Cầm lá thư trên tay, cô bước ra nhà bếp.
-Này Linh em, Hà hâm hấp nó đi đâu gửi lại thư cho tụi mình nè!
-Đọc xem nào? Thùy Linh vừa rót nước nóng vào bát mì tôm vừa hóng chuyện.
"Hà Nội, Việt Nam, Châu Á, Trái Đất , Hệ Mặt trời. Ngày buồn tháng nhớ năm thương. Trung cư cô đơn căn nhà sầu..
Thân gửi hai người bạn yêu quý: Thư Tâm Thần và Linh Lú Lẫn. Tôi tên là Hà Hóm Hỉnh. Khi các bạn đọc được bức thư này cũng là lúc tôi đã xa khỏi đây rồi. Lí do: Vào hồi : tôi đã nhận được một cuộc điện thoại từ phụ huynh và hai bên họ hàng nội ngoại. Do chưa kịp chuẩn bị tinh thần, tôi đã phải rời đi mà không một lời vĩnh biệt. Sau khi các bạn đọc xong bức thư này mong các bạn hãy gọi điện lại cho tôi. Hãy thông cảm vì điện thoại tôi hết tiền.
Thân!!".
-Con này được lắm nó dám gọi mình là Thư Tâm Thần chứ. Quỳnh Thư vứt lá thư trên bàn và tay cầm bát mì tôm.
-Tâm Thần còn đỡ, con hâm hấp này còn gọi mình là Linh Lú Lẫn chứ?
-Tâm Thần hơn? Thư nhai nhồm nhoàm vặn vẹo lại.
-Lú lẫn hơn?
-Tâm Thần hơn.
-Lú lẫn hơn...
Thế là cả hai người cứ cãi nhau về việc Tâm Thần và Lú Lẫn. Không ai chịu ai...( bó tay)
-Stop...Cả hai người cùng đồng thanh vang lên vô cùng tâm đầu ý hợp.
-Rốt cuộc tội ở đây là do cái đứa tên là Hà Hâm Hấp, Hà Hung Hãn , Hà Hôi Hám... Linh vuốt cằm suy nghĩ.
-Đúng,chúng ta phải hợp tác bắt con này về xử tội dám bêu xấu hai minh tinh xinh đẹp có tố chất của đất nước. Thư gật đầu vẻ đồng tình.-Thôi có thực mới vực được đạo, làm bát mì tôm cái đã rồi tính sau.
Nói rồi hai cô gái đâm đầu vào hai bát mì tôm chuẩn bị năng lượng cho một ngày dài.
----------------
Trời càng ngày càng mưa to khiến cho nỗi lo lắng của hai người bạn không yên. Cầm chiếc điện thoại trên tay Thư liền bấm số gọi cho Thanh Hà. Vừa gọi cô vừa chạy quanh nhà , chiếc điện thoại vẫn chỉ là những tiếng "Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện tại không liên lạc được xin vui lòng quý khách gọi lại sau" .
-Con nhỏ này, làm gì mà không thông báo cho anh em một tiếng, cứ để mình gặp nó xem mình cho nó một trân.
-Này, Thư em ngồi xuống đi, mắt Linh xoay như chong chóng rồi nè!
Sau câu nói của Linh thì Thư mới chịu ngồi yên trên chiếc so pha mà chờ đợi.
Rốt cuộc thì cô ở đâu...
-Ở đây nè!! Hắt xì! Cảm lạnh rồi!
Vừa mới xuống sân bay Liên Khương, Đà Lạt, Thanh Hà đã quấn chiếc khăn kín cổ rồi mà cái lạnh vẫn cố len lỏi xà vào thân cô.
Có chuyện gì mà cô phải bay về Đà Lạt trong đêm vậy nhỉ?
(Chap này hơi ngắn, cho Hazu xin lỗi m.n nha,tại mình đang bị tụt cảm xúc với những chuyện đau đầu xung quanh mình, mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình)