Ngay từ đêm Tư Mã Dục trở về, A Ly biết rằng anh đã gặp Tả Giai Tư.
Tư Mã Dục không biết nên mở lời như thế nào, bèn sai người đưa Tả Giai Tư đến gặp A Ly.
A Ly nghe hạ nhân nói xong, đầu óc trở nên buồn bã. Tuy rằng người nọ chỉ truyền đạt lại rằng, “Điện hạ nói, người hãy thu xếp cho nàng ấy một vị trí”.
Cô đờ đẫn đáp ứng, người nọ cũng mau chóng mượn cớ cáo lui.
Tả Giai Tư ban đầu tỏ ra vui mừng, sau lại thấy thần sắc A Ly không được tốt, dần dần cũng trở nên trầm mặc, ngước đôi mắt đen láy thuần khiết nhìn A Ly, hỏi: “A tỷ không vui sao?”
A Ly không rõ, không lẽ bây giờ cô nên tỏ ra vui vẻ sao?
Tả Giai Tư cắn môi, chớp mắt liền nổi lên một tầng hơi nước, cũng không hề nhắc lại.
A Ly an bài Tả Giai Tư ở điện lý mà cô đã ở trước đây.
Tả Giai Tư mỗi ngày đều gửi sang một nhánh hoa hạnh, hoa hạnh úa tàn, cuối cùng người vẫn không lui tới.
Lần trở về từ Kinh Khẩu này của Tư Mã Dục, không thể bỏ qua tỷ tiết. Giả như danh sĩ gặp nhau, cạn chén rượu say, vốn là nhất đại thịnh sự, bỏ lỡ thật đáng tiếc. Các đệ tử cùng anh quen biết trong thành đều ở Đông Sơn mở tiệc rượu, vì anh mà đón tiếp.
Đã vào cuối xuân, thời tiết ẩm ướt ấm hơn. Đến giấc ngủ trưa, ở Đông cung cũng không còn mấy người.
Tư Mã Dục không ở đây, một mình A Ly nhàn rỗi vô cùng buồn chán, bèn đi dạo ở hậu viên giải sầu. Đi ngang qua viện Tả Giai Tư, nghe được trong sương phòng truyền đến tiếng “rôm rốp”. Do dự trong chốc lát, rồi đi vào xem thử.
—— Tả Giai Tư đang gặm một con cua. Nhìn thấy A Ly, nhất thời thất thần, sơ ý bị vỏ cua cứa vào miệng rách một mảng.
A Ly ngẩn người, thấy cô chực muốn khóc, đành bước đến giúp cô lau sơ qua. Sau đó không nói tiếng nào, nhặt cây kéo lên giúp đỡ bóc cua.
Tháng Ba chưa tới mùa cua đồng, chính là lúc non thịt. Với lại chỉ là loại cua ở bờ ruộng hoang, cho nên không được béo thịt. Xác trông thì to như vậy, tổng cộng không có bao nhiêu thịt, A Ly cố gắng cả nửa ngày, cũng mới chỉ lấy ra được một đĩa.
Đưa cho cô, hỏi: “Sao lại ăn loại thức ăn này?”
Tả Giai Tư cúi đầu, “… đói bụng.”
“Đói bụng thì gọi tụi nha đầu làm thức ăn cho muội.”
Tả Giai Tư vẫn cúi đầu, “… muội không muốn sai bảo bọn họ.”
—— tuy rằng nhóm tỳ nữ trên mặt thì kính cẩn, nhưng trong lòng không hề coi trọng cô ấy. Thứ nhất, cô xuất thân hàn vi, mà điều này lại tối quan trọng ở thời đại này. Thứ hai… cũng là do tâm lý ganh ghét, cộng với việc liên quan đến đạo đức mà suy diễn ra —— Tả Giai Tư từng chịu ơn A Ly, lại mượn cơ hội câu dẫn Thái tử, nên đáng bị khinh bỉ.
Tả Giai Tư từ nhỏ đã sống cùng anh trai và chị dâu mà lớn lên, đối với ánh mắt của người khác lại vô cùng mẫn cảm. Tự nhiên sẽ nhìn ra, vậy nên cũng không muốn gây thêm phiền toái, đành tự mình cố gắng đi bắt cua mà ăn.
A Ly đối với cô ấy cũng không có nhiều chuyện để nói, ngồi trơ ra một hồi, đứng dậy định đi.
Tả Giai Tư vội kéo ống tay áo A Ly lại, “A tỷ… A tỷ cũng nghĩ như vậy sao? Muội chỉ vừa gặp Thái tử, a tỷ liền không thích muội nữa”. Cô ngân ngấn nước mắt nhìn A Ly, lại cố nén để không phải khóc lên “Nhưng mà muội vốn được tiến cung là để hầu hạ Thái tử mà. Vì sao lúc đầu a tỷ không hề trách muội?”
A Ly không biết nên trả lời cô như thế nào. Đành trầm mặc không nói.
Tả Giai Tư thấy cô không lên tiếng, rốt cục buông lỏng tay, “Muội đã hiểu”.
Đông cung, Tả Giai Tư một người độc sủng.
Số lần Tư Mã Dục tới gặp A Ly càng ngày càng ít, rồi dần dần bắt đầu ban tặng đồ vật thường xuyên.
A Ly đối với các loại trân châu san hô, trong lòng cô cũng không biết là tư vị gì, đôi lúc cô cũng tự cảm thấy mình thực xui xẻo, Tư Mã Dục đối với cô mọi thứ đều tốt, chỉ có điều không hề thích cô. Đến ngay cả lý do để cô tâm sinh oán hận cũng không có. Có đôi khi cô cũng nghĩ, trong lúc bọn họ ân ân ái ái, cũng không hẳn là chuyện đáng để buồn. Tình duyên cũng chỉ như thế, cô còn có thể nhìn rõ vị trí của chính mình, sẽ không phát sinh ra cái gì gọi là tham lam, nguyện vọng gì nữa.
A Ly nguyên bản là một người trì độn chậm chạp, qua chuyện này cũng tự động rút về mai rùa của mình.
Vì thế thường AQ tự an ủi mình: Cho dù có là tự do yêu đương đi nữa, nhưng cũng có rất nhiều lần tan tan hợp hợp. Cho dù là thề non hẹn biển đi, chả phải cũng có di tình biệt luyến đó sao. Cho dù là một chồng một vợ như xã hội hiện đại, cũng có khối người vụng trộm bao nuôi tình nhân kia mà—— nhân tình thế thái là thế, tình yêu vốn là thứ không đáng tin cậy. Anh ta không thích bạn thì chính là không thích bạn, miễn cưỡng cũng không hạnh phúc. Anh ta đã không thích bạn, mà bạn còn phí công cản trở anh ta đi thích người khác, có thể nào ngang ngược như vậy được.
Hẳn là cô điên rồi mới có thể chạy đến cổ đại để tìm kiếm cái gọi là tấm chân tình. Điên thật rồi, mới có thể mong đợi cái thời đại mà ba vợ bốn nàng hầu này có thể tìm được một tên Thái tử cùng cô một vợ một chồng.
… Thế nhưng, cô cũng không thể nào tự lừa dối chính mình, rõ ràng Tư Mã Dục cũng đã đem tấm chân tình thương yêu một người khác. Đúng vậy, ngoại trừ người kia, dù là ai anh ta cũng không thương nữa.
Cô đã thật sự gặp được một nam nhân tuyệt thế. Chỉ đáng tiếc, người ở trong lòng nam nhân này thích, lại không phải cô.
Sau khi Tả Giai Tư được phong Lương đệ, càng không thể tránh khỏi việc chạm mặt A Ly.
Sắc mặt nàng căng cứng, ngay cả ánh mắt cũng đều trốn tránh A Ly.
A Ly lại nhìn ra được, nàng cũng không được tốt.
Cô ấy bản tính đã cô độc, không thân nhân, lại trời sanh mẫn cảm. Nhân duyên lại không được suông sẻ. Trừ Thái tử ra, cơ hồ không ai thích cô. Đương nhiên, ngoại trừ Thái tử, cô cũng không thích bất cứ người nào.
Hoàng hậu cũng không vừa mắt cô ấy —— A Ly là do bà tỉ mỉ chọn lựa con dâu, cùng với Thái tử là một cặp tình đầu ý hợp, bỗng nhiên ở đâu nhào ra một con bé mồ côi, đem Thái tử giữ chặt một chỗ. Ước mơ được ẵm cháu ruột có nguy cơ sẽ phải ngâm nước nóng, lẽ tất nhiên, bà đối với Tả Giai Tư sẽ không tỏ thái độ gì gọi là quan tâm.
Còn Thái Hậu tuy rằng hiền hậu. Nhưng chung quy cũng là lớp người già đem so với bọn người trẻ cũng chẳng thể thân thiết lắm.
Cuối cùng là A Ly… cả hai người đều hữu ý, vô ý tránh né đối phương.
Dù vậy Tả Giai Tư có suy nghĩ khá đơn giản, cô ấy cho rằng chỉ cần có thể bên cạnh Thái tử, coi như nguyện đã trọn.
Thế nhưng Thái tử cũng không thể ngày ngày quan tâm cô.
Tháng Tám năm này, trong triều phát sinh đại sự.
—— Bắc Tần kia, vậy mà có được tên họ Phù quang minh lỗi lạc, dựa vào không tới người dân tộc Đê, chẳng những khống chế được vạn người Hán, lại còn phát động hơn vạn đại quân, tự mình tiến đánh đại bản doanh người Hán.
Đã học qua lịch sử, có lẽ mọi người cũng có hiểu biết giai đoạn này, A Ly không ngoại lệ —— năm xuyên không, cô rốt cục biết được mẹ nó cái thời đại vô căn cứ này tự nhiên lại có giai đoạn giống như lịch sử nguyên gốc. Chỉ có điều có thể nhận ra được, coi như cô cũng giỏi hơn các tiền bối một chút, triều đại này cùng với cái “Lịch sử nguyên bản” kia tách rời rất xa.
Thái tử phải đi tọa trấn Kinh Khẩu lần nữa.
Trước khi đi, rốt cục anh cũng đến gặp A Ly.
Thế mà anh không chịu nói gì cả, chỉ nhìn A Ly thật lâu.
Tuy nói quốc nạn trước mặt, chuyện nhi nữ tình trường phải gạt sang một bên, cũng bởi A Ly đã biết, trận chiến này chỉ hữu kinh vô hiểm, như trận gió thu cuốn hết lá vàng mà thôi. Cho nên cũng không có tâm tình trầm trọng như Tư Mã Dục.
Tư Mã Dục nhìn cô thật lâu, giống như vạn ngữ ngàn ngôn đều không cần phải nói, “Lần trước nói sẽ mang nàng đi chơi, đến nay còn chưa thực hiện được.”
Đầu A Ly ong lên một tiếng.
Cô đã AQ (tự biên tự diễn, tự thôi miên) gần nửa năm mới xây được tường thành cho tim mình, lại khinh địch để bị đẩy ngã cho khó mà đứng vững.
Rõ ràng đã không thích cô, còn nói những lời này để làm cái gì?
“Phải tự chăm sóc chính mình thật tốt”. Tư Mã Dục nói.
A Ly cố nén nước mắt gật gật đầu.
Tư Mã Dục đứng dậy phải đi, A Ly kéo hắn lại, “Chàng không có gì khác để nói nói với ta sao?”
Tư Mã Dục nhất thời có chút mộng điệu: “À… Kỳ thật lúc này không gọi là hung hiểm mấy, nàng không cần lo lắng —— đúng rồi, nhớ thay ta thăm nom mẫu hậu và Thái hậu”.
A Ly gật đầu.
Tư Mã Dục nhìn vào mắt cô, trong lòng không hiểu sao hơi hoảng hốt, suy nghĩ thật lâu, mới lung tung ứng phó nói, “À, còn có Giai Tư nữa…”
A Ly thất vọng cực độ.
Đại khái cả đời này, cô cũng chưa từng khờ như vậy, cô nghĩ có lẽ do không chiếm được nên mới có thể nóng ruột nóng gan, tính người vốn tiện vậy đó.
Cô kiễng chân, hung hăng kéo đầu Tư Mã Dục xuống dưới, cắn vào bờ môi anh.
—— quả thực rất ngốc, A Ly nghĩ vậy. Cô tự cho rằng hiện giờ có thể tiêu sái vẫy vẫy tay, nói với Tư Mã Dục “Ta ‘đã từng’ rất thích chàng”. Rồi tiêu sái xoay người rời đi. Bởi vì, hôn đều cũng hôn qua rồi, còn gì mà hiếm với lạ nữa!
=__=… A Ly cảm thấy, thật giống như chuyện tình đơn phương của một tiểu cô nương mười sáu tuổi biết yêu sớm, đối với tình yêu thường thường luôn ảo tưởng.
Tư Mã Dục đần người tại chỗ.
Anh nhận ra đã lâu không có cảm giác này, A Ly là vợ của mình. Cô không phải là Vệ Lang, cũng không phải là Tạ Liên, lại càng không phải là đám hồ bằng cẩu hữu. Cô chính là a cẩu a miêu. (sặc…..logic kinh khủng)
A Ly bật khóc, cô vỗ vỗ bờ vai của anh, “Chàng… chàng đi đường cẩn thận.”
Rồi vội đẩy anh ra khỏi cửa.
Tư Mã Dục khởi hành đi Kinh khẩu.
A Ly không để cho nhi nữ tình trường vướng chân. Thời đại này, nữ nhân không được ra tiền tuyến, nhưng không có nghĩa là không có chuyện để làm.
Hoàng hậu vội vàng triệu kiến các phu nhân, các bà có trượng phu hoặc con tham gia tiền tuyến, đương nhiên phải tiếp đãi nồng hậu hơn. Không có, cũng phải bày ra kế hoạch an ổn xã hội để làm gương, giúp bọn họ bình phục bất an, miễn cho trên dưới Triều đình hoang man, bối rối. Thế nhưng, đến khi thật sự triệu kiến thì phát hiện, các phu nhân này… thật đúng là không cần phải ổn định tư tưởng cho họ nữa rồi.
Bọn họ không phải loại người chỉ biết vây xem các mỹ nam, mà còn biết đề nghị cầm dao bắt kẻ thông dâm, đàn ông xấu xa, trêu ghẹo trai lơ —— được rồi, trêu ghẹo trai lơ là trường hợp đặc biệt. Bọn họ đồng dạng nghĩa khí hừng hực, gặp nguy không loạn, còn có thể chỉ huy một đám nương tử quân để đối kháng bạo loạn.
… Đương nhiên, hiện tại cũng chưa phải thời điểm mà nữ nhân được phép đề đao lên ngựa.
A Ly tất nhiên là muốn bồi bên cạnh Hoàng hậu..
Cô không muốn để chính mình rảnh rỗi, ngay cả Hoàng hậu không có việc gì, cô cũng sẽ cân nhắc chuyện này nọ. Cô đang thất tình, nếu không cố tìm chuyện gì để làm, vậy thì đời này còn có gì ý nghĩa?
Cô suy tính rất lâu, mong muốn phổ biến tri thức y tá cho thời đại này———– như mà ý nghĩ này hơi viễn vông. Tuy rằng cô cũng đã nghĩ tới các việc như làm thợ may, nữ đầu bếp, giáo viên dạy học… Nhưng chung qui cảm thấy lại càng không thực tế.
Cô bận rộn chân không chạm đất, trong đầu toàn các chuyện loạn thất bát tao, đối với chuyện nhà cũng bớt chú ý.
Chỉ là Tư Mã Dục trước khi đi cũng từng nhờ cậy cô chăm sóc Tả Giai Tư, cũng ghi nhớ cho hạ nhân thường xuyên hỏi thăm.
——không thành người yêu, thì cô cũng chỉ có thể quản gia cho hắn vậy thôi.
Mà trận đánh đánh này càng làm cho lòng A Ly trở nên lo lắng.
May mà vào tháng chín, cuối cùng ngoài tiền tuyến bắt đầu có tin chiến thắng truyền đến.
Thư của Tư Mã Dục cùng với thư chiến thắng đều được gửi về. Thư nhà cũng không có viết chút gì về chuyện tình yêu nam nữ, chỉ nói bao quát tình hình các việc trong tháng, nào là bình thường mới cầm bút lên chưa kịp viết gì đã bị các công việt vặt vãnh cắt đứt, nên đến bây giờ mới viết được một bức thư. Rồi sau đó là tố khổ này nọ, kể một chút chuyện vui, báo một chút bình an. Còn nói Vương Diễm cũng hết thảy mạnh khỏe, khuyên cô không cần lo lắng.
Hoàn hảo, anh không đề cập đến Tả Giai Tư.
Dòng cuối cùng anh tiếc chữ như vàng, chỉ viết hai chữ.
“Rất nhớ”.
Ngón tay A Ly lướt qua hai chữ kia, chóp mũi bỗng nhiên chua xót. Cô biết, hai từ “rất nhớ” của anh so với của cô không hề giống nhau.
A Ly rối ren, Tả Giai Tư thì im lặng.
Tính cách cô ấy vốn là như vậy. Thái tử không ở đây, cả cung trên dưới có thể cùng cô trò chuyện cũng chỉ có Thái Hậu. Nhưng ca ca của Thái Hậu là Từ châu Thứ sử, cũng đang ở tiền tuyến, tất nhiên sẽ không có tâm tình mà quan tâm cô. Còn Hoàng hậu, căn bản lại không vừa mắt cô.
Bà không thích con dâu lạnh lùng, hơn nữa Hoàng hậu cũng miễn cho cô khỏi tiến lui phụng dưỡng, vì vậy cô vô thanh vô tức một người một ổ.
Cái người vô thanh vô tức đó, đến lúc thực sự gặp chuyện không may, cứ như là trên đất bằng phẳng thình lình ầm lên một tiếng nổ.
Tả Giai Tư ngã bệnh.
Khi mà nha đầu ở điện cô ấy chạy qua bẩm báo, A Ly không nghĩ là chuyện gì to tát, đơn giản nghĩ rằng thỉnh thoảng bị cảm lạnh mà thôi. Chờ đến khi thái y chẩn mạch, nói “Chỉ sợ là không xong”, chén trà trên tay A Ly rơi vỡ trên mặt đất.
Dọc theo đường đi, cô cũng chưa phục hồi lại tinh thần, theo sau là bọn nha đầu chậm rì rì đuổi theo, đến khi chân cô vấp phải bậc cửa gỗ, bọn họ mới đuổi kịp.
Vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng Tả Giai Tư ho khan, trông thấy hình dạng ốm yếu gầy gò đang nằm nghiêng đó, nước mắt chực tràn ngập mắt cô.
Trong lòng cô thật sự rất khó chịu.
Mặc dù cô biết lòng trắc ẩn này của cô chính là tính cách mà mọi người thường chán ghét, các chuyện như làm thánh nữ còn phải tùy vào từng tình huống khác nhau, nhưng mà cô thật sự rất xót xa.
Vốn tình, cô cũng không ghét Tả Giai Tư đến mức để mặc cho cô ấy chết.
Cô chỉ đơn giản nhớ đến việc Tả Giai Tư kéo cô từ dưới ao lên, dùng bộ dạng vô tội chớp chớp mắt nói “Là do chân muội bị chuột rút”, cô chỉ hoài niệm về khoảng thời gian hai người cùng nhau vẽ tranh, bàn đủ loại chuyện bát quái sau đó bật cười nghiêng ngã. Cô chỉ là nghĩ tới lúc rời đi, nếu như cô ấy không đuổi theo cô mà gọi “A tỷ”, “A tỷ”.
Cô nên sớm nhận ra, tính tình Tả Giai Tư tốt xấu như thế nào, nếu đã không hề tốt, thì việc gì cô lại bằng lòng lui tới chăm sóc.
Rất nhanh sau đó Tả Giai Tư cũng nhìn thấy A Ly, đầu tiên còn kiên cường đứng dậy quỳ lạy, nói: “Thái tử phi vạn an.” Đợi đến lúc nước mắt A Ly rơi xuống mu bàn tay cô, rốt cục cũng nhịn không được khóc lên thành tiếng, “A tỷ, người không chịu tới gặp muội.”
A Ly nói, “Nói gì đó, muội muốn gặp ta, khi nào thì không thể?”
Tả Giai Tư lắc đầu: “thật không giống như vậy”
A Ly vốn muốn chữa khỏi bệnh cho cô ấy. Nhưng mà bệnh của cô ấy phát hiện quá trễ, tích tụ trong người đã lâu, khó mà chữa trị tận gốc.
A Ly không biết nên nói với Tư Mã Dục như thế nào. Khi đi, anh đã dặn dò, cô lại để Tả Giai Tư bệnh thành như vậy.
Cô do dự thật lâu, cảm thấy nên đem tình hình thực tế nói luôn cho Tư Mã Dục biết. Cùng Hoàng hậu thương lượng, Hoàng hậu lại không đồng ý, nói rằng: “Sao ta có thể để cho nó phân tâm ngay lúc này được.”
Nhưng A Ly vẫn quyết định đề bút viết thư gửi Tư Mã Dục.
Cô hỏi Tả Giai Tư, có chuyện gì cần nhắn với Tư Mã Dục hay không.
Tả Giai Tư đang lột quýt ăn, tâm tình đang tốt, A Ly vừa hỏi xong, không biết vì sao lại trở nên cáu kỉnh, “Tại sao lại phải nói cho chàng biết?”
A Ly nói “… Trong lòng chàng mong nhớ muội —— trước khi xuất chinh còn đặc biệt phó thác muội cho ta. Muội phải cố gắng khỏe thật nhanh, nếu không lúc chàng trở về, nhìn thấy muội như vậy, cũng sẽ đau lòng.”
A Ly thề, cô nói những lời này, thật ra chỉ muốn làm cho Tả Giai Tư vui vẻ hơn.
Vậy mà hiện tại, Tả Giai Tư ngay cả gối đầu cũng đều ném loạn xạ.
Cô bệnh tình mẫn cảm, nói ra không ít lời hồ đồ, cứ một lần lại một lần lặp lại, “Người không cần thương hại ta”. Mãi cho đến khi kiệt sức ngất đi, vẫn còn thì thào nói “Các người đều thích nhau như vậy, còn ta, ta phải làm sao đây. A tỷ, muội phải làm sao đây?”
Sau đó, cô ấy không muốn gặp lại A Ly nữa.
Dù A Ly có nhìn cô, cô cũng oán hận xoay người sang chỗ khác, dùng chăn bịt kín đầu.