang khác đều là từng chùm từng chùm như chùm nho, phần nhiều là màu tím đỏ, màu xanh ngọc lẫn đỏ nhạt nhất chỉ có duy nhất một khoang.
Đinh Bàn Lĩnh chỉ vào khoang bị đốt cháy: “Khoang này thật ra là để ngụy trang qua mắt, làm vật hi sinh. Xem ra nó quả thực rất không muốn để người ta biết được chân tướng. Đã đến mức này rồi mà vẫn chuẩn bị cho mình một kẻ chết thay.”
Lại lần nữa trở lại khoang đã chuyển hết thành màu nâu đen: “Khoang này hẳn là thành phẩm gần đây nhất, cũng là trạng thái lý tưởng nhất nó muốn đạt được.”
Dịch Táp chỉ vào đống xương: “Chỗ này dường như đã xảy ra chuyện gì đó.”
Đinh Bàn Lĩnh gật đầu: “Dù là khu không người nhưng nhiều năm như vậy chung quy vẫn phải có một vài người từng qua, còn có động vật nữa – ở đây xương động vật chiếm đa số, khả năng đều là thú săn chộp được lúc đất mở cửa.”
Nói xong giơ cánh tay lên, dao găm trên tay vung một phát chém thẳng vào một sợi dây treo trong đó.
Dịch Táp “á” một tiếng, vô thức lùi ra sau hai bước, trực giác cho rằng dây treo đứt sẽ làm văng chất lỏng ra tứ tung, ai ngờ lại không có, dây treo không những không đứt mà còn phát ra một tiếng va chạm, nghe như lưỡi dao chém phải cái gì ở thể rắn.
Tông Hàng thoáng sửng sốt rồi bật thốt: “Không thể nào, cháu từng sờ thử nó, nó mềm mà.”
Sắc mặt Đinh Bàn Lĩnh rất khó coi, ra hiệu bảo hai người lùi ra sau, lại lùi ra sau nữa, sau đó xách súng phun lửa lên, nói: “Dầu của chú chắc là đã sắp hết rồi, lửa phun ra sẽ không lớn lắm.”
Quả nhiên, họng súng hộc ra một ngọn lửa nhỏ, dính lên một chùm ở phía đối diện, ngọn lửa thì vẫn cháy nhưng rất nhanh sau đó Đinh Bàn Lĩnh phát hiện ra, ngọn lửa cháy là do nhiên liệu.
Y cầm dao găm khều một cái, một nhúm lửa nhỏ rơi xuống đất, đốt màng nhầy dưới đáy cháy lên nghe xì xì, nhưng chùm này ngoại trừ hơi sém ra thì cũng không có gì thay đổi, gõ dao găm lên vẫn phát ra những tiếng bang bang, cảm giác đó không khác gì so với gõ lên bài vị.
Đinh Bàn Lĩnh khẽ nhếch môi, một lát sau mới nói: “Bài vị ông tổ của ba họ đều cứng rắn, nơi này lại mềm, có lẽ là để thuận tiện kết hợp, nhưng một khi gặp phải nguy hiểm sẽ cứng lại như sắt, nói cách khác, thứ này có thể chuyển biến linh hoạt giữa hai trạng thái cứng và mềm, không sợ bị đốt, cũng không sợ dao chém.”
Lại phân phó Tông Hàng: “Cậu chịu khó chút, cho tôi đạp nhờ chân, đẩy tôi lên tầng trên.”
Tông Hàng theo lời cúi người xuống, đợi Đinh Bàn Lĩnh giẫm lên rồi mới từ từ đứng dậy, nâng y lên cao – lúc này Đinh Bàn Lĩnh mới để ý thấy màng nhầy trên trần khác với ở bốn vách tường: bên trong màng nhầy chăng đầy những mạch dẫn màu nâu đen như kinh lạc, nối tới những chỗ dây treo khác nhau.
Đinh Bàn Lĩnh lách qua những mạch dẫn màu nâu đen này, dùng dao găm khoét trần thành một lỗ hổng, sau đó thò người chui vào. Tông Hàng nâng Dịch Táp lên trước rồi dựa vào hai người họ hợp lực kéo mình lên theo.
Tầng này cũng là bảy khoang màng nhầy, cũng treo đầy chùm như bên dưới, khác ở chỗ sáu mặt vách bao quanh khoang màng nhầy chính giữa này đều phân bố mạch dẫn màu nâu đen. Đinh Bàn Lĩnh đã hiểu rõ, chỉ cho hai người xem: “Bài vị ông tổ chảy từ trên xuống dưới thông qua các mạch dẫn này, bơm vào các dây treo, sau đó hòa vào các chùm, mới nãy là tầng dưới cùng nên chỉ có ở trên trần chứ vách tường không có.”
Dưới chân chỉ có một lớp màng nhầy nên đứng cứ rung rung, xem xong tầng này, Tông Hàng lại làm như lần trước, mấy người đi tiếp lên tầng trên.
Màng nhầy trên trần tầng này không còn bán trong suốt nữa, đi lên tiếp có vẻ như sẽ là thái tuế: Xem ra những khoang màng nhầy này có tổng cộng ba tầng, hai mươi mốt khoang, điều có thể tạm thời cảm thấy an ủi là không một khoang nào thiếu hụt quá rõ rệt hay đã sạch bong – cái gọi là đi tới hồ Bà Dương với quy mô lớn hẳn là còn chưa bắt đầu.
Nhưng Đinh Bàn Lĩnh cảm thấy vẫn cần phải lên nữa xem thử, bởi trên trần vẫn có dây treo, điều này chứng tỏ bài vị vẫn còn ở phía trên.
Ba người chọn một khoang màng nhầy trong góc, tránh khỏi mạch dẫn bên trên, dùng dao rạch lớp màng nhầy ra rồi cắt thịt thái tuế: Kể từ khi núi thịt này hoàn toàn ngừng thở, thái tuế không còn sống lại nữa, có lẽ là vốn đã sẵn đại nạn giáng xuống nay lại gặp thêm họa lửa nên ngày chết tới sớm.
Sau khi cắt ra, lại dùng hết số nhiên liệu cuối cùng trong bình trữ của Đinh Bàn Lĩnh, lúc này mới đả thông được vách bọc thái tuế dày chừng một mét.
Đây là không gian bên trong cơ thể thái tuế, có hai, ba khoang màng nhầy lớn, vốn là đóng kín toàn bộ nhưng bởi ban nãy vừa sụp xuống một khối nên một mặt đã bị mở ra, đi tới mép nhìn xuống có thể trông thấy mặt phẳng nghiêng của thái tuế trông như núi thịt, dưới đáy nước, những thi thể hình thù kỳ quái nổi lềnh bềnh trên mặt nước và hai người bị trói trên một bên vách đá.
Tông Hàng rốt cuộc cũng trông thấy toàn bộ diện mạo của bài vị ông tổ.
Hình dạng chỉnh thể của nó nom như một tảng đá bất quy tắc ghép với một cái phễu lõm xuống dưới, đường kính miệng phễu gần hai mét, càng thuôn xuống dưới càng hẹp, mặt bao ngoài vẫn cứng rắn, song mặt trong từ trên xuống dưới đều đang hòa tan, tụ lại bên trong phễu – bài vị dạng mạch dẫn kinh lạc bên dưới cũng đều chảy từ đây xuống, trong phễu vẫn còn non nửa bầu, đều là dịch thể hơi quánh màu nâu đen loang loáng.
Đinh Bàn Lĩnh nhìn chòng chọc một hồi, vô thức muốn vớ lấy súng phun lửa, lúc này mới nhớ ra mới rồi sau khi dùng hết đã vứt đi cho bớt nặng, bèn bảo Tông Hàng: “Đốt đi.”
Tông Hàng vâng một tiếng, bước lên một bước, hạ nòng súng xuống, bật chốt, nhiên liệu của hắn vẫn còn đủ để phun thêm một lúc, ngọn lửa phun ra rất có khí thế.
Nhưng phun một hồi, ngoài nhiên liệu tự đốt bên ngoài ra thì bài vị ông tổ tựa hồ không tổn hại mảy may.
Đinh Bàn Lĩnh phá lên cười ha hả, càng cười càng tuyệt vọng.
Lát sau, nói: “Thấy không, vất vả khổ cực như vậy, rốt cuộc tìm ra rồi cũng chẳng được tích sự gì. Nó không sợ nước, không sợ lửa, dẫu có nhiều nhiên liệu hơn, dẫu có thể đốt hết được núi thịt này thì những bào tử bài vị đã thành hình này vốn thế nào vẫn sẽ nguyên thế ấy, chúng ta căn bản không thể làm gì nó.”
Đinh Thích nằm trên đệm lót dưới đất, trên người đắp quấy quá một cái túi ngủ.
Bên ngoài tiếng gió vù vù, hình như lại bắt đầu đổ tuyết.
Đinh Thích không ngủ được, một tay gối sau ót, nhìn căn lều lúc lúc lại bị gió đẩy căng lên mà đờ ra.
Thật lòng, hắn đã hi vọng người đi lên là Tông Hàng hoặc Đinh Bàn Lĩnh, thậm chí là cô ả Dịch Táp mà hắn không ưa một xíu nào kia cũng được…
Ông trời thật đúng là không có ý định cho hắn sống vui vẻ, sao lại cứ phải là Đinh Trường Thịnh vậy nhỉ?
Khi đó, lúc hắn hỏi về những người khác, Đinh Trường Thịnh đã trả lời bằng giọng điện nặng nề, chết hết rồi.
Còn giải thích là mình không làm được gì, ít nhiều đều được những người đó liều mạng bảo vệ giúp đỡ nên mới tóm được thừng, trở thành người duy nhất chạy thoát, lại bảo Đinh Thích nghỉ ngơi sớm một chút, nói chuyến này xảy ra chuyện lớn, sáng sớm mai sẽ trở về, mau chóng liên lạc với người ba họ rồi mới quyết định.
Cụ thể thế nào thì không nói cho hắn biết, có điều Đinh Thích cũng đã quen: Chuyện lớn mà, cũng không có khả năng Đinh Trường Thịnh sẽ thương lượng với hắn.
Chỉ là…
Đinh Thích ngồi dậy trong bóng tối.
Hắn nhớ lúc sượt qua Đinh Trường Thịnh, hắn đã trông thấy vạt áo sau của Đinh Trường Thịnh có một cái lỗ, tuy nói là bị ướt nhưng quanh mép lỗ lại như nhuốm máu.
Thực sự là càng nghĩ càng thấy quái dị.
Lát sau, Đinh Thích sờ soạng mò lấy ánh sáng trong túi, nhỏ hai giọt vào mắt rồi vén cửa lều ra ngoài.
Trước khi ngủ, ngoại trừ một chiếc đèn doang trại ra thì những cái khác hắn đều đã tắt hết, hiện giờ tuyết tích tụ đọng trên ngọn đèn kia khiến ánh đèn hơi ngả trắng.
Đinh Thích thả bước thật khẽ, đi tới bên sườn lều lớn, nín thở lắng nghe, sau đó nắm lấy mành cửa dày nặng vén ra một khe, lách người vào.
Lều lớn rất nặng, vào trong này, tiếng tuyết bên ngoài trở nên xa xôi hẳn. Đinh Thích đứng im một hồi, thẳng đến khi nghe thấy hơi thở đều đặn của Đinh Trường Thịnh mới thở phào một hơi.
Lại thầm cười mình căng thẳng quá rồi: Chút năng lực của Đinh Trường Thịnh hắn còn không rõ sao, cần gì phải dè dặt thế.
Hắn quan sát trong lều một vòng, ánh mắt rơi lên giường.
Đinh Trường Thịnh nằm nghiêng người vào trong, đang ngủ say, cuối chân giường chất đống quần áo ông ta vừa thay ra.
Đinh Thích rón rén đi qua, đưa tay sờ thử, không sai, ướt nhẹp nước lạnh.
Hắn động tác mau lẹ ôm hết lên, lại lặng lẽ không một tiếng động lui ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, hắn đi tới cạnh đèn doanh trại ngồi xổm xuống, phủi tuyết bám trên mặt đèn đi rồi giũ quần áo ra xem.
Bên trong đống quần áo rơi ra một băng vải, máu trên đó đã bị nước làm loang ra.
Lại nhìn áo.
Tim chợt căng thẳng.
Không nhìn lầm, sau lưng tương ứng với ngực bụng, mỗi bên có một lỗ thủng, Đinh Thích quá quen thuộc với loại vết thương xuyên thủng này.
Nhưng một người bị thương nặng như vậy, sao có thể lập tức nhảy nhót bình thường chứ, trừ phi…
Bên người nhoáng lên một cái bóng nghiêng nghiêng, Đinh Thích ngẩng phắt đầu, tiếng “Ai” còn chưa ra khỏi miệng, một cái thòng lòng đột nhiên từ phía sau tròng qua, sau đó giật ngược lại.
Lực đạo này cực kỳ lớn, Đinh Thích bị bất ngờ, ngã ra sau, thầm biết là không ổn, một tay chống nghiến xuống đất, đang định ổn định thân thể thì sau lưng chợt đau đớn, cúi đầu nhìn, trên bụng đã ló ra một mũi dao dính máu.
Đinh Thích cắn răng, thò tay ra sau bắt, túm lấy đỉnh đầu người nọ, đang định kéo giật người qua vai, người kia lại rút dao ra, đâm thêm phát nữa.
Lần này rút ra, máu chảy ròng ròng, Đinh Thích ngã sấp ra trước, tay ôm lấy bụng dưới, ra sức bịt vết thương lại.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, lớp tuyết mỏng vừa đọng xuống bị bước chân đè lên, phát ra những tiếng lạo xạo nhỏ vụn.
Máu nóng ồ ạt chảy ra qua kẽ ngón tay, Đinh Thích dùng hết sức ngẩng đầu lên nhìn.
Trông thấy Đinh Trường Thịnh, đi chân trần, chỉ mặc quần áo lót trong, vẻ mặt quái dị, mũi dao chếch nghiêng vừa vặn nhỏ xuống một giọt máu.