Nhưng, Hạ Hồ Tử căn bản không khẩn trương, cự ly hơn mười thước, đối với hắn mấy hô hấp là có thể đuổi theo.
Lúc này ờ phía sau...
Phong Vân Vô Ngân đột nhiên xoay người.
- Ừm?
Hạ Hồ Tử cứng lại!
Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Ngân thôi động huyền khí xuống chân, trực tiếp thi triển ra Tật Phong Bộ.
Tật Phong Bộ trung kỳ!
- Sưu!
Thân hình Phong Vân Vô Ngân chợt lóe, trong một hô hấp, đã từ bên ngoài thước, trực tiếp Vọt tới trước mắt Hạ Hồ Tử.
Lần gia tốc đột nhiên này, giống như quỷ mị. Hạ Hồ Tử căn bản không kịp phản ứng qua đây.
Phong Vân Vô Ngân nhấc lên đoản kiếm, nhẹ nhàng đâm ngang, dưới chân vận đủ cước bộ nhanh chóng sát qua bên người Hạ Hồ Tử.
- A!
Hạ Hồ Tử gầm lên một tiếng như dã thú lồng lộn, bất quá, âm thanh của hắn ngắn ngủi dị thưởng, trong nháy mắt đã dừng lại, như bị bảo đao sắc bén trực tiếp chặt đứt.
Rừng núi lại chìm vào bóng đêm yên ắng.
Sau một khắc, một vòi máu tươi phọt lên cao, đẩy đầu lâu Hạ Hầu Tử lao ra nữa thước, sau khi rơi xuống đất còn kêu cô lỗ vài cái, vừa lúc quay mặt về phía Phong Vân Vô Ngân.
Đó là nét mặt kinh khủng dại ra, mờ mịt thất thố khó có thể tin được của Hạ Hầu Tử.
- Ừm! Tổc độ nhanh đúng là vẫn rất chiếm ưu thể, đặc biệt là lúc trước dùng tốc độ bình thưởng mê hoặc đối thủ, sau đó đột nhiên gia tốc, có thể tạo nên hiệu quả chiến thắng bất ngờ, đoạt tại trước khi đối phương triển khai công kích, trực tiếp chém giết đối phương!
Phong Vân Vô Ngân rất thỏa mãn hiệu quả của Tật Phong Bộ, hắn đi lên, đến cạnh thi thể đứng sừng sừng không ngã của Hạ Hồ Tử, lục lọi một trận, mò lấy được một túi tiền, một hộp ngọc để vào trong lòng chính mình.
Chỉ là, Phong Vân Vô Ngân cũng không ở lại chỗ này chờ huyền khí của Hạ Hầu Tử tiêu hao thêm một chút thích hợp hắn luyện hóa, sau đó lại luyện hóa thi thể Hạ Hầu Tử. Hắn biết, tiếng rống trước khi chết vừa rồi, tất nhiên sẽ làm kinh động đám người Da Luật Trượng. Bời vậy, Phong Vân Vô Ngân tuyệt không quen đường cũ, lần thứ hai thi triển Tật Phong Bộ, lặng yên không tiếng tiếng đột Vọt đến một đám cỏ bên trái, phóng Thiên Địa Đan Điền ra ngoài, toàn thân như biến ảo thành một cây khô, không mang theo chút huyền khí ba động nào, lẳng lặng ẩn núp.
Bên kia!
Đám người Da Luật Trượng thấp thỏm bất an cầm binh khí trong tay, đứng tại chỗ chờ Hạ Hầu Từ trở về, thể nhưng bọn họ lại nghe được một tiếng tru lên ngắn ngủi đầy tuyệt Vọng và không cam lòng.
Trong đêm yên lặng, tiếng tru này giống như quy khóc, lại như sói tru, quy dị nói không thành lời, kinh khủng bất tận.
- Là... Là... là âm thanh của Hạ huynh đệ...
Nháy mắt Da Luật Thiên Long liền cảm thấy trong lòng sợ hãi, trên lưng gia như có một khối băng lạnh ụp vào, quai hàm hắn run lên, thất hồn lạch phách nói.
Da Luật Trượng và Trần Phi cùng kinh hãi vô cùng.
Da Luật Trượng chung quy thiếu kiên nhẵn:
- Chúng ta... Chúng ta cùng nhau đi qua xem...
Trong âm tanh của hắn cùng cảm thấy được chút ý run run.
Ba người, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều mang theo binh khí, bay thẳng đến nơi Hạ Hồ Tử phát ra tiếng kêu thảm.
Da Luật Trượng quay đầu liếc mắt nhìn Phong Vân Tuyết, gian nan nói
- Tuyết tiểu thư, ngươi đi cùng bọn ta đi, gặp phải nguy hiểm, mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau... Cùng nhau liều mạng...
Giờ khắc này, Da Luật Trượng đâu còn nửa phần thong dong bình tĩnh, hãng hái?
Da Luật Trượng mang theo Da Luật Thiên Long. Trần Phi phóng về phía phương hướng Hạ Hồ Tử phát sinh tiếng kêu tuyệt Vọng. Trong lòng Phong Vân Tuyết cùng lo sợ. đi theo tới.
Chạy đi được vài trăm thước, dưới ánh trăng, thi thể cứng ngắc của Hạ Hồ Tử, đứng sừng sừng chính giữa đường lớn, vô thanh vô tức, không khí trầm lặng.
- Hạ... Hạ huynh đệ...
Trong lòng Da Luật Thiên Long run sợ kêu lên một tiếng. tròng mắt Da Luật Trượng co rút, lạnh giọng nói:
- Đừng kêu... Người, người đã chết... Chúng ta đi qua xem!
Mấy người bước nhanh tiến lên, chi thấy thi thể Hạ Hồ Tử tử lâu lạnh ngắt, trên cổ không đầu, đầu tùy ý lăn lộn ờ một bên, biểu tình trên mặt cực độ mê man.
Lúc này, rừng núi vắng vẻ, gió đêm thổi xào xạc, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy rét lạnh run.
- Hình như... Hình như là bị một kích mất mạng, trực tiếp miểu sát, ngay cả cơ hội hoàn thủ Hạ huynh đệ cùng không có...
Trần Phi quan sát thi thể của Hạ Hồ Tử, dùng giọng điệu nặng nề nói.
- Là đám tán tu làm?
Đầu lông mày Da Luật Trượng nhăn lại, trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất thưởng:
- Quái thật, lè nào, những tán tu này đã khôi phục thực lực rồi?
Phải biết rằng, Hạ Hồ Tử chính là tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm sơ kỳ, hiện nay bị miểu sát tại chỗ, cùng chi có thể giải thích là các tán tu bị thương kia đã khôi phục thực lực rồi mà thôi.
- Ca, vậy thì, chúng ta làm sao bây giờ?
Da Luật Thiên Long hoang mang lo sợ nói.
Da Luật Trượng suy tư vài giây sau, nói:
- Ta nghi ngờ, năm gã tán tu bị thương kia đã khôi phục thực lực, đỏng thời âm thầm nhìn trộm chúng ta! Hiện nay độ khó của thí luyện đang yên lặng gia tăng, chúng ta... Chúng ta trực tiếp rời khỏi Bạch Mang Sơn, báo lại những tình huống xảy ra cho các vị trọng tài đại nhân.
- Hừ, một gã tán tu Hậu Thiên thất phẩm, hơn nữa gã Hậu Thiên lục phẩm, cũng không phải chúng ta có thể ứng phó. Những tán tu này đã khôi phục thực lực, khẳng định nằm ngoài ý muốn của các vị trọng tài, bời vậy, hi Vọng các vị trọng tài thương cảm chúng ta, cho chúng ta sắp xếp một hồi thí luyện nữa.
Trong giọng nói, rõ rằng để ra ý khiếp sợ.
Da Luật Thiên Long và Trần Phi trao đổi một chút ánh mắt, sau đó gật đầu nói:
- Tốt, tạm thời rời khỏi Bạch Mang Sơn!
Đơn giản, mọi người qua loa vùi lấp thi thể Hạ Hồ Tử, sau đó liền đạp theo ánh trăng, đi lại trên đường nhỏ ra khôi núi.
Mấy người vừa rồi khỏi không lâu, Phong Vân Vô Ngân từ trong bụi cò đi ra. thi triển Tật Phong Bộ, đuổi theo phía sau bọn họ. Như khối xương cổ chân đuổi theo không bỏ.
Ven đường, đám người Da Luật Trượng tập trung tinh thần cao độ, bọn họ đều cho rằng, gã tán tu đang âm thầm nhìn chằm chằm bọn họ, bời vậy, phàm là có một điểm gió thổi cỏ lay, bọn họ đều khẩn trương hề hề, rất có câm giác trông gã hóa cuốc, thần hồn nát thần tính.
Truy tung một đoạn đường, trong lòng Phong Vân Vô Ngân đã bừng tinh...
- Trong lòng đám người kia sợ hài muốn rời khôi Bạch Mang Sơn. Những người này khổ tâm suy tính muốn giết ta, làm sao ta có thể thả hổ về rừng? Không thể, lần này phải diệt hết toàn bộ bọn họ, dứt hậu họa cho sau này!
Sát khi trong lòng Phong Vân Vô Ngân đã sớm động, vì vậy, giống như u linh theo đuổi đám người Da Luật Trượng, tùy thời ra tay.
Sáng sớm ngày thứ , Phong Vân Vô Ngân tìm được một cơ hội... Trần Phi lạc đội.
Trần Phi để đám người Da Luật Trương đi trước nửa bước, hắn ngay tại chõ đi vệ sinh.
Da Luật Trượng Da Luật Thiên Long và Phong Vân Tuyết không có khả năng canh giữ cho hắn đi vệ sinh. Bời vậy, Da Luật Trượng nói:
- Trần huynh đệ, chúng ta chờ ngươi ờ phía trước, động tác của ngươi nhanh lên một chút!