Tông Hàng mở bừng mắt, trong tầm nhìn đung đưa một cái đầu hói nửa bóng loáng.
Sau đó, cái đầu hói ấy ngẩng lên, khuôn mặt của một người đàn ông trung niên nở nụ cười với hắn: “Tỉnh rồi à?”
Tông Hàng ngây ra nhìn gã.
Người đàn ông đó lại cười, đưa tay vỗ nhẹ lên má hắn, giọng nói như thể từ bốn phương tám hướng ập tới: “Ngốc rồi, vẫn chưa hoàn hồn phỏng.”
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tông Hàng nằm thẳng đơ, nhưng dưới người lại cộm đến gai người – tấm ván giường này là hai cái bàn chập lại, chỗ ghép vào không khít cho nên sau hông có một khe hở nằm ngang, lạnh tê tái.
Hắn nhớ ra rồi.
Đản Tử định dìm hắn xuống hồ, trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ham muốn cầu sinh của hắn chợt nổ bùng dữ dội, lấy một chọi ba, liều mạng chống cự, nhưng cuối cũng vẫn bị đám Đản Tử đè bẹp chặt xuống hệt một con gà con. Ba tên đó toàn những kẻ cao to vạm vỡ, còn biết đánh đấm, Tông Hàng bại cũng chẳng mất mặt.
Hắn trơ mắt nhìn chúng lấy dây thừng trói gô mình lại như cái đòn bánh tét, buộc vào khối bê tông thật nặng, sau cùng thắt một cái nút chết.
Hai tên người Thái nhấc hắn tới mạn thuyền, lúc chuẩn bị quẳng xuống, Đản Tử đi đến, nói mấy câu gì đó với nửa thân trên lơ lửng của hắn.
Đại ý là: Oan có đầu, nợ có chủ, chú em, bọn anh làm việc cho người ta, sau này chú làm ma rồi, phải tìm đúng người mà báo thù, đừng tác quái với bọn anh.
Sau đó gã phất tay một cái.
Tông Hàng rơi tùm xuống nước.
Giây phút ấy, hắn cũng không biết mình nghĩ gì, dường như có ngàn vạn tâm tình, ngàn vạn cảm nhận từ sâu trong thân thể bung ra ngoài, bung mạnh đến nỗi cả người muốn vỡ toang. Không có không khí, nước hồ lạnh lẽo theo khoang mũi xộc vào cổ họng, tràn vào cơ thể. Cảm giác ấy so với cái chết còn khốn khổ hơn.
Tông Hàng chìm xuống, thuyền cá nổi trên mặt nước chỉ còn sót lại mỗi cái đáy đen thùi lùi, càng lúc càng xa dần. Chính vào lúc ấy, hắn bỗng thoáng trông thấy một cảnh tượng kinh khủng.
Dưới đáy thuyền treo một thứ dài mảnh, trôi nổi trong nước vừa giống rong tảo vừa giống rắn nước.
Dưới nước vốn đã lạnh lẽo sẵn, cảnh tượng ấy lại khiến quanh người hắn lạnh lẽo hơn.
Trên lưng buộc một khối bê tông, hắn nhanh chóng chìm xuống, mặt hướng lên mặt hồ, chẳng khác gì con rùa đen lật ngược, ý thức dần dần mơ hồ, từng chuỗi bong bóng ùng ục nổi lên trước mắt.
Hắn trông thấy thứ móc dưới đáy thuyền kia kín đáo lặn xuống một mạch về phía mình.
Đó là một người.
Trời đã tối, trong phòng bật đèn, từ bên ngoài vọng vào tiếng nồi niêu bát chén đụng vào nhau lanh canh, và cả hơi khói dầu xào rau.
Tông Hàng rùng mình.
Hắn cảm thấy khi đó ở dưới nước, hắn đã nhìn thấy khuôn mặt của Dịch Táp.
“Cảm giác” này ngay sau đó đã được chứng minh không phải là ảo giác, bởi Dịch Táp vào phòng.
Cả người cô vẫn còn đẫm nước, có vẻ như cũng chưa định thay đồ, mái tóc ướt rượt buông xõa, dưới đuôi tóc, nước vẫn đang nhỏ giọt, khuôn mặt lạnh nhạt bởi mạ một lớp màng nước phản quang mà trông càng cứng cỏi thêm mấy phần.
Tông Hàng vội vàng chống tay từ trên giường ngồi dậy, nhìn cô ngập tràn cảm kích, song, cô chỉ thờ ơ liếc hắn một cái.
Cái liếc mắt này lập tức khiến Tông Hàng mất tự nhiên, rất rõ ràng, cô chẳng qua chỉ cứu hắn vậy thôi chứ không có ý định kết bạn với hắn.
Cùng lúc đó, một người đàn ông đi qua cánh cửa, nhìn vào trong phòng nở nụ cười rồi dời bước…
Da đầu Tông Hàng hơi tê tê: Lại là tên đàn ông nhìn lén kia, vậy có nghĩa tên này vốn quen biết Dịch Táp à?
Bản thân còn tự cho mình thông minh, chạy đến nhắc nhở cô, rõ thật…
Hắn cảm thấy trên mặt nóng ran.
Dịch Táp trỏ vào Tông Hàng nhưng lời lại là nói với Trần Hói: “Tìm cơ hội sớm đưa đi đi, giữ lại đây phiền phức lắm.”
Trần Hói gật đầu: “Đúng lúc tôi phải ra ngoài buôn một chuyến lớn, ngày mai tôi sẽ đi lúc trời chưa sáng, mang cậu ta theo luôn.”
“Cần tôi đi cùng không?”
“Không cần, cứ như bình thường đi, tôi xưa nay làm thuốc không dẫn theo ai, cô đi theo ngược lại lại khiến người ta sinh nghi.”
Dịch Táp ừ một tiếng: “Cẩn thận chút, dù trời chưa sáng nhưng cậu ta cũng không thể lộ diện, phải che vào.”
Trần Hói liếc xéo cô: “Còn cần cô phải nhắc à?”
Cứ ai nói thì Tông Hàng nhìn người đó, sau mỗi cái nhìn đều cảm thấy mình co rúm thêm một chút, hệt như hàng hóa đợi người ta sắp xếp.
Hắn ngần ngừ một hồi lâu mới nhỏ giọng chen vào: “Xin lỗi…”
Dịch Táp và Trần Hói cùng đưa mắt sang hắn.
Tông Hàng dè dặt: “Tôi có thể gọi điện thoại cho bố mẹ tôi báo một tiếng không? Tôi bị bắt cóc đã mấy ngày, họ khẳng định là sốt ruột muốn chết. Sức khỏe mẹ tôi không tốt, tôi sợ bà ấy lo quá đổ bệnh…”
Dịch Táp đáp: “Không được.”
Tông Hàng vội vàng ngậm miệng.
Dịch Táp đi qua, từ trên cao nhìn xuống Tông Hàng: “Chuyện của cậu ắt hẳn đã kinh động đến đại sứ quán và cảnh sát, gọi một cú điện thoại, lần theo manh mối mò tới đây lôi ra được Tố Xai, tôi thì không sợ hắn trả thù chắc? Tôi cứu cậu là bởi tôi có thể cứu, hơn nữa là tiện tay, chứ không phải vì muốn chọc vào Tố Xai.”
Điều này không sai, chỉ trách mình không đủ kinh nghiệm sống, suy xét mọi chuyện không chu toàn, Tông Hàng gật đầu lia lịa, muốn để cô biết mình vô cùng biết ơn cô, cô nói gì cũng sẽ cẩn thận làm theo.
Dịch Táp thoáng trầm ngâm rồi bảo: “Thế này nhé.”
Cô ra hiệu cho Trần Hói: “Anh đưa cậu ta ra ngoài, thả cậu ta xuống chỗ hoang vắng nào đó, cố gắng càng vắng càng tốt.”
Lại nhìn sang Tông Hàng: “Sau đó thì cậu tự nghĩ cách tìm người giúp đỡ, trở về thì nói với người ta, cậu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bị một nhóm người say rượu trói đi, họ muốn tìm người trả thù nhưng tìm nhầm người nên đánh cậu một trận rồi ném cậu ở khu vực hoang vắng.”
“Cậu lạc đường, lại không biết tiếng nên lang thang bên ngoài làm chậm trễ thời gian. Những cái khác thì đừng nhắc tới.”
Tông Hàng ừ một tiếng, chỉ hận không thể thuộc nằm lòng lời cô nói.
Trần Hói liếc cô: “Vậy cũng được hả?”
“Sao không? Người trở về mà đối phương không đòi tiền chuộc, không phải giết người, không phải bắt cóc tống tiền, khai báo rõ ràng với gia đình và đại sứ quán, cảnh sát cũng dễ làm việc. Sau đấy chuyện lớn hóa nhỏ, không tìm được kẻ hành hung thì cũng chẳng có gì mà giải quyết.”
Trần Hói ờ một tiếng, ngừng một chốc lại bĩu môi hất mặt ra ngoài: “Ra ngoài tán gẫu mấy câu đi, để cậu ta nghỉ ngơi trước đã.”
Dịch Táp theo Trấn Hói đi tới cạnh chuồng sắt.
A Long, A Hổ vừa được cho ăn xong, xung quanh lồng toàn mùi thịt tanh nồng. Dịch Táp kéo vạt áo ra vắt nước, nước róc rách nhỏ xuống sàn, phản chiếu cặp mắt to cộ sáng rực của A Long A Hổ.
Trần Hói không hỏi cô chuyện sau khi xuống nước, kinh nghiệm trong quá khứ cho gã biết có hỏi cũng chỉ uổng công.
Gã khẽ nói với giọng điệu có phần bực bội: “Không nên cứu cậu ta.”
Dịch Táp hờ hững đáp: “Cứu cũng đã cứu rồi.”
Cô tiêu hao sức lực, tâm trạng cũng giảm sút, chẳng muốn nói chuyện, đến cười cũng ngại tốn sức.
Trần Hói ra hiệu về phía góc Tây Nam: “Tôi nghe nói Tố Xai buôn hàng trắng, có quan hệ với bên Miến Điện.”
Sau khi Tam Giác Vàng cũ bị đánh sập, các thế lực buôn ma túy tập trung về những khu vực càng hẻo lánh hơn, nghe nói trong Miến Điện hình thành một thế lực lớn nhất – có quan hệ với Miến Điện nghĩa là người này không đơn giản, sau lưng có chỗ dựa.
() Tam Giác Vàng là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan và Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới nhưng kể từ khi Thein Sein đắc cử tổng thống và thực hiện cải cách ở Myanmar (nhiệm kỳ – ) thì nơi này đã không còn trồng thuốc phiện nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái.
Dịch Táp nói: “Tôi làm việc cẩn thận lắm, sẽ không lần ra chúng ta đâu.”
Trần Hói thở dài: “Chỉ sợ ngày nào đó có hậu họa thì phiền.”
Gã lăn lộn trên con đường này đã nhiều năm, từng thấy quá nhiều cái mông chùi không sạch, về sau bị cắn trả, càng sống lá gan càng nhỏ, không muốn đắc tội bất kỳ ai, chuyện vô bổ nào cũng không muốn quản.
Dịch Táp không muốn tiếp tục chủ đề này: “Thật ra nghe cậu ta nói, ngọn nguồn vẫn là từ tôi mà ra, dẫu sao cũng đã cứu rồi, anh cứ xem như tôi già cả rồi nên dễ mềm lòng đi.”
Trần Hói mắng cô: “Lại giả bộ đấy…”
Ở xóm nổi này, gã có thể thân thiết qua lại với Dịch Táp, ban đầu đã đưa tới không ít tin đồn. Kẻ thì đoán chẳng biết có phải gã thấy con gái người ta xinh đẹp, muốn làm trâu già gặm cỏ non hay không, kẻ thì hoài nghi gã tới tuổi làm cha nên coi Dịch Táp như con gái mà chăm sóc.
Kỳ thực đều không phải.
Thật ra là bởi cô có sự từng trải không phù hợp với tuổi tác nên có thể nói chuyện được với gã.
Nhưng gã chưa bao giờ hỏi về lai lịch của cô. Ở chốn này, kết bạn không hỏi quá khứ, không nhìn tương lai, chỉ tính hiện tại. Vả lại, có cuốn sổ nợ nào rời xa quê hương lưu lạc tới đây lăn lộn qua ngày mà không đau khổ đâu?
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, không có chút bản lĩnh thì cũng chẳng lăn lộn được ở chốn này.
Trong ấn tượng, chỉ có một lần cô thuận miệng nhắc tới chuyện trong nhà.
Lần đó say rượu, mượn ba phần men say, Trần Hói cười cô có khuôn mặt thiếu nữ mà lại mang trái tim bà già.
Dịch Táp xòe ngón tay về phía gã: “Anh xem, tôi bảy tháng mất mẹ, ba tuổi tang cha, tang chị, trong lòng không tang thương chút nào thì mới lạ đấy.”
Cũng phải, chuyện đưa tiễn người thân này, kẻ bình thường tới tuổi trung niên mới phải đối mặt, cô thì ngựa không dừng vó, sinh ra được ba năm đã tiễn đưa ba người.
…
Bỏ đi, Trần Hói cũng thấy mình lo trước nghĩ sau thái quá rồi: Cứu cũng đã cứu rồi, ván đã đóng thuyền, còn có thể trở lại làm cây sao? Vậy thì khua mạnh mái chèo mà tiến về phía trước thôi.
Gã chỉ cầu mong có thể gắng sức giải quyết hậu quả một cách an toàn nhất: “Việc này chỉ mấy người chúng ta biết, A Hương là người đáng tin cậy, cô đi nhắc tên họ Đinh bạn cô đi. Nhớ là phải để ý cái mồm hắn cho kín vào đấy, đừng…”
Nói tới đây, gã bỗng nhăn mày, lỗ mũi hấp háy vài cái, lấy làm lạ: “Mùi gì ấy nhỉ?”
Dịch Táp cũng ngửi thấy.
Đó là mùi rượu đun.
Dịch Táp vào bếp.
Quả nhiên Lê Chân Hương đang đốt lò nấu rượu. Hơi rượu trong nồi bốc lên nghi ngút, chị luống cuống tắt bếp đi, hỏi Đinh Thích ở bên cạnh: “Thế này à?”
Đinh Thích gật đầu: “Để nguội rồi lại đun tiếp, cứ thế ba lần là được.”
Lê Chân Hương gật đầu, đồng thời than: “Ôi, người Trung Quốc các cậu lắm quy tắc thật đấy.”
Bấy giờ Đinh Thích mới quay đầu nhìn Dịch Táp, giải thích với cô: “Tôi đoán hôm nay cô ngồi nước, buổi tối chắc hẳn sẽ lấy canh rượu dẫn thuốc, nên chuẩn bị trước.”
Ngồi nước là bài thi đầu tiên trong thất thí của nữ giới, nói cho dễ hiểu thì chính là so xem thời gian ai ở dưới nước lâu hơn, họ gọi là “ngồi nước”, lấy ngồi vững như núi làm tiêu chuẩn.
Dịch Táp ngồi nước gần như là một truyền kỳ trong ba họ ma nước.
Năm đó, kỳ thất thí tam cửu của nữ giới chọn địa điểm tổ chức tại khúc sông Kinh Giang trong “Trường Giang dài vạn dặm, khúc hiểm tại Kinh Giang”, thuê một chiếc tàu du lịch chở hai mươi bảy cô gái đủ tuổi của ba họ Đinh, Khương, Dịch.
Quy tắc bài thi rất đơn giản, tất cả các cô gái đều mặc áo ba lỗ, quần soóc, mang theo dao găm ô quỷ, trên người buộc một tảng đá và một sợi dây dài nối với cái phao trên mặt nước, trên phao ghi họ của mỗi người làm dấu.
Sau đó trầm mình xuống sông.
Trên thuyền có đồng hồ, đồng thời cũng đốt hương, xem xem ai lặn được lâu, không chịu nổi thì lấy dao găm cắt đứt dây thừng, bản thân thì ngoi lên. Để đề phòng không may còn đặc biệt bố trí người mang chân vịt đeo bình dưỡng khí lặn xuống để cấp cứu kịp thời.
Cảnh tượng ấy kể ra cũng rất hoàng tráng, đến giờ, tất cả các cô gái đều lật người rời khỏi mạn thuyền, ùm ùm nhảy xuống sông hệt như thả sủi cảo vào nồi nước.
Tiếp đó là chờ đợi.
Lục tục có người ngoi lên, chẳng khác gì sủi cảo chín nổi lên mặt nước, cứ tới ai nổi lên là người trên thuyền lại đọc số thứ tự, báo thời gian, sau đó thu phao dấu.
Người trong ba họ đều nhoài trên lan can tàu xem, người nhà mình còn ở trong nước thì hân hoan tưng bừng, người nhà mình bị thu phao dấu thì mặt mũi ìu xìu.
Thu liền hai mươi sáu cái, trong nước chỉ còn lại mỗi phao dấu của nhà họ Dịch.
Hương cháy hết, đồng hồ tích tắc, trên thuyền bắt đầu nổi lên từng đợt xì xào như tiếng ong vo ve, tất cả đều bảo: “Xem ra họ Dịch lại sắp có một ma nước rồi.”
…
Có điều, ngồi nước xong tiêu hao thể lực vô cùng, cần phải uống rượu thuốc ba sôi ba nguội để bù vào.
Rồi sau đó ngủ một giấc thật say.
Thuốc này trước đây là thuốc viên, hiện giờ theo sự tiến bộ của thời đại, đã nghiền thành thuốc bột bỏ vào viên nang.
Dịch Táp ừ một tiếng, không muốn tiếp chuyện với Đinh Thích, luôn cảm thấy tên này không dưng ân cần, trên người toát ra cái vẻ khiến người ta không thoải mái.
Cô nhìn Lê Chân Hương bận rộn, chợt nghĩ tới một chuyện: “Chị Hương này, tối đó chị trông thấy Đinh Thích bị người ta tấn công đúng không?”
Lê Chân Hương gật đầu, vẻ mặt khiếp sợ.
“Vậy chị thử nhớ lại xem…”
Muốn chết hả, còn nhớ lại nữa, Lê Chân Hương ra sức xua tay: “Đừng, đừng Isa, hãi lắm, chị đang cố quên đi đây mà cô còn bảo chị nhớ lại…”
Dịch Táp mỉm cười đi tới, nắm lấy hai tay chị, giúp Lê Chân Hương có thêm can đảm: “Giúp em đi mà chị Hương, chẳng ai nhìn thấy cả, bản thân Đinh Thích cũng không trông thấy, có mỗi chị là thấy được thôi. Chị nhớ lại chút đi, không chừng nhớ ra được chi tiết nào đấy.”
Lê Chân Hương thở dài, chị biết tính tình Dịch Táp: Cô gái này trông thì tưởng dễ nói chuyện lắm đấy, nhưng thực ra rất cứng đầu, đôi khi còn làm khó người ta, mình đấu không lại được cô.
Chị cằn nhằn: “Cũng có nhìn thấy gì đâu, hôm đó chị nói cả với bọn cô rồi, tóc dài, là phụ nữ, sau đó thì là hai cánh tay, sợ chết được…”
Dịch Táp rất kiên nhẫn: “Không vội, chị Hương, chị nhắm mắt lại đi, nghĩ kỹ lại xem, hôm đó trời đổ mưa nhỏ, Đinh Thích đánh răng trên sân, chị rửa mâm bát xong, ra ngoài đổ nước, chị trông thấy gì?”
Lê Chân Hương nhắm mắt, líu ríu: “Thì là cánh tay đấy, chị cũng không thấy mặt. Cậu Đinh cầm bàn chải đánh răng đâm xuống mấy nhát, cô ta cũng không buông tay, dọa tôi sợ rơi cả chậu. Cô ta…”
Chị đột nhiên ngừng lại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ ghê tởm.
Dịch Táp thót tim: “Chị Hương?”
Lê Chân Hương mở bừng mắt, thoạt tiên rùng mình một cái, sau đó không nhịn nổi vỗ vỗ lên ngực mình: “Ôi chao, cánh tay cô ta hình như từng bị dao cắt, từng vệt từng vệt, nhiều sẹo lắm…”
Vậy sao?
Dịch Táp ngoảnh đầu nhìn Đinh Thích.
Tối đó, tuy cô không đến gần kiểm tra nhưng cô nhớ rất rõ.
Cánh tay Mã Du vô cùng trơn nhẵn, không hề có sẹo.