Hoàng Phong bỗng đập mạnh tay vào bàn, đôi mắt anh lóe lên những tia tức giận.
-Khốn khiếp.
-Chú, bình tĩnh đi. Cháu mới nghe cũng ức chế lắm nhưng cũng phải bình tĩnh để đến hỏi ý kiến chú. Vậy mà...
Thiên Quốc thở dài nhìn Hoàng Phong. Biểu hiện này cũng đúng thôi. Khi anh nghe xong anh cũng sôi máu như vậy mà. Chung quy lại tất cả chỉ tại lão già khốn khiếp. Bắt anh đi du học để về quản lí cái công ty ấy ư. Nực cười.
Ông ta nghĩ mình là ai. Một con người lúc nào cũng chỉ biết đến tiền và tiền. Đối với ông ta tiền là tất cả, ngay cả anh-con trai lão cũng chỉ là công cụ kiếm tiền cho lão.
-Chiều nay chú sẽ nói chuyện lại với ông ta.Hoàng phong nghiêm túc nhìn vào tấm ảnh để trên bàn.
----------------
Sau khi bước vào phòng, Thùy Linh cảm thấy mình chả có một chút sinh lực nào mà làm việc. Cầm điện thoại cô đi thẳng ra ngoài. Năm phút rồi mười phút... đến một tiếng sau đó mọi người vẫn chưa thấy Thùy Linh quay lại . Thường ngày cô là một loa phát thanh cho mọi người nghe, đôi lúc cô nói nhiều đến mức nhức óc nhưng thật sự hôm nay thiếu bóng cô mà thật sự ai cũng thấy nhớ. Thấy vậy Ngọc Dương liền chạy một mạch đến tìm Hoàng Phong hỏi xem tung tíc cô ở đâu.
-Trưởng phòng. Ngọc Dương không thèm gõ cửa mà đẩy thẳng vào.
-Này Ngọc Dương tại sao cô vào phòng tôi mà không gõ cửa hả?
-Dạ em xin lỗi, em chỉ muốn hỏi xem có chị Thùy Linh ở đây không thôi.
-Thùy Linh lại trốn việc hả? Hoàng Phong dừng chiếc bút, đôi mắt mới bắt đầu ngước lên nhìn Ngọc Dương.
-Dạ em không biết tự dưng thấy chị ấy cầm điện thoại đi một mạch từ sáng đến bây giờ vẫn chưa thấy dấu tích quay lại.
Nghe thấy vậy, Hoàng Phong bật dậy đi kiếm Thùy Linh. Nhưng đi được nửa bước thì tiếng điện thoại reo lên. Là số của Thùy Linh. Anh chưa kịp alo thì đã nghe thấy tiếng Thuỳ Linh vang lên cùng với tiếng gió vù vù bên tai.
-Hức hức, ta muốn chết....tại sao số ta lại khổ quá trời.
-Alo, Thùy Linh em ở đâu....em bình tĩnh đi. Hoàng Phong trả lời mà cứ gào lên, khiến cho Ngọc Dương bên cạnh cũng lo lắng theo. Anh sợ thời gian qua anh đã sử dụng chiêu "bơ" nhiều quá đến bây giờ nó phản tác dụng. Thực sự lúc này anh rất rối bời, anh sợ cô sẽ làm chuyện gì đó dại dột.
Còn Thùy Linh, cô thì quá rảnh rang khi trèo lan can trên tầng thượng. Căn bản là hôm nay trời nhiều mây gió mát, lên cô muốn thả lòng mình. Nằm vắt vẻo trên chiếc lan can phân chia hai mảng tầng thượng khá là cao( có mét hai mươi thôi mà) đôi mắt cô buồn rầu nhìn lên trời cho đúng tâm trạng và lời than thở của mình.
Nghe thấy tiếng là lạ Thùy Linh vội bật dậy nhấc điện thoại xem:-Chết cha, gọi nhầm.
-Sao số ta khổ quá vậy nè, gọi cho Thanh Hà mắt mũi thế nào đi gọi cho Golia. (Căn bản là hai số đó ở gần nhau).
Vội vàng tắt chiếc điện thoại, cô bất chợt rơi tự do xuống đất một cách phũ phàng:
-AAAAAAAAAAAAA...tít tít...
Nghe tiếng vọng quá lớn rồi sau đó là tiếng ngắt cuộc gọi. Hoàng Phong không nói lời nào chạy một mạch xuống cổng công ty.
-Này, có thấy Thùy Linh đi ra ngoài không?- Anh túm cổ tên bảo vệ ,nói mà như hét vào mặt hắn khiến cho hắn cùng hai tên khác bủn rủn chân tay.
-Không...không...ạ.
Buông tay ra, anh định bước đi nhưng rồi quay đầu lại nói với tên bảo vệ rằng:-Gọi cho tôi hai người đi kiếm cô Thùy Linh nhanh.
Nói rồi anh cầm chiếc điện thoại gọi lại cho Thùy Linh xem sao. Nhưng kết quả chỉ là:" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ...".
Nhớ lại cuộc điện thoại vừa nãy anh nghe có tiếng gió kêu ắt hẳn là cô đang ở ban công hoắc sân thượng, nghĩ là làm, anh tiến thẳng tới cầu thang máy. Chờ mãi mà không thấy anh đành liều chạy thang bộ. Tòa nhà có hai mươi lăm tầng với ba thang máy: hai thang máy dành cho nhân viên một thang máy dành công chức cấp cao.Nhưng hiện tại thì thang máy dành cho công chức cấp cao được bảo hành còn hai thang máy kia thì đông quá. Thôi thì tình thế nguy hiểm không ngại ngần anh chạy một mạch lên tầng hai lăm.
Hai mươi tầng đầu với sức trai tráng khỏe mạnh không là gì với anh cả nhưng đến tầng thứ hai mốt thì...
-Một bậc, hai bậc, ba bậc,....mười bậc qua một tầng. Một bậc,hai bậc... qua một tầng.
Hoàng Phong nhễ nhại mồ hôi, đôi mắt anh hoa mờ với những bậc thang cuối. Mở cánh cửa ra, cuộc đời anh như được thăng hoa với làn gió mát mẻ thổi bay đi mệt mỏi. Đảo mắt nhìn quanh, anh thấy Thùy Linh đanh ngồi nhăn nhó bên cạnh cái lan can. Thấy vậy anh chạy nhanh đến ôm cô vào lòng như không muốn để tuột cô một lần nữa.
Làn gió thoảng thoảng với những cánh hoa giấy bám trên tường lan can bay nhẹ qua như mang một lời yêu mới. Thùy Linh đang ngồi loay hoay với chiếc điện thoại hỏng thì bỗng có một cánh tay rắn chắc ôm mình. Đôi mắt cô bỗng mở to giật mình, cái hành động này sao giống trong tiểu thuyết thế nhể:
-Bỏ ra đi hôi quá!! Thùy Linh mặt mày ngày càng nhăn nhó, đôi bàn tay nhó bé của cô cố đẩy anh ra. Thấy vậy anh cười khì:
-Hôi thì em cũng yêu phải không?
-Golia hôi hám ai mà thèm. Cô quay mặt sang hướng khác tỏ vẻ hờn dỗi với anh.
Đặt đôi tay của mình lên gương mặt cô, anh nói một cách nhẹ nhàng:-Lần sau đừng làm gì cho anh phải lo lắng nhé! Anh xin lỗi vì đã làm em phải buồn.Thùy linh này! Em...làm vợ anh nhé!!
Nghe tiếng anh nói Thùy Linh phì cười: Anh cầu hôn em mà không có chiếc nhẫn nào, chưa kể người thì hôi hám ... ừm để em phải suy nghĩ..
-Ai bảo anh không có nhẫn-Nói rồi Hoàng Phong giật chiếc chỉ trên tay áo mình quấn vào ngón tay cô.-Em không biết rằng em là một con người đặc biệt vì vậy màn cầu hôn phải thật đắc biệt không?
Dựa vào lòng anh, Thùy Linh đưa bàn tay có sợi chỉ lên trước mặt:
-Em nghĩ anh có thể kể chuyện này cho con chúng ta học tập được đấy.
Tiếng nói của cô nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng đã thu hết vào đôi anh :-Vậy là em...
Nhìn cái gật đầu của cô mà anh sung sướng đặt cho cô một nụ hồn ấm áp của mình.
Màn cầu hôn lãng mạn thế mà..
-Thưa sếp... Một anh bảo vệ ló cái đầu ra bắt gặp cảnh hai người đang kiss. Cười trừ anh tỏ vẻ ngô nghê:-Cứ tiếp tục đi , em không làm phiền...
Tên bảo vệ nhanh chóng khuất sau cánh cửa. Thấy cô có vẻ ái ngại , anh đỡ cô dậy rồi rủa thầm cái kẻ phá đám:-Biết thế mình đi tìm một mình, cái tên bảo vệ đáng ghét dám phá hỏng phút giậy quan trọng của mình...
Với cấp độ buôn chuyện không thể đếm được của tên bảo vệ thì chưa đầy năm phút cả công ty đã rầm rộ chuyện trưởng phòng và nhân viên. Với cách hiểu một nửa tâng bốc lên hai lần chuyện tình công sở đã làm nhiệt độ của công ti tăng đột ngột...