Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

chương 32: chim yến xây tổ (tam)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tư Mã Dục nghe thấy tiếng kêu của A Ly ở bên ngoài, ấn thật mạnh quân cờ trên tay xuống bàn, người liền đứng bật dậy, lao nhanh ra khỏi khoang thuyền.

Từ đằng xa đã thấy gương mặt A Ly dần chìm xuống nước, bộ y phục màu trắng chìm nổi nhấp nhô. Hai tay A Ly đang ra sức giãy dụa, đang cố gắng muốn bám vào mép thuyền, Tư Mã Dục nhanh tay giơ tay ra kéo cô, người lái thuyền cũng có ý muốn đẩy thuyền sát vào. Nhưng một trận gió lớn nổi lên, trái lại khiến cho chiếc thuyền càng trôi xa thêm.

A Ly không hề biết mình đang bị cái gì lôi đi, nó còn đang mỗi lúc kéo sâu vào trong nước.

Tư Mã Dục cấp tốc cởi quần áo, người cầm lái đứng ở phía sau anh réo gọi gì đó, mà anh không thể nào nghe và hiểu được, nhanh chóng nhảy theo xuống nước.

Mưa gió mờ mịt, sóng nước quay cuồn vẩn đục. Muốn ổn định ở trong nước cũng không hề dễ dàng.

A Ly tuy thông thạo kỹ năng bơi lội, nhưng mà mắt cá chân đang bị dây nhợ quấn lấy, đầu bên kia hình như bị một con cá lớn mắc vào rồi tha đi, thực sự cô đã không còn đủ khí lực để phản kháng, liền bị kéo thẳng xuống dưới.

Chỉ đành cố nhịn hít thở. Nước gần như muốn chảy đầy lỗ tai, khắp bốn phía đều là những bọt nước rơi ra từ khoang mũi của cô. Cô cố gắng lấy tay che kín miệng và mũi, nhưng đã gần như hít thở không thông.

Từ lúc bỏ rơi Tạ Liên, cô đã biết đời này sẽ bị báo ứng. Nhưng chưa từng nghĩ rằng nó lại đến nhanh như vậy, hơn nữa lại với hình thức này. Lần trước chưa kịp nếm trải cảm giác đau đớn đã xong xuôi, còn lần này đến ngay cả phương thức chết cũng đều được thăng cấp. Các giám khảo thật sự quá ngoan độc và xảo trá đi.

Cô thấy khổ sở vô cùng, so với bất kỳ thời điểm nào cũng không khổ sở bằng.

Cô nghĩ, mình vừa mới bừng lên mong muốn được cùng Tư Mã Dục sống tốt đời này. Vậy mà mới chỉ vừa trải qua chút thời gian ngắn ngủi thôi đã sắp chết đi.

Cô yêu anh. Cô không thể lừa dối chính mình thêm nữa. Cô còn muốn sống mãi đến sau này, cùng với anh răng long đầu bạc.

Tại sao lại khó đến vậy? Rõ ràng đã trọng sinh một lần, thế sao mà vẫn phạm nhiều sai lầm đến vậy? Đã thích thì phải đấu tranh, trốn tránh có được ích lợi gì chứ?

Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian.

Ý thức của cô đang dần hỗn độn. Hướng về nơi tối đen phía trước, nhìn thấy Tư Mã Dục đang phóng người xuống dưới nước, tóc bồng bềnh trong nước như những sợi tảo biển nhẹ nhàng tung bay.

Chớp mắt Tư Mã Dục đã biến mất ở vùng nước bùn, Vệ Lang không thể giữ chặt anh, cơ hồ như đã phát điên.

Loại thời tiết xấu thế này lại nhào xuống nước cứu người, giữ được mạng mình đã khó huống chi là cứu người ta, sao có thể hồ đồ vậy chứ? Đầu Tư Mã Dục bị úng nước rồi sao?

Anh quay lại ra lệnh cho hai thị vệ bên người Tư Mã Dục, “nhảy xuống đi! bơi trở về! Bẩm báo cho Thái Phó và Tạ Liên, bảo bọn họ lập tức sai người tới cứu giúp!”.

Thị vệ đã thất kinh từ lâu, giờ này nhận được mệnh lệnh, không kịp nghe xong xuôi, đã cởi lớp áo ngoài nhảy ùm vào trong nước bơi đi,

Vệ Lang thì chạy đến uy hiếp người cầm lái, “lái qua đó, lái qua đó cho ta!”.

Người cầm lái đang cố gắng giữ vững phương hướng “Ở bên kia, trên thuyền có sào, lại đây hỗ trợ đi!”.

Con cháu Tạ gia khá đông, cùng một thế hệ thân thiết cũng nhiều. Việc trêu chọc tân lang tân nương so với các nhà khác thì náo nhiệt hơn hẳn. Bây giờ đang lúc cao trào náo nhiệt, không cho Tạ Liên dễ dàng vào động phòng, họ đều đang vây quanh tân nương để trêu đùa.

Hoàn Đạo Liên cũng là cô nương trầm ổn, đang lấy phiến che mặt, cười cười không nói, mặc cho mọi người hứng khởi bủa vây.

Quá lắm, cũng chỉ là lén sau cánh quạt trộm nhìn Tạ Liên một chút, sóng mắt lưu chuyển, có thể nói vô cùng thẹn thùng, vừa thấp thỏm vừa chờ mong. Vì lẽ đó nên càng bị trêu ghẹo nhiều hơn.

Bản thân Tạ Liên cũng bị lôi kéo làm khó dễ. Trải qua ba cốc rượu tân hôn trước mặt bọn người ham náo nhiệt. Trong chốc lát, cả một đám người đều ồn ào đề nghị anh phải hôn tân nương tử, khiến cho sắc mặt anh có chút xấu hổ, với lại không thể khước từ quá thẳng thừng, nên mới bị đẩy dần về phía trước.

Anh xáp lại, Hoàn Đạo Liên cũng thoải mái hạ dần cây quạt xuống, lộ ra góc trán mượt mà.

—- Về mặt tư thái tuy là trang nhã ung dung, nhưng rốt cuộc cũng là tân nương mới gả. Lúc trước còn lén nhìn trộm, nên khi Tạ Liên mới bị đẩy qua, không tự chủ khép đôi mi xuống. Trong đôi mắt đen láy là một mảnh sóng nước ôn nhu, gương mặt cũng đã nhuộm một tầng mây đỏ.

Cử chỉ này vừa thuần khiết lại lay động lòng người, bọn người gây ồn ào lại không biết xấu hổ mà cứ trêu đùa cô. Thấy Tạ Liên đã dừng bước chân, mới khép môi khép miệng nín thở chờ.

Thật lâu sau Tạ Liên vẫn chưa hành động, đang từ trên cao nhìn xuống đôi mi dài của tân nương nấp sau chiết phiến kia.

Tạ Thanh Như đứng bên cạnh nhìn anh.

Cô nhỏ này thông minh, lại gần gũi với A Ly, đã biết giữa Tạ Liên và A Ly thân thiết đến cỡ nào. Nhưng mà lúc A Ly bị hứa hôn, không hề thấy Tạ Liên có biểu hiện gì khác thường. Cô âm thầm đoán mò, dù sao cũng chỉ là một cô nàng thanh mai trúc mã thân thiết nhất mà thôi, tuy khó mà không buồn bã, nhưng cũng không đến nỗi phải đau lòng vô hạn, nên mới an tâm.

Sau đó, Đông cung ra lệnh Tạ Liên và Vệ Lang đến Vương gia đón dâu, cô lại cảm thấy Đông cung ép người quá đáng —– vợ tương lai đã bị nhà người ta cướp đi, sao lại còn có thể yêu cầu quá đáng đến thế? Còn muốn tam ca của cô đi đón tân nương!

Sau này nghĩ ra, người mà có thể thay Thái tử đi đón tân nương, trong số các thiếu niên đồng lứa, ngoại trừ Tạ Liên ra thì còn có ai tốt hơn? Lại thấy chính bản thân Tạ Liên dửng dưng đồng ý, đành tiếp tục an tâm.

Nhưng mà giờ phút này, Tạ Liên đang dùng đôi mắt đen thẳm pha lẫn hơi say nhìn tân nương chăm chú, không biết tại vì sao, cô nhìn vào đôi mắt đó lại cảm thấy đau lòng vô hạn. Cô bỗng dưng bừng tỉnh trong ảo giác—- Tạ Liên đã có chút cảm giác không chịu nổi gánh nặng nữa rồi.

Nhưng ảo giác này cũng chỉ là thoáng qua. Trong đôi mắt Tạ Liên rõ ràng chính là trân trọng và yêu thích.

Sau khi nhìn chăm chú một lúc, rốt cục anh cũng đến gần từng bước, nhẹ giọng nói: “Xin mạo phạm nương tử…….” Liền khép mắt lại, chậm rãi cúi người xuống.

Mọi người đều nín thở. Bất thình vào lúc đó, bọn tôi tớ ở gian ngoài vội vàng lao tới.

Tạ Liên phản ứng nhanh, vừa nghe tiếng đã đứng bật dậy, che chắn cho cô vợ mới cưới ở sau lưng. Tôi tớ lướt qua gian phòng hỉ, cấp tốc thì thầm với Tạ Liên vài câu.

Bả vai Tạ Liên ngay lập tức căng thẳng, thậm chí đến một câu cáo từ cũng không kịp nói, đã nhanh chóng xoay người lao đi chỉ để lại âm thanh, “Ngựa và thuyền đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”.

“Đang chuẩn bị ạ ….”.

Tôi tớ vội vàng bẩm báo. Cũng chỉ trong vòng nửa khắc hai người đã nhanh chóng khuất xa, âm thanh theo đó không còn nghe thấy nữa.

Gian ngoài rối loạn một lúc lâu. Mọi người bên trong phòng cũng hơi kích động, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Trưởng tẩu Cố Uyển của Tạ gia không rõ nguyên do, muốn sai người ra ngoài hỏi thăm. Lại sợ vắng vẻ tân nương, mới bước lại trấn an này nọ. Hoàn Đạo Liên cũng đã dời chiết phiến, không đợi người bên ngoài đến giải thích thay Tạ Liên, liền phân phó thị nữ hồi môn bên cạnh, “Nhanh lên. Nấu thật nhiều trà ngon mang lên đây rồi dẫn người đuổi kịp Tạ lang, đợi Tạ lang sai khiến”.

Phân phó xong xuôi, đối diện với ánh mắt Cố Uyển, mới mang theo chút vẻ thẹn thùng, cúi đầu xuống. Cây quạt cũng thuận đó được đặt ở một bên.

Cố Uyển tiến lên kéo tay cô, đối với mọi người, cười nói: “Coi các ngươi náo loạn lên kìa, đã có Thái Phó đi cùng tam thúc, còn có thể xảy ra chuyện gì? Trái lại còn phải để tân nương chiếu cố cho các ngươi”.

Thấy mọi người đã bình tĩnh trở lại, mới cười rồi lôi kéo Tạ Thanh Như, “Lại đây, ngồi nói chuyện với tam tẩu muội một lát đi. Tỷ sang chỗ mẹ hỏi thăm trước đã”.

Tạ Thanh Như hiểu biết, lập tức biết chuyện gì quan trọng hơn nên không rối loạn, gật đầu nói: “Tỷ đi nghe ngóng đi. Đã có muội ở lại với tam tẩu rồi mà”.

Mặt sông sóng xô cuồn cuồn, mưa to như trút nước, giữa mặt sông đã xuất hiện nhiều xoáy nước. Cố gắng băng ngang qua mặt nước, đã vài lần cơ hồ thuyền gần như bị quật nghiêng một bên.

Tạ gia nhanh chóng mang theo đoàn người lại đây, cả mấy chục chiếc thuyền đang cố gắng tìm kiếm.

Vậy mà vẫn không sao tìm thấy tung tích của Tư Mã Dục lẫn A Ly.

Cuối cùng lão lái đò mới nói: “Chỉ e đã bị dòng nước cuốn đi rồi. Loại thời tiết này rất khó tìm kiếm, chúng ta có thể phân phó một vài người đi dọc theo bờ sông tìm thử xem”.

Tạ Liên liền phân bố vài người của mình theo sát Vệ Lang, tập trung tìm kiếm trên bờ, còn mình thì lĩnh một con thuyền lớn, cố gắng từng chút một rẽ ngang trên dòng nước chảy siết.

Tư Mã Dục ôm lấy A Ly, cố gắng áp môi mình lên môi cô để truyền không khí.

A Ly đang bồng bềnh trong mờ mịt sóng nước, theo bản năng hút vào. Bên tai tiếng rầm rì của sóng nước ngày càng rõ hơn, mới đột nhiên hoàn hồn, dùng sức đẩy Tư Mã Dục ra.

Ở trong nước, hết thảy mọi động tác đều trở nên chậm chạp, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi bị sóng nhấn chìm, xung quang trở nên vô cùng tĩnh lặng. Sức mạnh to lớn đó, tưởng như ngay lập tức sẽ cuốn trôi anh trên mặt nước theo hướng ngày một xa, nhưng hiện tại lại thấy anh đang nắm chặt cổ tay cô, cùng nhau bị kéo xuống.

Bên dưới mặt nước tạm coi là ôn hòa, A Ly đã có thể tự ổn định thân thể. Liền cố gắng lắc đầu, chỉ vào mắt cá chân của mình. Muốn nói cho anh biết, cô đã bị vướn rồi, gỡ không ra.

Tư Mã Dục lại càng cố lặn sâu xuống nước, có ý muốn cởi bỏ đám dây nhợ đang quấn quanh chân cô.

— đám dây quấn vào nhau lộn xộn, dù cho có là giữa ban ngày ngồi trên đất để gỡ nó, cũng chưa chắc đã gỡ được, huống chi là đang ở trong nước?

Tư Mã Dục bèn cúi người xuống cắn, bọt nước như những hạt trân châu cứ liên tiếp từ môi anh bay lên trên.

A Ly tràn ngập nước mắt, cũng không có ý đẩy anh ra.

Cũng cố gắng cúi người xuống, cùng nhau gỡ nó ra.

Nhưng không gỡ được, làm thế nào cũng không gỡ được.

Lồng ngực A Ly bị đè nén như muốn nổ tung. Khó thở đến cực hạn, đôi chân không khống chế được quẫy đạp trong nước loạn xạ. Tư Mã Dục đang muốn giúp cô truyền không khí, A Ly đã dùng sức đẩy anh ra một bên.

Tư Mã Dục bèn cởi đai lưng của cô rồi đưa cho cô nắm một đầu. A Ly cũng gật đầu. Anh nắm đầu khác rồi bắt đầu bơi đi, nghĩ sẽ cố gắng ngoi lên mặt nước thở một hơi nữa. Bỗng nhiên con cá kia lại làm loạn.

Rõ ràng đã thấy A Ly nắm chặt đai lưng rồi, nhưng Tư Mã Dục vẫn chưa thể yên tâm, quay đầu tóm chặt lấy cổ tay cô.

Lúc này, con cá kia cũng đã bơi lên khỏi mặt nước. Anh gắt gao ôm chặt A Ly, sống chết không buông ra. Bị kéo đi một đoạn.

Gần đến mặt nước, có lẽ hai người sắp có thể thở được một hơi rồi đây.

Sóng trên mặt sông dồn dập hỗn loạn, chỉ mới vừa ngoi lên, đã bị cuốn đi ngay lập tức. Vừa bơi vừa kéo theo hai người, con cá kia coi ra cũng đã kiệt sức, khó có thể gắng gượng được nữa.

Hai người bị dòng nước cuốn đi, cùng nhau chìm nổi. May mà lần này đã có thể ngoi lên để thở.

Dòng nước chảy ngày càng nhanh, mặt nước càng ngày càng chật hẹp, dọc hai bờ sông đá ngầm cũng nhiều. Hai người đã tổn hao hết khí lực từ sớm, ngoại trừ ôm chặt người trong lòng, còn lại gần như đã mất đi ý thức. Chỉ khi bị mắc trên một tảng đá cạn, mới có thể ổn định một chút.

Mưa vẫn rơi dày đặc như gom góp hết nước của đất trời đổ xuống.

Cuối cùng nhờ một cơn sóng to đẩy đi, hai người mới có thể bị đánh lên trên bờ.

A Ly chỉ bị thương một ít, tỉnh lại trước tiên.

Tư Mã Dục vẫn nắm chặt cổ tay của cô.

Cô ngồi dậy ôm lấy anh, loạng choạng một chút. Mới nhìn thấy con cá đã lôi cô xuống nước cũng đã bị lôi theo lên bờ, mang cá khép mở, hiển nhiên còn chưa chết hẳn. Đôi mắt thô kệch liếc nhìn cô, chỉ nhìn thấy nửa thân nhưng có lẽ là rất dài.

A Ly vận sức túm lấy dây rồi kéo mạnh. Dưới chân có vật cản, không chú ý tới, nên ngã bổ nhào lên người Tư Mã Dục, cú té thật mạnh, mắt nhìn anh hơi hơi chua xót.

Vội kéo anh dựa vào trên đầu gối, vỗ cho nước trong cuốn họng trào ra. Đợi khi anh hít thở bình thường, mới trở lại chỗ con cá kia rồi cố gắng kéo nó ra xa chỗ có nước, sau đó lấy một cục đá đập đến đứt dây đi.

Cả người cô đã suy nhược, run rẩy kịch kiệt. Vội vàng kiểm tra trên dưới, thấy trên người Tư Mã Dục cũng không có vết thương nào đáng kể. Mới gắng sức kéo anh đứng dậy, quan sát một lát rồi dìu anh vào bên trong để tránh mưa.

May thay, Tư Mã Dục cũng nhanh chóng tỉnh lại.

Ở không xa bên bờ sông có một ngôi nhà gỗ,

Bên trong chỉ có một vạc giường đơn sơ cùng cái nồi cũ, có lẽ từ rất lâu đã không còn ai ở. Xung quanh Đông Sơn tuy có nhiều nơi là tư uyển của các đại sĩ tộc. Mặc dù là tư uyển, nhưng cũng không hề cấm đoán dân chúng phụ cận đến đây đánh cá và săn bắt, chỉ là phải chú ý “không được dùng rìu vào núi đốn củi”. Cho nên bọn họ cũng sắp xếp cho một vài người trông coi rừng sống tại đây. Nơi này có vẻ chính là nơi mà người trông coi rừng trú lại.

Nhận ra nơi này không phải là nơi không người, thường có thú hoang lai vãn, cũng tạm an tâm.

A Ly tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm ra hòn đá, run lập cập cố đập lấy lửa.

Tiếc là thứ này cô không biết cách dùng….. đập vài lần đều sơ sẩy đập nhầm đầu ngón tay, hai bàn tay mặc dù đã bị lạnh cóng tê liệt, nhưng vẫn thấy đau đớn vô cùng.

Tư Mã Dục liền chìa hay tay tới.

A Ly nói: “chàng nằm nghỉ đi”. Anh vì che chở A Ly, đã bị đá đập vào không hề nhẹ, mặc dù tay chân lành lặn, nhưng không chắc có bị tổn thương đến gân cốt hay không.

Tư Mã Dục chỉ im lặng đập tới khi tóe lửa, sau đó dùng cả người ướt sũng ôm chầm A Ly.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio