Vệ Lang không hiểu được nhiều lý lẽ trong lời nói của tứ thúc A Ly.
Cậu lại rành về mặt trái của kinh nghiệm hơn —– nếu chân chính chờ một thời gian để hương nồng đậm gì gì đó, đến lúc nó thơm ngon rồi đảm bảo sẽ có hàng tá người muốn thưởng thức, tuyệt đối sẽ không tới lượt cậu. Thế chi bằng cứ việc tranh thủ cướp về trước rồi sau đó từ từ chờ đợi ngày tháng nó trở nên thơm ngon, không phải tốt hơn sao.
—– cậu nhóc này không hề có sở thích dưỡng nhỏ thành lớn, mà vì ngay từ nhỏ những thứ ngon lành đều không tới lượt cậu chạm tới, cái gì tốt cũng đều bị người ta tranh trước mất rồi.
Vậy nên cứ nhìn vừa mắt, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là lén đoạt trước. Nhưng trên thực tế, đồ vật mà cậu có thể đoạt được về rất ít, nên những đồ cậu đã đoạt thành công đều được yêu quý như bảo bối. Còn những đồ không tranh được cũng không quan tâm nữa, thế nên chưa hề trải nghiệm được cái gì gọi là nồng đượm, là tốt hơn.
Mặc dù hiện tại Vệ Lang đang dần trổ mã thành một thiếu niên đẹp đẽ hoàn hảo, trong tay cũng không thiếu gì đồ tốt. Nhưng bóng ma của tuổi ấu thơ vẫn luôn kè kè ám ảnh theo cậu mỗi ngày, chính vì vậy cái tật xấu keo kiệt và hấp tấp đến hiện giờ Vệ Lang vẫn không sao sửa được.
Đúng vậy, chính là keo kiệt.
Đa số mọi người khi nhìn vào Vệ Lang đều có ấn tượng về mỹ mạo và giáo dưỡng, chỉ có số ít người lơ là phần mỹ mạo kia mà chú ý tới vấn đề sát phôi, lại càng ít người biết rằng, đằng sau cái tai tiếng sát phôi đó, Vệ Lang còn là một người keo kiệt đến mức quái gở. Đối với đồ vật, cậu thể hiện ở chỗ luyến tiếc đồ cũ, đối với con người thì thể hiện ở chỗ bao che và thiên vị. Ồ tất nhiên, với điều kiện tiên quyết, đồ và người toàn bộ đều là của cậu. Một giây thuộc về cậu, suốt đời cũng sẽ là của cậu. Cậu mà đã che chở thì sẽ dốc hết lòng hết dạ che chở, hơn thế nữa còn chuyên tâm che chở suốt cả đời.
Bạn thấy dung mạo cậu ta mỹ miều, mềm mại như sóng nước, sống động như gió xuân, nhíu mày hay cười đùa đều say đắm lòng người, từ điệu bộ khuôn mặt đến cách nói năng đều không thể ôn nhã hơn, là thiếu niên đẹp hoàn hảo như ngọc, thật như sao trên trời, khó lòng tìm thấy ở nhân gian. Nhưng xét về bản chất thật sự, Vệ Lang lại là một gã hấp tấp liều lĩnh như đi ăn trộm ăn cướp, sau khi cẩn thận mang về, mới bắt đầu lên kế hoạch bù đắp từng ngày, sau đó sẽ nhe nanh nhe vuốt mà bảo vệ suốt thôi.
Cái tên vừa hấp tấp vừa keo kiệt này tuy chưa hiểu hết những đạo lý của tứ thúc A Ly, nhưng cậu vẫn thấy rằng đây là vấn đề riêng của mình. Cho dù không phải là vấn đề của mình, cậu cũng phải cẩn thận suy xét đến cùng.
Bởi vậy chuyện cưới xin A Ly lúc này cậu cũng tạm thời để xuống.
Vệ Lang cho rằng bản thân cậu đã tự hiểu rõ tình cảm mình rồi. Chính xác A Ly chính là cô nàng thân thiết nhất mà cậu đã gặp qua, tuy rằng tính tình hơi u sầu, nhưng xét toàn diện thì cậu vẫn thấy yêu thích.
Thế nên hiện tại cậu đang cố gắng đi theo một hướng, đó là dùng một loại phương thức khác biệt để yêu thích A Ly, cố chờ đợi cái gọi là “thời gian lâu dài vị sẽ đậm đà” sẽ đến.
Chúng ta buộc phải nói rằng, về mặt tình cảm, Vệ Lang thuộc trường phái có lý thuyết suông.
Phái lý thuyết suông có đặc điểm là, nhìn vào mọi vấn đề luôn rõ ràng mạch lạt, ngồi phân tích tình hình cùng hướng đi của người khác thì khá lắm. Nhưng đến khi chính mình gặp phải, chỉ sợ cho đến chết, cậu vẫn không sao giải thích được yêu một cô gái và giữ gìn tình cảm huynh đệ có gì khác nhau.
Nói ngắn gọn, vấn đề quan trọng nhất Vệ Lang đang vướng vào đó là —- cậu không yêu A Ly, nhưng cậu lại không biết chính mình không hề yêu A Ly, còn cố tình để mình thể hiện ra là chính mình đang yêu A Ly sâu sắc.
Con người rất dễ tự mình đa tình. Huống gì A Ly lại còn là một cô nàng vừa xuyên không lại vừa trọng sinh —- ai ai cũng nói rằng, xuyên không và trọng sinh là hai đặc quyền vô cùng lợi hại, sức hấp dẫn kia đi kèm kinh nghiệm sống nên có thế giới quan ngày càng logic. Hơn nữa đây lại là địa điểm thi của cô, nhiệm vụ chính của cô là trải qua một đoạn tình duyên hoàn mỹ nhất.
A Ly bắt đầu cảm thấy bất an.
Bất an này bắt đầu sinh sôi từ hôm thượng tị, kéo dài đến hôm sơ ngũ sinh nhật của Vệ Lang thì đạt đến cao trào. ()
() ngày thượng tị là ngày đầu tiên của tháng Ba cũng là lễ trừ ma của vùng Giang Nam, sơ ngũ là ngày năm tháng năm của tháng Năm.
Ngày thượng tị không chỉ có ca khúc sông Thương, còn có đạp thanh du xuân dọc bờ sông, múa hát và chơi trò chơi. Nói xa xưa một chút, ngày này nguyên gốc chính là ngày mà nam nữ tìm kiếm mối lương duyên, nói trắng trợn hơn chính là ngày dâm bôn dã hợp. Thời đại này tuy về cơ bản các tập tục xưa đã dần phai nhạt, nhưng mà các cô nương lại coi việc đạp nước bắt cá như là trò mối lái, lộ hờ nửa cánh tay trắng ngần, vui đùa ầm ĩ, khi mà có nam tử nào lại gần tán tụng, đại đa số họ đều hiểu ý mà cười duyên, không hề thốt ra một lời trách móc nào.
Đây là quảng thời gian đáng nhớ nhất trong năm, cũng là năm mà Giang Nam có được hội du xuân náo nhiệt nhất. Từ các hậu phi (hoàng hậu và phi tần) công chúa, cho đến đám nữ quyến, tiểu thư danh gia đều xuất môn đi đạp thanh. Dĩ nhiên, đã dám ra ngoài du xuân thì chẳng sợ gì người ta nhòm ngó, huống hồ lại là cố tình muốn được người ta ngắm nhìn, trên dưới khắp nơi nam nữ đều cố trưng bày phong thái xinh tươi anh tuấn nhất. Dọc hai bên bờ sông đều là danh sĩ cùng mỹ nữ, ngọc bội va nhau kêu leng keng, gấm vóc sáng lóa, như hoa mai nở rộ.
Gia đình A Ly đã có mặt tại bờ sông ngoại thành và đang dựng lều vải. Bọn danh sĩ đều tự mình đi làm lễ trừ ma, đám phụ nữ thì tụ tập ở dọc hai bờ sông hái hoa trò chuyện, số còn lại thì tập trung bên trong để hát hò cùng nhảy múa.
Khéo léo của A Ly rất thu hút bọn trẻ con, cô còn chưa tới tuổi xã giao rộng rãi, thế mà bọn đệ đệ muội muội đều tập trung quây quần quanh cô mà vui đùa. Các thiếu nữ đương thời đều ngồi tụ tập cùng các phu nhân, chỉ riêng A Ly là bị vây quanh bởi một đám nhóc năm sáu tuổi. Trải một tấm thảm nỉ trên mặt đất, cô an vị trên tấm thảm, bên trái la lên muốn con thỏ, bên phải lại la lên muốn con dế mèn. Thế mà cô không nói gì, chỉ mỉm cười, mặt mày vui tươi, lấy mớ lá rơm bện thành con thỏ nhỏ xinh như cây nấm, bốn phía đều là những giọng lanh lảnh của trẻ con “a tỷ, đệ/muội muốn một chú cọp to ơi là to”.
Gió mát nước trong, ánh nắng rực rỡ, một cô nương có đôi mắt trong sáng hơn mặt nước, có nụ cười ấm áp hơn cả ánh nắng mai. Khiến cho một vài thiếu niên yêu thích vẻ trong lành đạm mạc, nhìn ngắm dung mạo kia, hết sức động lòng người.
Người đầu tiên đến bắt chuyện với A Ly, chính là Thẩm Điền Tử của Thẩm gia.
A Ly đối với Thẩm Điền Tử cũng có ấn tượng khá sâu sắc —- cậu chàng này thật đáng thương.
Bởi vì danh tiếng dòng họ tương đương, lại đều là tiểu bối có tài năng xuất chúng, cho nên ngay từ nhỏ cậu ta vẫn luôn bị đem ra so sánh với Tạ Liên. Đến khi được mười lăm, mười sáu tuổi hai người vẫn còn bị đem ra so đọ. Nhưng Tạ Liên vốn giỏi giang bẩm sinh, người thường có cố gắng đến đâu cũng vẫn có giới hạn, chỉ trong hai ba năm, Tạ Liên đã bỏ xa Thẩm Điền Tử một đoạn dài. Vốn Thẩm Điền Tử không tệ, nhưng ngặt nỗi ai cũng có thói quen so sánh cậu với Tạ Liên. Thế nên gần đây, tên tuổi cậu đã bị bàn tán là người dở tệ mất rồi. Đó là chưa nói —- vài năm sau Vương Diễm cũng trưởng thành, mọi người lại cứ cố tình so sánh cậu ấy với Vương Diễm, chỉ vì bỗng nhiên phát hiện, thằng bé mới chính là người có thể đem so bì với Tạ Liên, đều là thiếu niên tuấn kiệt!
—- hết gần nửa cuộc đời thiếu niên của cậu ấy, chủ yếu là bị Tạ Liên giẫm ở dưới, sau đó lại bị Vương Diễm dẫm bên trên.
Đổi lại là ai khác thì sớm đã chết vì ức chế rồi. Nhưng mặc cho dư luận ồn ào náo động, Thẩm Điền Tử vẫn một mực vững như Thái sơn. Luôn giữ khuôn phép rồi từng bước leo lên chức vị thần tử trong sáng lương thiện, từng bước in lại từng dấu chân đậm đà.
A Ly luôn cảm thấy, tính tình của cậu chàng rất giống cha cô — luôn theo đuổi những việc thiết thực, tự đi trên con đường của riêng mình mặc kệ bao lời chê bai.
Thẩm Điền Tử đi tới.
Ban đầu A Ly không chú ý, chỉ nghĩ cậu đã đắm chìm trong tiệc rượu đến mệt mỏi, mới ra đây hóng gió. Khi thấy Thẩm Điền Tử bước lại gần, mới lễ độ gật đầu làm lễ với cậu.
Thẩm Điền Tử lại bỏ đi sang hướng khác.
Một lát sau, cậu ôm theo một bó cỏ bấc đèn (灯芯草: Juncus effusus) trở lại. Khi A Ly vừa làm xong một con hổ nhỏ, đám nhóc kia lại tiếp tục nhao nhao muốn được “nai con”, “chim nhỏ”, “con tôm be bé”, cậu đã đến gần trưng ra một đám cỏ bấc đèn.
“Dùng thứ này bện đi”. Cậu ngó ngó đôi hài của A Ly, “dọc bờ sông rất là nguy hiểm”.
—– bởi vậy mới nói thằng bé này rất là thật thà! A Ly không có thói quen sai bảo người khác, đám lá tre rơm rạ cho đến đám cỏ bấc đèn đều là tự cô kiếm được, hiện tại cũng mới vừa dùng hết.
A Ly bèn nhận lấy đám cỏ kia, nói: “từ chối thì e bất kính, cảm ơn thế huynh nhé”.
Thẩm Điền Tử nghiêm túc gật đầu, nói: “Không cần đâu. Lần trước thập đệ của nhà huynh cũng đã được muội chiếu cố mà”.
Quả thật A Ly không sao hiểu được cậu đang nói gì —- cô bện một chú dế chỉ để dỗ dành Thẩm Toán Tử cười, đó chẳng qua chỉ là bản năng người mẹ. Cũng gần cả năm rồi còn gì, làm sao còn nhớ nữa — tuy không hiểu nhưng vẫn giả vờ là biết, đành mỉm cười nói, “Chuyện nhỏ thôi ấy mà”.
Thẩm Điền Tử lại lãnh đạm gật đầu. Thật ra cậu nhìn vừa mắt A Ly, vô tình nhận ra đám cỏ cô làm cũng sắp hết mới cố tình mang thêm đám cỏ mới đến. Không còn chuyện gì để nói, cũng liền cáo từ rời đi.
A Ly vẫn thế không hề bận tâm — ngày thượng tị, một thiếu niên hái giúp một cô gái mớ cỏ lá, chả có ý gì đặc biệt, tiện tay tiện tay thôi, làm gì phải suy nghĩ nhiều cho mệt.
Nhưng Thẩm Điền Tử chân trước vừa đi, chân sau Vệ Lang cũng liền ôm một mớ to đủ loại cỏ dại bước lại, hào phóng ném phịch lên tấm thảm nỉ kia.
A Ly:…….. A Sửu cậu lại muốn gây gì nữa đây!
Vệ Lang hết mực nghiêm túc nhìn cô, “Nhiêu đó đã đủ dùng chưa?”.
A Ly: “đủ…rồi…”
Đủ tuy là đủ, nhưng cậu xem của thằng nhóc Thẩm Điền Tử đi, tiệp một màu cỏ bấc đèn, cọng cỏ mềm dẻo, còn nguyên cọng, không đứt gãy, chính là đồ để bện đồ chơi hoàn hảo nhất. Còn của cậu toàn đồ hầm bà lằng không à! Ối trời, còn bẻ luôn cả nhánh rau cần nước, thứ này ngoài để ăn còn có thể bện đồ chơi được sao?
Vệ Lang hoàn toàn không nhận ra rối rắm của A Ly nhưng vẫn không sao quên được tâm trạng khó chịu. Thấy cô gật gật đầu, ôm mớ cỏ mà Thẩm Điền Tử vừa mang đến lên, “ca ca dùng thứ này để đổi được chứ”.
A Ly:……
Nói thật, cô vẫn cứ thấy Vệ Lang đang thầm toan tính gì đó —- cô đã có kinh nghiệm hai kiếp với cậu, thế mà chưa hề thấy cô nàng nào có mối quan hệ thân mật với cậu ấy.
Ngẫm lại kỹ lưỡng, tên yêu nghiệt này cùng với thằng nhóc thành thực Thẩm Điền Tử kia cũng quá xá…… có hơi hớm cảm giác CP nha.
Thế là cứng người gật gù.
Vệ Lang ôm gọn đám cỏ bấc đèn Thẩm Điền Tử vừa đưa tới, quấn thành một nùi, loạn xạ cột thành một mớ. Rồi mới quay đầu tuyên bố một thông tin bình thường nhưng ngang ngược, nói với A Ly, “Nếu dùng không đủ thì cứ bảo ca ca mang đến nữa, hôm nay không được phép tự tiện nhận gì của bất cứ người nào khác nghe không”.
A Ly trợn mắt há hốc mồm. Thấy vẻ mặt Vệ Lang không thể nói rõ là kiêu ngạo hay bình thường, trong bụng liền bị một luồn điện chạy loạn xạ giật tung —- cậu ta không phải đang đùa chứ!
Thế này chả phải đang coi cô là động vật ăn cỏ rất rõ ràng sao!
Bất chợt cô nhớ tới, bạn cùng phòng A Ba có nói sẽ xin được cùng xuyên không với cô — bạn ấy sẽ không xuyên thành một nhân vật quái đản nào đó, hoặc là đã tẩy não Vệ Lang đó chứ?
Ối thật là, không buồn cười chút nào đâu.
Từ đó A Ly đóng cửa từ chối tiếp khách.
Đổi thành một người nào khác, đại khái còn có thể dùng tâm tư thi cử để đối diện —- cô thật tình rất muốn đạt tiêu chuẩn. Nhưng quá sức chịu đựng rồi. Giờ mà cứ tiếp tục một vòng luẩn quẩn ở cái xã hội này, cho dù não bộ có thể chịu đựng được, nhưng trái tim cũng sẽ không chịu nổi.
Buộc phải dính dáng đến người thân cận với Tư Mã Dục hả, làm sao được chứ. Cả đời này, người mà cô tuyệt đối không được dây vào, một là Tạ Liên, còn người khác chính là Vệ Lang.
Nên A Ly mới bị uất ức đến phát điên.
Cô bỗng dưng nhận ra bản thân đang bị địch vây bốn phía — thế bí chính là đây, đời này cô có muốn bỏ chạy cũng không sao thoát nổi cái vòng luẩn quẩn ba người này. Mọi người thấy rồi đó, kiếp đầu cô quả là thành công chiếm đóng một người. Nhưng kiếp nhân sinh của cô lại có chỗ hổng đáng sợ, đối với cô mà nói cục diện này căn bản chính là NP mẹ ơi NP. Cảm giác đạo đức đau đớn ùa tới vô cùng trầm trọng.
Dù uất ức đến đâu cũng phải tự mình vạch ra hướng đi thôi, A Ly bỗng nhiên tỉnh ngộ — tại sao cô không tự lập ra một kế hoạch? Chính vì cô là Vương Lâm. Là khuê tú của Lang Gia Vương gia, nếu không gả được cho Thái tử, cũng sẽ phải gả cho nhà giàu có nào đó.
Nhưng nếu cô không phải thì sao nhỉ?
A Ly mở mang đầu óc, cô cứ ngoan ngoãn như này làm gì chứ. Đời người chính là dày vò lẫn nhau, cuộc sống chính là để phá hủy, cuộc thi này chính là dùng để đánh vào RP mà thôi.