Đinh Ngọc Điệp nuốt nước bọt.
Hắn cảm thấy đây không phải A Phạ, có khả năng mình đã phát hiện ra một bí mật không thể để người khác biết của Khương Hiếu Quảng rồi.
Đinh Ngọc Điệp nhanh tay rút điện thoại ra, mở chức năng chụp ảnh: Ai quan tâm nó là thứ gì chứ, chưa từng thấy thì phải chụp vài tấm trước đã, dù sao chụp ảnh cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Vừa ấn được mấy cái, “người” nọ đột nhiên ngẩng phắt lên nhìn hắn, mặt mũi dữ tợn ra sao thì khỏi phải nói, mấu chốt là ở cặp mắt kia, lòng trắng rất đầy, con ngươi tập trung thành một điểm sáng quắc, lóe sáng khiếp người.
Đinh Ngọc Điệp sợ đến suýt nữa tuột tay đánh rơi điện thoại, miệng lắp bắp “Không quấy rầy nữa” rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Người nọ vậy mà không kêu la gì, cũng không đuổi theo.
Gian tiếp theo.
Đinh Ngọc Điệp áp tai lên cửa, đã phải nghe động tĩnh lại còn phải đề phòng xem có ai bất chợt xuất hiện ở hành lang hay không, thật đúng là sứt đầu mẻ trán. Hắn không nghe ra được cái gì, trong lòng lại lôi Dịch Táp ra mắng lên bờ xuống ruộng – bình thường người khác gặp phải hiểm nguy sẽ thầm khấn Bồ Tát phù hộ, hắn thì không, ai kéo hắn xuống nước hắn sẽ “khấn” người đó.
Kệ cha nó, vào trước đã, lỡ lại gặp phải thứ quái dị thì dẫu sao cũng có lồng sắt khóa lại; lỡ đen mở cửa ra đụng trúng phải người thì hắn cấp tốc đóng cửa quay đầu chạy, vọt trăm mét lên boong thuyền rồi nhảy ùm xuống nước là xong.
A Phạ sống chết sao bỏ mặc cho số phận đi, loại chuyện này quá giày vò, quá căng thẳng – ma nước chứ có phải điệp viên đâu, Đinh Ngọc Điệp có được huấn luyện thì cũng là huấn luyện dưới nước, tỷ như làm sao để tránh dòng xoáy hay chiến đấu với sinh vật hung hãn dưới nước như thế nào thì hắn ngán gì.
Còn như giao thiệp với người khác, nhất là đối phó với người một nhà thì thật sự không có kinh nghiệm, áp lực trong lòng lại quá nặng, bảo hắn làm cái này chẳng thà bắt hắn đi phá cá sấu còn hơn, phá mấy con cũng được.
Que sắt chọc chọc một hồi đã nhận đúng được vị trí, Đinh Ngọc Điệp hít một hơi thật sâu, mở cửa ra.
Nơi ánh mắt chạm đến, thừng trói trên tay Tông Hàng đã được cởi bỏ, hắn đang cố sức cầm mảnh sứ vỡ cứa tới cứa lui lên dây thừng trói dưới mắt cá chân – đại khái là cứa quá chăm chỉ, không để ý tới động tĩnh lỗ khóa nên bất chợt nghe tiếng cửa phòng mở, thân thể run bắn lên, lúc ngẩng đầu, mặt mũi trắng bệch…
Bồ Tát phù hộ, rốt cuộc cũng tìm ra rồi.
Đinh Ngọc Điệp cảm thấy mình như đã hao cả nửa đời trên cái thuyền này.
Hắn sải một bước tới, rút dao găm ô quỷ ra, Tông Hàng bị dọa co rụt ra sau: “Anh là ai?”
Lúc này Đinh Ngọc Điệp mới nhớ ra mình vẫn đang trùm tất đen che mặt, tay kia cầm mép tất vạch lên, lộ miệng ra.
Lại vụt phát kéo xuống: “Tôi.”
Nhất thời khẩn trương nên cũng không ý thức được là mình chỉ cho Tông Hàng thấy mỗi cái miệng.
Giọng nói này…
Tông Hàng sững ra hai giây rồi mới phản ứng được, là Đinh Ngọc Điệp.
Dao găm rất sắc, mũi dao lướt qua một cái, thừng trói lập tức đứt sạch, Tông Hàng vừa mừng vừa sợ: “Sao anh…lại ở đây?”
Đinh Ngọc Điệp phát cáu: “Đi mau đi mau, tôi làm gì có thời gian giải thích chuyện này cho cậu! Tôi bảo cậu nghe, theo sát tôi, ra cửa rồi đừng để bước chân phát ra tiếng, gặp người thì vắt chân lên mà chạy, lên boong rồi thì nhảy xuống nước, hiểu chưa?”
Con thuyền này giống y như một cái chảo nóng vậy, Đinh Ngọc Điệp thật sự không muốn tiếp tục ở đây thêm một giây nào nữa.
Tông Hàng gật đầu lia lịa.
Đinh Ngọc Điệp hít vào một hơi, mở cửa, vừa ló đầu ra ngoài đã rụt vội vào như bị bọ cạp chích, khuôn mặt bên dưới lớp tất đen tái trắng, miệng lẩm bẩm: “Tới rồi, toi rồi.”
Toang rồi, tạch rồi!
Khương Hiếu Quảng đi xuống rồi.
Thứ vô dụng, quân lộn giống, nhận tiền rồi còn không xong được việc, mẹ nó đã dặn là phải “gây âm ĩ”, “kéo dài thời gian” cơ mà, giờ mới được mấy phút mà đã bị giải quyết xong rồi? Rác rưởi! Phế vật!
Thực ra mắng vậy có hơi oan cho người ta: Trên boong, đám nhân công tạm thời kia không phải đang đếm tiền sao, tám ngàn tệ, tám mươi tờ tiền, soi đèn pin lật qua lật lại đối chiếu thật giả, là Khương Hiếu Quảng không có hứng đứng hầu nên để lại quẫy nước ở trên đó ứng phó.
Tông Hàng nghe hắn chửi mà đầu có bao nhiêu tóc dựng hết bấy nhiêu lên: “Ai tới?”
“Khương… Khương Hiếu Quảng.”
Xong rồi xong thật rồi, hết lối thoát rồi, bị bắt mất thôi.
“Một mình à?”
Một mình còn ngại chưa đủ à? Đinh Ngọc Điệp thiếu điều nhảy dựng lên.
Tông Hàng nói: “Một mình dễ xử lý mà, chúng ta có những hai mình, ông ta mà vào thì chúng ta đánh ngất ổng đi, chỉ cần khiến ông ta không phát ra âm thanh thì vẫn có cơ trốn được.”
Đinh Ngọc Điệp nói: “Đó là chú tôi…”
Sao hắn có thể ra tay với trưởng bối được chứ?
Tiếng bước chân tới gần, nghe phương hướng thì có vẻ như đúng thật là đi về phía căn phòng này.
Môi Đinh Ngọc Điệp khô róc, Tông Hàng rất nhanh trí, lập tức ngồi lại về góc phòng, đẩy cái bát vỡ ra sau lưng, còn lấy sợi thừng đã đứt làm bộ trói vòng vòng quanh chân.
Đinh Ngọc Điệp giương mắt đơ ra.
Diễn tuồng gì vậy?
Tiếng bước chân đã tới trước cửa.
Tông Hàng ra sức ra hiệu với Đinh Ngọc Điệp, dùng nắm tay đập thật mạnh xuống, lại mau chóng chắp ra sau lưng, ý là: Tôi dụ ông ta chú ý, anh xuống tay đi.
Dựa vào đâu chứ?
Không phải bảo là hai người đánh sao? Đây là bảo một mình hắn đánh? Đậu má đó là Khương Hiếu Quảng đấy, ngày thường hắn gặp còn phải cung kính gọi một tiếng chú, huống hồ người ta vừa mới mất con trai, sao hắn có thể làm ra chuyện này?
Cửa mở.
Cơ thể Đinh Ngọc Điệp rất thành thật, nhanh chóng rút ra phía sau bên cạnh cửa, sau đó thì cái ót của Khương Hiếu Quảng đập vào mắt.
Tóc đã điểm bạc, trong mỗi sợi tóc bạc đều chất chứa nỗi đau mất con.
Sao xuống tay được đây.
Khương Hiếu Quảng chỉ liếc nhìn xung quanh, vai bỗng nâng lên.
Cái nâng vai này giống như tiếng súng lệnh vậy, Đinh Ngọc Điệp không chút nghĩ ngợi, hai tay nắm lại thành quyền, bổ mạnh xuống gáy Khương Hiếu Quảng.
Làm người ít nhiều đều có khả năng báo động nguy hiểm, hơn nữa đa số đều là cơ thể phản ứng trước ý thức, cơ thể của ma nước khỏe mạnh hơn người thường, khả năng báo động cũng tốt hơn: Trong ba họ truyền nhau rằng, khi Khương Hiếu Quảng cảm thấy chuyện không ổn, vai sẽ vô thức nâng lên, Dịch Vân Xảo lại càng thần kỳ hơn, bên tai bà có một lọn tóc sẽ phản lại lực hút của Trái Đất mà vểnh lên.
Khương Hiếu Quảng lảo đảo, không lập tức ngã xuống mà còn quay lại.
Đinh Ngọc Điệp tai nóng tim dồn, miệng khô lưỡi đắng, khuôn mặt dưới lớp tất đen cười khan, cảm thấy đại thế đã mất không đủ sức xoay chuyển được càn khôn nữa, tiếng “chú Khương” đã lăn tới đầu lưỡi tới nơi rồi, Tông Hàng chợt từ phía sau xông bật tới, nện thẳng cái bát lên gáy Khương Hiếu Quảng.
Khương Hiếu Quảng đổ nhào ra phía trước.
Đinh Ngọc Điệp vô thức giơ tay lên, đỡ lấy cơ thể có thể nói là cao lớn của Khương Hiếu Quảng, sau đó rất hổ thẹn mà đặt xuống đất.
Trên boong thuyền, tuồng kịch vẫn chưa hạ màn.
Hai gã vô công rồi nghề ngồi xổm xuống, một trái một phải, mỗi bên cầm một cái đèn pin, hai luồng ánh sáng giao nhau giữa không trung.
Gã trung niên cầm đầu ngồi xếp bằng dưới đất, giơ một tờ tiền giá trị lớn ra giữa điểm giao nhau trắng xóa: dưới ánh sáng rọi soi, khuôn mặt vị lãnh tụ nhìn đến là hòa ái dễ gần.
Gã trung niên ra sức vạch lá tìm sâu: “Ê, mấy ông xem tờ này đi, có phải hơi mỏng quá rồi không?”
Quẫy tử trẻ tuổi đứng bên cạnh nhìn, khoanh tay, cũng chẳng tức giận, tâm thái bình thản, đầu óc cũng nhạy bén hơn hẳn: “Tôi nói này ông bạn, ông tới giả vờ bị đâm ăn vạ thật đấy à? Sao tôi chẳng thấy giống chút nào vậy nhỉ? Tiền đã tới tay rồi còn không mau đi đi, tôi thấy tình hình này chắc nghiệm xong các ông còn định bày ra…”
Gã trung niên ngẩng đầu lên, đang định quạc lại hai câu, chợt thấy nơi cửa khoang, Đinh Ngọc Điệp nhô đầu ra, nháy mắt tới tấp với gã.
Được rồi, rút thôi!
Thấy thế, trong đầu gã trung niên rung lên, đứng dậy đi về phía hai quẫy nước, lúc tới gần, tay phải nắm tập tiền dày đập mạnh xuống lòng bàn tay trái mấy cái.
Quẫy nước trẻ tuổi bỏ tay xuống, vẻ mặt cảnh giác: “Muốn gì?”
Người lớn tuổi hơn thì cau mày: “Người anh em, tiền đã đưa rồi, gây sự nữa là hơi quá đáng rồi đó.”
Không xa đằng sau họ, hai người Đinh Ngọc Điệp và Tông Hàng đang rón rén phi tới mạn thuyền.
Gã trung niên nói: “Ai mà chẳng biết tốt xấu chứ, đùa chút thôi, đi ngay đây. Nào, anh em nhấc mông lên, cảm ơn ông chủ cho tiền tiêu, hoan nghênh lần sau gặp lại.”
Tùm một tiếng, hẳn là cầm được tiền rồi nên đắc ý, có người hí hửng nhảy xuống nước.
Quẫy nước trẻ tuổi thấp giọng mắng: “Du côn.”
So với bên Đinh Ngọc Điệp rất là “trầm bổng du dương”, bên Dịch Táp lại khá là “yên bình”.
Sau khi xuống nước, cô bắt chước dáng ngồi “nửa xếp bằng” dưới đáy thuyền, vẫn như cũ dựng người lơ lửng trong nước, một bên mu bàn chân ôm lấy khoeo chân bên còn lại.
Tư thế này còn gọi là “ngồi quả cân”, tựa như một quả cân treo dưới đáy thuyền vậy, cũng đồng nghĩa với việc gửi tín hiệu báo với bên ngoài: khu vực này hiện giờ do tôi “trấn”, ai qua đây tạo điều kiện một chút, tôi đi rồi ngài hẵng trở lại.
Cô nhắm mắt, tập trung lắng tai nghe ngóng.
Một kẻ tuyệt hậu như Đinh Thích, cho hắn thời gian chuẩn bị và môi trường đủ yên tĩnh, thính lực của hắn cũng có thể vượt xa người thường, chứ đừng nói đến một ma nước như Dịch Táp.
Cô tỉ mỉ phân biệt âm thanh từ bốn phương tám hướng.
Trên thuyền có tiếng mô-tơ điện, song tiếng động này bị vùng nước rộng lớn hấp thụ, dần dần trở thành âm thanh nền, tiếng huyên náo cãi cọ thì như nước mưa gõ lên màng ni lông, không thấm xuống được.
Dưới nước yên tĩnh hơn rất nhiều.
Trạng thái từ từ vào guồng, nước hồ quanh người ngấm vào da thịt, như đang giao tiếp với giác quan toàn thân, đẩy xa đầu mút giác quan ra ngoài, giúp anh có thể cảm nhận được từng động tĩnh dù là nhỏ nhặt nhất – đây là điển hình của “lấy tĩnh chế động”, khi anh có thể không chút trở ngại hợp nhất với môi trường xung quanh, anh sẽ biết được dòng nước có động tĩnh gì, có cá bơi tới anh cũng sẽ biết.
Cũng không biết là qua bao lâu, mi mất Dịch Táp khẽ động.
Sườn bên phải phía sau dường như có gì đó không đúng.
Dưới nước vốn tối mịt, lại còn là buổi tối, trong mắt có nhỏ ánh sáng cũng chẳng nhìn được bao xa, Dịch Táp lật bàn tay lên, “đẩy nước” về hướng kia.
Chiêu “đẩy thủy” này tương tự như ném đá dò đường, rất chú ý tới lực đạo thủ pháp, làm nhiều lần dày đặc, luồng dẫn do nước xao động có thể đẩy “lực” qua: Nếu đầu kia là cá, nó sẽ mặc kệ anh đẩy cái gì, tiếp tục làm theo ý mình; nếu đầu kia là người đánh cá lỡ làng vào nhầm, sẽ bị lực đạo đột ngột xông tới này đẩy đi, khó tránh khỏi động tác hoảng loạn, cô nơi đây sẽ nhận ra; mà nếu đầu kia là người ba họ thì càng dễ xử lý, người đó sẽ đẩy ngược trở về.
Nhưng kỳ lạ là, đẩy hết một luồng rồi, đầu kia vẫn không có phản ứng gì.
Nói cách khác: Có người người, nhưng người ta không có ý định giao tiếp với anh.
Kỳ quặc như vậy làm Dịch Táp hơi căng thẳng, rút dao găm ô quỷ ra cầm trong tay.
Trực giác mách bảo với cô người nọ vẫn ở đó, tuy không tới gần nhưng cũng không rời đi, có thể ở dưới nước lâu như vậy thì không thể là quẫy nước hay tám chân được…
Dịch Táp muốn qua xem, lại thầm tự dặn mình phải nhịn xuống: Việc cấp bách trước mắt là tiếp ứng cho Tông Hàng và Đinh Ngọc Điệp, hấp tấp bị dẫn dắt dời đi sẽ làm lỡ việc lớn.
Tâm niệm đang bấp bênh, bên trên chợt tùm tùm hai tiếng, là Đinh Ngọc Điệp và Tông Hàng nhảy xuống.
Xem ra cũng thuận lợi, Dịch Táp mừng thầm, nhanh chóng nổi lên, lúc di chuyển tới chỗ hai người thì lật mình một cái, lại tiếp tục quay đầu hướng xuống dưới, cùng Đinh Ngọc Điệp một trái một phải đỡ lấy cánh tay Tông Hàng, nhanh chóng chìm xuống.
Chìm tới độ sâu nhất định rồi, đổi thành cấp tốc bơi sải, xuống càng sâu càng tối, ánh sáng tối đa chỉ có thể nhìn được hai ba mét quanh người, Dịch Táp ra dấu thuật ma nước với Đinh Ngọc Điệp, thò hai ngón tay xuống dưới trước, làm một dấu “V” ngược rồi tay làm hình đầu rắn hướng ra phía trước, lại cong lại thành trảo xoay ra sau, ý là: Có biến, anh dẫn đường, em bọc hậu.
Đinh Ngọc Điệp vươn tay ra, tóm lấy Tông Hàng đi trước mở đường.
Dịch Táp tận lực hạ xuống một khoảng cách, lúc thì bơi ngược, lúc thì quay đầu nhìn lại, đều không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ là đến cuối lúc nổi lên, để cẩn thận, lại quay đầu lại.
Cô nhìn thấy ở cuối tầm mắt, nơi chỗ tối dưới đáy hồ, dường như có một bóng đen mơ hồ, giống như một cái cây già cứng ngắc.
Rốt cuộc cũng bò được lên bờ hồ.
Tuy đã quen hít thở trong nước nhưng dù sao cũng không giống hít thở bầu không khí trong lành, Đinh Ngọc Điệp ngã ngồi xuống, há miệng không ngừng thở dốc.
Dịch Táp giục hắn: “Mau đi đi chứ.”
Đinh Ngọc Điệp uể oải: “Không được, anh phải nghỉ cái đã, nhũn hết cả chân rồi.”
Xem tình hình thế này cứ như thể ban nãy trên thuyền đã trải qua một hồi vật lộn sinh tử vậy. Dịch Táp hơi tò mò, muốn hỏi Tông Hàng, lại nhịn xuống.
Dù sao cảnh tượng lần trước xa nhau cũng chẳng phải ký ức tốt đẹp gì, tuy đã cứu được người nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra phải dùng vẻ mặt nào để đối diện với hắn.
Hổ thẹn ư? Không thể nào, cô là một người xấu, sao phải hổ thẹn?
Nhưng nếu là người xấu thì cứ dứt khoát chuồn mất cho xong, còn muốn trở lại cứu hắn làm gì?
Cô không nói rõ được, thái độ cũng chưa xác định, bèn làm lơ Tông Hàng, không nhìn hắn, coi như hắn không tồn tại.
Cô để ý xem động tĩnh trên hồ, lại thúc giục Đinh Ngọc Điệp: “Đi nhanh đi, ngồi đây được tích sự gì, trở lại quán trọ rồi nghỉ ngơi sau không được à?”
Đinh Ngọc Điệp tức giận, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Dịch Táp là có tội nhất.
Hắn nhảy cẫng lên: “Anh không nên tin lời mày mới phải, mày có biết trên thuyền đã xảy ra chuyện gì không?”
Xảy ra chuyện gì?
Dịch Táp quan sát hắn một lượt từ đầu đến chân.
Ngoài ướt như chuột lụt ra thì có thương tích gì đâu.
“Bị nghiêm hình tra tấn hả?”
Đinh Ngọc Điệp nghiến răng nghiến lợi: “Quá trình khó khăn ra sao anh không nói, quan trọng là anh đã đánh Khương Hiếu Quảng, đánh mày có hiểu không? Người quen trưởng bối như thế, nếu là mày, mày có xuống tay được không?”
Dịch Táp đáp: “… Được.”
Mẹ nó! Đáp dứt khoát như vậy.
Đinh Ngọc Điệp nghẹn lời hồi lâu không thốt được chữ nào, sau cùng chỉ tay vào cô: “Được lắm, Dịch Táp, coi như hôm nay anh mới biết mày, thì ra trước đây hoàn toàn không hiểu mày.”
Lại chẳng à, mấy năm mới gặp nhau được một lần, nói gì đến hiểu.
“Về sau anh phải giữ khoảng cách với mày…”
Vậy thì giữ đi, chỉ cái gì mà chỉ, có tin nổi ý xấu lên em bẻ tay anh không?
Dịch Táp nói: “Tùy anh.”
Tiên sư, thái độ gì vậy?
“Mày được lắm!” Đinh Ngọc Điệp, “Đàn bà con gái mà chẳng thiện lương gì cả.”
Hắn nổi giận đùng đùng, nhấc chân cất bước, đi đến là bình bịch hậm hực.
Cuối cùng cũng chịu đi, Dịch Táp nguýt mắt đuổi theo, chưa được hai bước, Đinh Ngọc Điệp bỗng quay đầu: “Mày đã đồng ý cùng anh xuống hồ rồi, không được nuốt lời đâu đấy.”
Không đợi cô tiếp lời đã lại quay đầu đi.
Dịch Táp xì một tiếng, lững thững theo sau.
Không bắt chuyện với Tông Hàng cũng không nhìn hắn, chỉ là đi đi một hồi, vô thức thả chậm bước chân.
Đầu óc hắn như thế chẳng biết có phản ứng kịp mà đuổi theo hay không nữa.
Tông Hàng đầu tiên là trơ mắt xem hai người họ cãi cọ, bản thân không chen vào câu nào, lại trơ mắt nhìn hai người một trước một sau rời đi, không hề hỏi han gì đến hắn.
Nhất là Dịch Táp, từ đầu tới cuối đều không liếc hắn lấy một cái.
Ý gì vậy? Là bảo hắn muốn đi đâu thì đi à?
Tông Hàng đứng tại chỗ một hồi rồi chạy đuổi theo.
Kệ đi.
Hắn muốn đi theo.