. Lẻ đổi chẵn không đổi, ký hiệu góc vuông - Giang Tỉnh.
Nến đỏ lung linh, mùi mực quanh quẩn, lụa mờ mỏng tang, cùng với Lâm Thanh Vũ gần như đã khóc cả đêm... mọi thứ đều đã biến mất. Nhưng xúc cảm trong mơ vẫn còn đọng lại trên cơ thể. Như thể cậu vẫn được Lâm Thanh Vũ ôm chặt lấy, Lâm Thanh Vũ đang cầu xin cậu, xin cậu đừng đi; còn mắng cậu, chất vấn cậu vì sao lại gạt y.
Sau một lúc thất thần, Giang Tỉnh chợt ngồi bật dậy, nhìn xuống vị trí tim mình, run tay đưa lên che lại.
Tim cậu đang đập vừa nhanh vừa mạnh, từng tiếng từng tiếng, toàn thân không có cảm giác nặng nề vì trúng độc, cũng không có nỗi đau vạn tiễn xuyên tim.
Cậu chưa chết, cậu vẫn còn sống. Không giống với hai lần trước, thân thể mới của cậu không có gì khác thường, thậm chí còn có một cảm giác thân thuộc khó tả. Nó như thể... như thể về lại chính bản thể của mình.
Sự vui vẻ sống sót sau tai nạn chỉ ngắn ngủi giây lát. Giang Tỉnh còn chưa kịp nghĩ lý do vì sao mình lại quay về từ cõi chết, cậu đã đi chân trần xuống giường, đánh giá mọi thứ xung quanh.
Làm ơn, nhất định phải còn ở Đại Du, nhất định phải ở thế giới có Lâm Thanh Vũ. Làm ơn.
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu cậu. Nếu không phải thì sao? Nếu không phải, cậu lại chết thêm lần nữa, liệu có khả năng quay về hay không?
Thái giám đang ngủ gật bên giường, đèn cung đình lung linh, thảm mềm, cột khắc rồng chín móng, long bào màu đen vàng - Cậu biết long bào này, chỉ có long bào của Hoàng đế Đại Du mới có màu đen vàng.
Tay chân Giang Tỉnh như chết lặng. Trước giờ phút này, cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ có ngày mình lại có cảm xúc mạnh mẽ, mất mà tìm lại được như thế.
Cậu xuyên thành Tiêu Giới.
Không sao cả, xuyên thành ai cũng được, miễn là cậu vẫn còn ở đây.
Giang Tỉnh vô thức đưa tay lên che hai mắt mình. Nước mắt tràn ra khỏi kẽ hở, cậu muốn lau sạch nước mắt, nhưng càng lau lại càng nhiều, ngay cả tầm mắt cũng nhòe đi, làm cậu không khỏi tự hỏi thân thể mới này có thể chèo chống được cảm xúc mãnh liệt hay không.
Không thể chịu được, người bình thường không thể chịu đựng được.
Đệt, nào có ai bị hành hạ như thế. Cậu thật sự cho rằng mình phải chết, cậu cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại Lâm Thanh Vũ, cậu.... Cậu còn ngủ với Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ vẫn luôn khóc, mẹ.
Bây giờ không phải là lúc để chết lặng, cậu nhất định phải trở về bên cạnh Lâm Thanh Vũ bằng tốc độ nhanh nhất, Lâm Thanh Vũ còn đang chờ cậu.
Trong mơ, Lâm Thanh Vũ đang ở Cần Chính điện, nơi cậu đang ở bây giờ hẳn là tẩm cung của Tiêu Giới, hai nơi cách nhau cũng không xa.
Lúc Giang Tỉnh lao ra khỏi tẩm điện, cậu chỉ mặc một chiếc áo ngủ trên người, gió thổi lạnh đến thấu xương, chân bước lên từng bậc thang lạnh lẽo, nhưng cậu lại như không cảm giác được gì.
Một cung nữ đang đâm đầu đi tới, cậu không dừng lại kịp, cũng không muốn dừng lại.
Sắp đến giờ Hoàng thượng rời giường, Tú Kiều ma ma bưng nước nóng, chuẩn bị đến hầu hạ Hoàng thượng thức giấc. Nhưng bà còn chưa kịp bước vào tẩm điện, đã thấy Hoàng thượng từ trong xông ra, vẻ mặt không còn là biểu cảm trống rỗng chết lặng như bình thường, mà là biểu cảm gấp không chờ kịp. Dù cho người bình thường cầu sinh sự sống cũng không sốt ruột giống như cậu.
Tú Kiều ma ma ngây người. Chờ khi tiểu Hoàng đế sắp chạy sượt qua, bà mới phản ứng được: "Hoàng, Hoàng thượng?! Người đâu, người đâu mau tới đây! Hoàng thượng, hình như Hoàng thượng điên rồi!"
Bà vừa hô lên, cung nữ, thái giám, cấm vệ đang trực ở Hưng Khánh cung đã ùa ra từ bốn phía. Giang Tỉnh bị vài người cấm vệ chặn được, cậu há miệng muốn bảo họ cút đi, nhưng lại phát hiện bản thân không nói ra được lời nào. Cậu thử lại lần nữa, vẫn không cách nào lên tiếng được.
... Tiêu Giới bị câm hồi nào?
"Hoàng thượng!" Tú Kiều ma ma bưng chậu nước chạy tới, nhìn thấy hai chân lạnh đến đỏ bừng của Giang Tỉnh, vội la lên, "Sao ngài lại tự chạy ra ngoài?!"
Bà chăm sóc Hoàng thượng đã lâu, biết rằng mặc dù Hoàng thượng bị thiểu năng trí tuệ, nhưng là một đứa trẻ ngoan ngoan. Cậu làm chuyện gì cũng rất chậm, vốn không thể chạy nhanh thế này.
Khi dư quang khóe mắt nhìn thấy bóng mình trên mặt nước, nhịp tim của Giang Tỉnh gần như ngừng lại.
Đây không phải là mặt Tiêu Giới. Đây dường như... dường như là mặt của cậu.
Trong ánh nước, tóc dài của thiếu niên tản ra, khóe mắt ngấn lệ, không giống y như đúc với khuôn mặt vốn có của cậu, chỉ có bảy tám phần tương tự, mà hai ba phần không giống kia, phần nhiều là do kiểu tóc và những thói quen trong quá khứ.
Hoàng đế của Đại Du là Tiêu Giới, mà cơ thể này rõ ràng không phải của Tiêu Giới.
Nỗi sợ hãi lan từ lòng bàn chân lạnh lẽo đến thoàn thân. Cậu chưa từng thấy những thái giám cung nữ này, cấm vệ cũng rất lạ mặt.
Đến cùng thì cậu là ai?
Chẳng lẽ, cậu vẫn ở Đại Du, nhưng không phải ở thời gian không gian có Lâm Thanh Vũ?
Trong tuyệt vọng, cuối cùng cậu cũng nghe được một âm thanh quen thuộc: "Sao vậy? Hoàng thượng xảy ra chuyện gì!"
"Tùng công công!" Tú Kiều ma ma tuyệt vọng nên gì cũng dám thử, "Hoàng thượng có chút không ổn, công công mau đi tìm Lâm đại nhân đến đi!"
Tiểu Tùng Tử nghe vậy cũng lo lắng: "Chuyện này tìm Lâm đại nhân cũng vô dụng. Lâm đại nhân cũng không biết trị chứng mất hồn của Hoàng thượng, nên đi mời quốc sư đến."
Một thái giám nói: "Hai ngày nay quốc sư bận cầu phúc vì chiến sự Tây Bắc, hắn đang ở ngay trong Diên Phúc điện, ta đi mời ngay!"
Vậy là cậu xuyên thành Tiêu Ly?
Lúc này, dù cho cậu có được dạy dỗ tốt đến đâu, cũng không thể không chửi thề: Ta đệt mẹ mi, tính đùa chết ta hả.
Hoàng thượng đẩy Tú Kiều ma ma và Tiểu Tùng Tử, đẩy hết cung nữ thái giám đang cản mình, xông ra khỏi đám người. Cấm vệ đương nhiên có thể cản cậu lại, nhưng bây giờ cậu là thiên tử. Nhìn thấy cậu liều mạng thế này, ai dám cản lại. Lỡ như làm long thể bị gì, bọn họ có mấy cái đầu để cho Thái hậu chặt. Bọn họ chỉ có thể đuổi theo sau, che chở bên cạnh.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng -!"
Không biết ai hô lên: "Nhanh, nhanh đến Từ An cung bẩm báo cho Thái hậu!"
Giang Tỉnh đã sống ba đời nhưng chưa bao giờ chạy nhanh như bây giờ, nhanh đến mức cảnh vật xung quanh chỉ còn lại tàn ảnh, nhanh đến mức trong miệng có mùi máu tanh. Cửa Cần Chính điện đang gần ngay trước mắt -
Cưng ơi đừng khóc, mắt sắp khóc hỏng đến nơi rồi, chồng đến ngay đây.
Thái giám đang trực ở Cần Chính điện chỉ cảm thấy một luồng gió xẹt qua, một vật thể không rõ nguồn gốc bay vào, một đám người của Hưng Khánh cung chạy theo sau. Ai không biết còn tưởng Tây Hạ đánh tới kinh thành, còn phá cả cửa cung.
Đồ đạc trong Cần Chính điện giống hệt như trong mơ, ngay cả sớ để trên bàn cũng giống y như đúc.
Vợ cậu đâu? Vợ cậu to như vậy đi đâu mất rồi!
Ở chính điện không có, thiên điện cũng không có, tìm khắp nơi không thấy đâu. Chẳng lẽ Lâm Thanh Vũ thật sự đi làm chuyện ngu ngốc... không thể, cục cưng của cậu sẽ không làm bất kỳ chuyện gì dính dáng đến chữ 'ngốc'.
Tú Kiều ma ma thấy cậu như thể đang tìm gì đó, hỏi: "Hoàng thượng, ngài muốn gì ạ?"
Giang Tỉnh đã xuyên hai lần, đương nhiên biết phải giữ thiết lập tính cách cần thiết. Nhưng bây giờ tim cậu đang rực cháy hừng hực, đã ném sạch thiết lập gì đó qua một bên. Cậu thấy trên bàn có giấy bút, cầm lên không do dự, đang định viết -
Tiểu Tùng Tử như chợt bừng tỉnh, cẩn thận thăm dò: "Hoàng thượng, ngài muốn tìm Lâm đại nhân hay sao?"
Mọi người đều biết, Hoàng thượng mới đăng cơ chỉ có phản ứng đặc biệt với một người - cậu chỉ cười với một mình Lâm đại nhân.
Giang Tỉnh bỗng gật đầu. Không cần cậu viết, Tiểu Tùng Tử đã nói: "Lâm đại nhân đã xuất cung rồi, chắc là về Cố phủ."
Giang Tỉnh cúi đầu lần nữa, chấm mực, một giọt mồ hôi từ trên rơi xuống, làm nhòe trang giấy.
"Các ngươi nhìn xem," Tú Kiều ma ma run giọng, "Có phải Hoàng thượng muốn viết chữ hay không?"
Mọi người đều trợn mắt há mồm, đang muốn đi lên xem cho rõ thì một giọng nói vang lên: "Quốc sư tới!"
Giang Tỉnh dừng động tác, nhìn ra cửa.
Từ An cung và Diên Phúc cung không cách Cần Chính điện quá xa, Từ Quân Nguyện đột nhiên bị gọi tới, hắn không cần trang điểm thay đồ nên đến nhanh hơn Thái hậu. Khi hắn đối diện với ánh mắt của Giang Tỉnh, sắc mặt chợt thay đổi: "Ở đây có ta là được, những người khác lui ra đi."
Tú Kiều ma ma khó xử: "Nhưng, Hoàng thượng..."
"Các ngươi ở lại cũng không làm được gì," Từ Quân Nguyện cười đầy sâu xa, "Bệnh của Hoàng thượng, chỉ có ta mới trị được. Nếu Thái hậu tới, nhớ nói rõ trước một tiếng."
Tú Kiều ma ma và Tiểu Tùng Tử nhìn nhau, dẫn cả đám cung nữ thái giám lui ra ngoài. Trong Cần Chính điện chỉ còn lại hai người Giang Tỉnh và Từ Quân Nguyện.
Từ Quân Nguyện hành lễ, nói khách sáo: "Xin hỏi các hạ là ai?"
Giang Tỉnh viết hai chữ rồng bay phượng múa: [Giang Tỉnh.]
Từ Quân Nguyện lộ vẻ kinh ngạc, sau khi trầm tư thì không khỏi thở dài: "Thì ra là thế."
[Là sao?]
Từ Quân Nguyện cười: "Hồn của Giang công tử quay về thân xác cũ, hồn thể hòa hợp. Vậy, Từ mỗ xin nói 'chúc mừng' Giang công tử' tại đây."
[Sao ta lại không nói được.]
Từ Quân Nguyện: "Giang công tử yên tâm, ngươi không bị câm. Chỉ là thân thể này đã mười bảy năm không nói chuyện, dù sao cũng cần thời gian để quen thuộc."
Giang Tỉnh không xoắn xuýt chuyện này nữa: [Đưa ta ra khỏi cung, đến phủ tướng quân.]
Từ Quân Nguyện lộ vẻ khó xử: "E rằng chuyện này có hơi khó."
[?]
Từ Quân Nguyện không hiểu ký hiệu này, nhưng cũng có thể đoán được Giang Tỉnh muốn biểu đạt điều gì: "Thái hậu sắp tới, Giang công tử cảm thấy bà sẽ để ngươi xuất cung hay sao?"
Giang Tỉnh bình tĩnh suy nghĩ. Ôn Thái hậu yêu con như mạng, đương nhiên sẽ không để con mình chạy khỏi cung trong tình huống này.
[Vậy ngươi mang Thanh Vũ vào đây."
Giang Tỉnh viết xong, lại viết thêm câu nữa: [Nói với y trước, ta chưa chết.]
"Vậy thì được." Từ Quân Nguyện cân nhắc, "Nhưng nói miệng không có bằng chứng, Giang công tử có chứng cớ gì để chứng minh ngươi chưa chết hay không?"
Giang Tỉnh nâng bút trầm ngâm. Cậu có quá nhiều lời muốn nói với Lâm Thanh Vũ, nhưng đây không phải là lúc để nói nhảm, cậu không thể lãng phí thêm thời gian, Lâm Thanh Vũ biết sớm một giây sẽ ít buồn hơn một giây.
Trước hết phải để cho Lâm Thanh Vũ biết cậu chưa chết, còn lời tâm tình khác, có thể giữ lại để sau này nói.
May mắn, bọn họ còn có sau này.
[Lẻ đổi chẵn không đổi, ký hiệu góc vuông - Giang Tỉnh.]
Giang Tỉnh viết.