Sau tết Nguyên Tiêu, rốt cục Hoàng Thượng lại một lần nữa tiếp kiến bàn bạc với phía Bắc.
—— Đây chính là mục đích của Mộ Dung thị, muốn hợp tác với phía Nam xuất binh đánh Bắc Tần.
Quả đúng là phong thủy luân chuyển.
Nhớ năm đó Mộ Dung thị phụng mệnh “cần vương()” hướng về Long thành nam hạ, trước khi Bắc Yến lập quốc cũng đều chịu sắc phong, trên danh nghĩa vẫn là quan thần lệ thuộc. Nhưng mà từ khi Mộ Dung thị xưng đế, ngay tại vùng lãnh thổ “Người Hồ” có quá nhiều tên có tâm “Loạn thần tặc tử”. Bọn họ đã chiếm cứ hoàn toàn những vùng rộng lớn quanh sông Hà Lạc, cả một thế hệ Thanh Tề, tự nhiên cũng gần như một đối tượng trọng điểm để Bắc phạt.
()cần vương: cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn.
Phía thứ hai. Đại quân đã từng đến Bắc phạt Mộ Dung thị, hoặc là nói đã cùng Mộ Dung Tuyển giao phong hai lần, cả hai lần đều sắp thành công nhưng vẫn bị thất bại. Vì vậy đã đánh mất thời cơ tốt nhất thống nhất Trung Nguyên. Đoạn chuyện cũ này đến nay vẫn còn là nỗi đau trong lòng Hoàng Thượng.
Cứ nghĩ tới lần Bắc phạt thứ hai, Mộ Dung thị sẽ e dè khí thế lừng lẫy của đôi quân Bắc phạt, lại còn liên thủ với Bắc Tần đối kháng nữa chứ. Vậy mà mới chỉ qua được vài năm, lại dám tơ tưởng đến việc hợp tác với phía Nam liên thủ đánh Bắc Tần.
Tầm nhìn thay đổi thất thường, nhưng cũng xem như là có cử chỉ thức thời.
——– Cùng phương Bắc hỗn chiến nhiều năm, nay thế cục cuối cùng cũng dần dần sáng rõ. Phong thủy cũng tại Mộ Dung Tiên Bi và người dân tộc Đê Phù thị chuyển hướng. Mộ Dung Tiên Bi thì chiếm cứ Hà Lạc, Thanh châu, văn vẻ ung dung, giàu có yên ổn. Dân tộc Đê thì chiếm cứ tám trăm dặm Tứ Xuyên, có tài năng lại thiện chiến, địa thế lợi hại. Những năm đầu là do Mộ Dung thị chèn ép Phù thị, nhưng từ khi hai nhà lần lượt thay đổi Hoàng Thượng chủ trì, mạnh yếu cũng từ đó bắt đầu nghịch chuyển.
Nay Phù thị có Hoàng Thượng, không thể không gọi là anh minh thần võ. Bên cạnh cũng không cần phải nói, đơn giản chỉ cần nhìn vào cái cách mà ông ta đối đãi với Thừa tướng của mình, sẽ biết được người này có thể làm cho người ta phục tùng đến quên cả mạng sống của mình.
Còn người chủ trì hiện nay của Mộ Dung thị —– được rồi, cũng chỉ tại cái tên Mộ Dung Tuyển, còn những người ở Bắc Yến đều không phải là vấn đề. Mặc dù, hắn dễ dàng đối phó với bầy mãnh hổ rình mò tứ phía, từng ngày một dẹp yên hết các chiến loạn bên trong, nhưng lại để cho Mộ Dung Tuyển phản bội đi theo địch —– còn không bức tử được hắn —- quả thật cũng khiến cho người ta kinh thán.
Mộ Dung Tuyển đến Bắc Tần, cho dù Bắc Yến có không chủ động tìm đến Bắc Tần gây phiền toái, Bắc Tần cũng sẽ thừa cơ mà thảo phạt Bắc Yến. Thế nên, trận chiến này là không thể tránh khỏi.
Kéo theo phía Nam để cùng nhau đánh, bất kể thế nào cũng có thể tăng thêm can đảm không phải sao?
Vừa đúng lúc Thái Phó dẫn theo Tạ Liên, Vệ Lang và Vương Diễm đến đây, Hoàng Thượng chỉ thị Thái tử ngồi dự thính nghị sự, Tư Mã Dục đã gọi ba người họ ngồi lại cùng mình.
Một vài trọng thần đã nghị luận xong, Hoàng Thượng mới hỏi Thái tử thấy thế nào.
Vào lúc Hoàng Thượng ra câu hỏi, Vương Diễm nghĩ, nếu đặt trường hợp là mình, thì nên trả lời như thế nào. Suy nghĩ một hồi lâu, cho rằng đương nhiên là phải đánh —– nếu như Mộ Dung thị không đánh, sớm muộn gì cũng bị Bắc phạt, nay gặp cơ hội tốt như vậy, sao lại có thể buông tha.
Ngay lập tức nghe thấy Thái tử nói đầy trịnh trọng, “Phải đánh, đương nhiên là phải đánh rồi ……Nếu không đợi đến lúc Bắc Tần thâu tóm hết Hà Lạc và Thanh châu, lại càng khó đối phó hơn”.
Rồi như lại có nhiều đắn đo. Vương Diễm xác định chính mình còn chưa đủ trình độ để bàn chuyện, bèn tập trung lắng nghe.
Thái tử và Tạ Liên đều giống nhau, đều không xem trọng Bắc Yến. Mặc dù nghe được trong số các triều thần có người bàn, ngồi xem hổ sói đấu nhau, đợi đến khi Bắc Yến và Bắc Tần cùng suy yếu, cũng không chấp thuận —- trên đời này chưa từng có chuyện đã đánh thắng trận, đoạt được dân chúng, lực lượng không lớn mạnh hơn mà lại suy yếu đi. Bắc Tần cũng giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng to lớn thêm. Bọn họ đã đọc qua hết sách sử, sao lại không sáng tỏ đạo lý này.
Đây cũng chỉ là một trong những chuyện Vương Diễm không nghĩ ra.
Tiếp theo cũng phải kể đến chuyện thứ hai —– lý do mà bọn họ không thể đánh. Là bởi vì không đủ binh lực.
Duy nhất chuyện này, Thái tử biết, Tạ Liên biết, nhưng Vương Diễm thì chưa hề nghe qua —– Hoàn Bộ Thanh trong lần thứ hai Bắc phạt đã làm cho nguyên khí của vùng Giang Nam thương tổn nghiêm trọng. Giang Nam đã được xây dựng hơn mười năm, kinh nghiệm chiến trường của binh Kinh châu sánh với binh lực Bắc phủ dũng mãnh thiện chiến, bị hắn làm tiêu hao sạch sẽ trong một lần đó. Đã không còn có thể một mình đảm đương binh lực được nữa. Cho dù lần này có vét hết của cải, cùng Mộ Dung thị xác nhập đánh tan Bắc Tần, nhất định cũng sẽ vô lực bảo vệ tám trăm dặm Tứ Xuyên. Cuối cùng thì cũng chỉ là làm không công cho người khác.
Trải qua hai lần Bắc phạt tưởng chừng như thành công lại bị thất bại, nay Giang Nam hùng tâm chưa mãn, lực lượng cũng đã khôi phục ít nhiều. Nhưng dù cho, trước mắt cơ hội tốt đến thế nào, cũng không thể tự mình dốc lòng nắm giữ.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn quả cầu tuyết Bắc Tần lăn nhanh. Còn mình thì lại tiến hành từng chút một, gom góp lực lượng, sau đó lại phải đối mặt với cục diện gian nan khôn cùng.
Cái cục diện mà bọn họ gọi là gian nan vô cùng đó, cũng chính là chuyện thứ ba Vương Diễm không ngờ tới.
“Giữa năm nay, chậm nhất là đầu năm sau, ở phương Bắc tất nhiên sẽ có một trận đại chiến”. Bắc Yến như cá chỗ nước sâu, lại tự hủy Trường Thành, Bắc Tần tất sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Phương bắc đại cục đã định”. Đến tám chín phần trăm là Bắc Tần sẽ nuốt trọn Bắc Yến.
“Đến lúc đó, tất nhiên Bắc Tần sẽ dùng toàn lực để đối phó Giang Nam …… Chừng ba đến năm năm, cũng có thể là tám năm nữa, Giang Nam cũng không còn được an ổn nữa. Không đánh bọn chúng, cũng sẽ bị bọn chúng tiến đánh. Về chuyện hư hao binh lực nếu hợp tác với Bắc Yến phạt Tần, chúng ta nên nghĩ ra một kế sách chu toàn để đối phó với cục diện này”.
Cả Tạ Liên lẫn Tư Mã Dục đôi mắt đều lóe lên tinh quang khác thường, như có một ngọn lửa âm thầm bùng cháy. Hai bàn tay thì nắm chặt đến phát run.
Vương Diễm nhìn thấy thần sắc của hai bọn họ, bất giác mím chặt môi.
Cả một đám thiếu niên bình thường ngoài việc dốc lòng cầu học, đều là cùng nhau chạy loạn lung tung.
Trong lúc đó, Tư Mã Dục và Tạ Liên đột nhiên nhóm lên ngọn lửa đấu tranh, cũng không biết cuộc chiến đó đã bắt đầu tự bao giờ.
Bọn họ cạnh tranh lẫn nhau, trong mắt không còn người nào khác, lòng cũng không vướng bận điều gì. Tựa như con tuấn mã bị nứt móng chân chạy như điên loạn, một ngày ngàn dặm đường, không biết mệt mỏi. Chờ đến khi mọi người phát hiện ra, cũng là lúc nhận ra mình đã bị bỏ lại phía sau khoảng cách xa như thế nào.
Cùng một lứa hài tử, nếu như khoảng cách giữa bọn họ không lớn, cũng chỉ có thể tự xét bản thân mình hơi kém cỏi. Nhưng đằng này, lại thua kém bọn họ khoảng cách xa như vậy, rất là đả thương lòng tự trọng! Nếu như một người ngoài lề, dù sao thì cũng sẽ có khoảng cách nhất định. Nhưng Vương Diễm lại là người kề vai sát cánh. Nên vì không muốn bị rớt lại phía sau quá nhiều, cũng chỉ có cách liều mạng đuổi theo.
Chính vì thế A Ly thường xuyên bắt gặp những tình huống như thế này.
Đã gần nửa đêm, A Diễm đang cặm cụi đọc sách…….
Đã tới nửa đêm, A Diễm đang cặm cụi tập viết……
Đã qua nửa đêm, A Diễm đang cặm cụi ……
Rốt cục A Ly không thể nhịn được nữa, “A Diễm, đi ngủ đi!”.
—— thời gian gần đây Vương Diễm rất chịu khó, chịu khó tới mức tự treo cổ mình với xà nhà để đề phòng ngủ gật. Cậu chỉ mới có mười tuổi đầu chứ bao nhiêu đâu, vậy mà lại ham học hỏi đến vậy, chịu khó hành xác mình đến như vậy.
Vương Diễm: “Zzzz……..”.
A Ly: =__= ………
Đắp lên người cậu một tấm áo khoát, rồi gọi một gã sai vặt đến truy hỏi, gã sai vặt cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra.
Không ngờ, hôm sau cha mẹ A Ly nói về chuyện ngày hôm đó, rồi A Ly lchợt nhớ đến thần sắc của Vương Diễm, cuối cùng mới vỡ lẽ được.
Trước đây, cô chỉ nghĩ rằng trên đời này chỉ có Vệ Lang là thích chọc vào phiền toái, ai ngờ Tư Mã Dục và Tạ Liên lại có thể khiến cho người ta gà bay chó sủa hơn nữa.
Chẳng qua, tâm tính thiếu niên là phải được gọt dũa từ từ. A Ly hiểu, lúc này cô không thể dễ dàng khuyên bảo được Vương Diễm. Dù sao cũng có một điểm mấu chốt, tất nhiên là cha sẽ phải đề cập đến, so với tỷ tỷ như cô lúc này đáng tin cậy hơn.
Rồi đột nhiên cô suy nghĩ đến cùng thời gian này vào kiếp trước, Tạ Liên và Vệ Lang đi chinh phạt ở phía Bắc, Tư Mã Dục và Vương Diễm chống đỡ phía Nam. Thời gian đó, cô đang làm những gì?
Hóa ra, từ thời gian lâu như vậy, những sự việc này đã lặng im không một tiếng động mà phát triển. Tư Mã Dục cũng đã tham dự vào —— Tạ Liên đại khái cũng không đứng ở ngoài lề. Bọn họ đã tập hợp hết tất cả sức lực, cùng góp sức mình tiến về tương lai.
Chỉ có cô là vẫn ngây thơ, chỉ biết ngồi đó tơ tưởng đến thứ tình yêu độc nhất vô nhị.
Chuyện mà bọn họ quan tâm căn bản không dính líu gì đến ái tình.
Cho nên mặc kệ cô đã cố gắng đến mức nào, Tư Mã Dục cũng sẽ không yêu thương cô?
Cô nghĩ ngợi thất thần không ngủ được.
Mộ Dung Quyết ở Giang Nam đợi chờ đến giữa tháng Hai.
Phía nam cứ úp úp mở mở, có vẻ như là muốn xuất binh, nhưng lại chậm chạp không thấy động tĩnh gì. Mộ Dung Quyết cũng không phải kẻ ngu dốt, nhanh chóng nhận ra, mục đích đến đây lần này của mình e là không thực hiện được.
Quan hệ qua lại giữa các nước, từ trước đến giờ đều rất thành khẩn chứ không hề suy bụng ta ra bụng người.
Bắc Yến là muốn nhờ cậy sự nhiệt huyết một lòng của Giang Nam, tưởng rằng chỉ cần mình chỉ ra cái lợi rõ ràng —- thí dụ như tự xưng là một trong các “nước chư hầu” —— lập tức dễ dàng cổ động phía Nam cùng mình kết liên minh, chung tay thảo phạt Bắc Tần. Dĩ nhiên, phía Nam nếu muốn “Bắc phạt”, “Khôi phục”, sẽ phải tập hợp binh quyền lớn mạnh, xung phong đi đầu. Điều tuyệt vời nhất, chính là thế cục nhìn họ đánh nhau, còn mình thì trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Còn điều hung hiểm nhất là, tự mình chống chọi Bắc Tần, sau đó bị tàn phá không còn gì hết.
Phía nam đương nhiên cũng sẽ có những tính toán riêng. Dù là quyết định không xuất binh, cũng sẽ không để cho Bắc Yến biết được chính mình không hề xuất binh, tốt nhất chính là để cho bọn họ nhận lấy cái danh hào “tiên phong thảo phạt”, cứ để bọn họ cùng với Bắc Tần liều mạng một phen.
Mộ Dung Quyết tự suy đoán sâu xa. Tự cho rằng đã hiểu hết tính toán của phía Nam, không còn muốn lưu lại thêm. Chỉ dâng biểu khẳng khái cáo từ, còn cười nhạo phía Nam tầm nhìn hạn hẹp, yếu đuối an phận. Sau đó vẫy vẫy ống tay áo, nhanh chóng rời đi.
Hoàng Thượng đối với biểu tấu kèm theo văn từ có thể được coi là rộng mở đó, mặt không đổi sắc —– ông sớm đã không thèm chấp với những lời lẽ khiêu khích đó rồi. Chỉ tiện tay đưa cho nhi tử thân cận bên cạnh, nói: “Con xem một chút đi”.
Tư Mã Dục tỏ ý: “Không chiếm được tiện nghi của người ta liền chửi ầm lên, thật là mất mặt”.
Hoàng Thượng cười phá lên. Rồi lại thở dài đầy tâm sự, “không biết ta còn được sống bao nhiêu năm nữa, có còn cơ hội được nhìn ngắm Lạc Thủy và Mang Sơn hay không”.
——- Mộ Dung thị cũng không đề cập tới hắn. Dù sao Thôi Sâm, Lư Hiên cũng không có cùng một tổ tông với bọn họ. Mà hai người họ cũng chưa từng trải qua lưu ly loạn lạc, chết chóc, nên đối với Tư Mã thị cũng không một lòng một dạ hướng về, đối với người Hồ cũng không có thâm thù đại hận. Bọn họ chỉ đứng ở phía trung lập, cân nhắc lợi ích sau này của mình.
Mai sau Bắc phạt, chỉ sợ không thể tái diễn lại cảnh Nam Bắc một lòng, cục diện cùng chung một mối thù.
Trong thời gian này, cả Tư Mã Dục lẫn Vệ Lang đều cố gắng trưởng thành nhanh hơn.
Chuyến viến thăm lần này của hai nhà Thôi, Lư cộng với thực lực thiếu niên của họ đã kích thích bọn họ không ít. Đều chung một độ tuổi, trong lúc các cậu tơ tưởng đến một cô gái, cạnh tranh nhau chí chóe, thì người ta đã thực sự biết cầm đao lên ngựa giết người rồi.
Tuy ngoài mặt thể diện đều ngang nhau, nói năng thì cũng hùng hồn hơn cả, nhưng cũng không che dấu được cảm giác thất bại trong lòng —– Trên người bọn Thôi Sâm, Lư Hiên đều tản mát cùng một mùi vị đã tinh luyện qua đao kiếm, khí chất sát phạt quyết đoán, so với họ các cậu chỉ giống như lũ con nít hỉ mũi chưa sạch.
Nhờ vào tâm lý đó, tới bây giờ đều là những động lực to lớn để phấn đấu.
Hoàng Thượng cùng với các triều thần nhanh chóng phát hiện ra, tính tình Thái tử đã ngày càng trầm ổn, chứ không còn ham chơi nghịch phá khiến cho người khác dở khóc dở cười như trước nữa. Những lúc thảo luận chính sự đều rất chú tâm lắng nghe, những lúc nhàn tản cũng chịu khó lui tới xã giao với bọn họ.
Vương Thản lại có cảm nhận thực tế hơn —— cuối cùng thì Tư Mã Dục đã không còn cứ cách hai ba ngày lại chạy đến tường viện nhà ông nữa!
Thái tử ngay từ lúc còn nhỏ đã khiến cho Hoàng hậu cảm thấy thực vui mừng.
Bậc làm cha mẹ luôn luôn vội vã, nhi tử vừa mới biết đi đã thúc giục nó chạy, mới biết chữ đã nghĩ đến hình ảnh đỗ Trạng Nguyên, mới lớn hơn một chút đã suy tính cưới vợ cho nó như thế nào, vợ còn chưa cưới về đã bắt đầu nghĩ đến được ẵm cháu.
Hơn nữa Hoàng hậu sinh hạ Thái tử khi tuổi đã không còn trẻ, bình thường những phu nhân cỡ tuổi bà, có ai còn chưa được ẵm cháu đâu?
Vì thế thường chọn một vài thời điểm thưa chuyện cùng Hoàng Thượng: “Có phải cũng đã đến lúc định việc hôn nhân cho A Mang rồi không?”.
Hoàng Thượng nói: “Cũng không cần sốt ruột quá, đây là thời điểm A Mang đang nổ lực học hỏi. Nếm sự đời quá sớm, rất dễ bị mài mòn chí khí”.
Hoàng hậu bật cười: “Không phải chàng năm đó cũng thành thân vào tuổi này sao? Sao không thấy bị mai mòn chí khí —— hay là do năm đó thần thiếp không đủ ôn nhu, nên bệ hạ mới không sa vào”.
Hoàng Thượng cầm lấy tay bà, ánh mắt dịu dàng nhìn bà, nói: “……… A Mang và trẫm năm đó, không hề giống nhau”.
Nếu như Tư Mã Dục nhận được một nửa phần hung hiểm của Hoàng Thượng năm đó, bây giờ cậu sẽ không có cái tính cách hoạt bát, cởi mở như bây giờ. Tất nhiên Hoàng hậu cũng hiểu được, không còn nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Là do thần thiếp nóng vội”.
Mặc kệ bên này Hoàng hậu không nôn nóng, tự nhiên cũng có nhiều cách khiến cho mẹ A Ly sốt ruột.
Những lúc mạng phụ bái yết, Hoàng hậu thường đối với mẹ A Ly nói nhiều hơn một chút. Nếu có ban cho vật gì, ngẫu nhiên cũng sẽ tặng riêng cho A Ly món đặc biệt hơn. Nhìn vào chỉ là ngẫu nhiên, cũng không hề nói ra điều gì, nhưng cũng đủ để mẹ A Ly hiểu ra một điểm —- khuê nữ của bà, ta còn chưa quên đâu.
Mẹ A Ly: tôi cũng có thể giả ngu được vậy!
Tiếc là mẹ A Ly có muốn giả ngu, cũng phải có người sẵn lòng bồi bà cùng giả ngu thì mới được.
Tất cả các phu nhân, ai mà không tai thính mắt tinh? Dư sức nhìn ra ý tứ của Hoàng hậu. Vương gia khuê nữ nhiều, A Ly cũng không phải tốt nhất, hà cớ gì phải tranh giành cùng Thái Tử?
Thế là, mỗi ngày mẹ A Ly đều thấy nhà các chị em giâu đều bị bà mai phá cửa, bọn chị em họ của A Ly trong chốc lát đều đã được các thiếu niên lang chọn lựa. các cô nương nhà khác cùng độ tuổi với A Ly cũng đều định hôn sự xong xuôi, chỉ có mình A Ly là không một ai thăm hỏi.
Người không hiểu chuyện, có khi còn nghĩ rằng A Ly bị ế chứ chẳng chơi!
Nhưng mà cái việc nhân duyên chậm trễ của A Ly, cũng không đến nỗi nào. Vương Thản chính xác là một công tướng mặt đen có tiền đồ, tất nhiên khuê nữ của ông giá thị trường cũng phải cao. Cho dù sau này không làm được chức Thái Tử Phi, cũng tuyệt đối không lo khó gã.
Chẳng qua mẹ A Ly tiếc hận —– Tạ tam lang cũng là một thằng nhóc đắt giá, chỉ sợ đợi đến khi A Ly được phép gả ra bên ngoài, chàng con rể hoàn hảo này cũng đã về tay người khác.
Vào tháng Sáu, phương Bắc quả nhiên xảy ra chiến tranh. Bắc Tần phái sáu vạn tinh binh thảo phạt Bắc Yến, mà Bắc Yến cũng tập hợp được ba mươi vạn đại quân dĩ dật đãi lao (đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công), quyết tâm so kè thắng bại với Bắc Tần.
Sĩ tộc Giang Nam đang giữa cơn rộn ràng nhốn nháo tranh đoạt mối hôn phối tốt cũng tạm thời lặng xuống. Mọi người đều hướng mắt theo dõi thế cục phương Bắc, trong triều cũng ra vào ứng đối.
Vào tháng Tám, đại tướng quân Hoàn Tịnh chết vì bệnh. Thái Phó Tạ Hoàn lĩnh chức Thượng Thư, tả Vệ tướng quân đổi thành Trung Thư Lệnh, hai người chung tay nắm quyền triều chính. Vương Thản cũng từ Mạc Phủ của Hoàn Tịnh vào triều, nhận chức của tả Vệ tướng quân, kiêm Bản Châu đại công chính.
Đại lang Tạ gia là Tạ Băng đã được Thái Phó tiến cử trấn giữ bên ngoài, nhậm chức Thái Thú Duyệt châu. Thành Kiến Nghiệp, người có giá trị trường nóng hôi hổi là Tạ tam lang, đang được các thiếu nữ trong khuê phòng mỏi mòn trong ngóng, cũng nhanh chóng rời xa nơi an lành phú quý này, đi theo huynh trưởng đến vùng Giang Bắc có tập tục dũng mãnh.