. Bệnh cũ không còn, vạn sự như ý.
Sinh nhật của Giang Tỉnh là vào tháng chín. Đây là tiệc vạn thọ đầu tiên của cậu sau khi đăng cơ, Thái hậu rất coi trọng chuyện này, tất bật xử lý hết tất cả mọi chuyện. Giang Tỉnh đã làm lễ trưởng thành một lần. Lần đó, cậu âm thầm tính ngày trong lòng và chia sẻ bí mật nhỏ này của mình với Lâm Thanh Vũ vào ngày sinh nhật. Còn năm nay đúng ra cậu đã hai hai, ngoài việc đủ tuổi kết hôn ở quê ra thì không có gì đặc biệt, lại thêm Tây Bắc vừa đánh xong một trận ác chiến, là lúc quốc khố trống rỗng. Ý của Giang Tỉnh là, chỉ cần làm qua loa là được.
Thái hậu nghe vậy thì vui mừng: "Hoàng thượng đã hiểu biết nhiều hơn rồi, còn biết cân nhắc kinh tế quốc dân." Nói rồi nói, nàng lại rưng rưng nước mắt, "Hoàng thượng đã thật sự trưởng thành rồi."
Lâm Thanh Vũ nói: "Là Quản thái phó dạy tốt."
Thái hậu ngày thường sấm rền gió giật, vừa nhắc tới con mình đã tỏa ánh sáng của tình mẫu tử, sự tiến bộ của Giang Tỉnh chỉ lớn hạt mè cũng làm nàng cảm động gạt lệ. Giống như Thẩm Hoài Thức và Tiêu Tranh, Hề Dung và Tiêu Giới, Tiêu Ly - hay nói là Giang Tỉnh mất hồn, là điểm yếu lớn nhất của Thái hậu.
Không thể không nói, Giang Tỉnh coi mối quan hệ của sáu người là quy luật chung của "Không hiểu được người" quả thật là cao minh. Lâm Thanh Vũ dựa vào nguyên tắc vỏ quýt dày có móng tay nhọn với sáu người này, lợi dụng lòng người hợp lý, mới có thể đi từng bước một với Giang Tỉnh đến ngày hôm nay.
Nhưng con người không bao giờ biết thỏa mãn. Lúc trước, Thái hậu chỉ mong con mình có thể mở miệng gọi một tiếng 'mẫu hậu'; Sau này, lại ngóng trông cậu có thể đọc sách viết chữ giống như người bình thường. Bây giờ, nàng lại mong Hoàng thượng có thể sớm ngày tự mình chấp chính, trở thành một đế vương chân chính.
Tuy Đại Du không có tiền lệ có thiên tử không thông minh, nhưng lại từng có một vị ấu đế, Du Văn đế. Du Văn đế bảy tuổi đăng cơ, mười bảy tuổi tự mình chấp chính, trong khoảng thời gian ấy là do mẹ cả Hiếu Ân Hoàng thái hậu buông rèm chấp chính. Sau khi Du Văn đế lớn lên, Hiếu Ân Hoàng thái hậu vẫn chậm chạp không chịu giao trả quyền lực, kéo dài đến đại hôn của Du Văn đế, khi quần thần xúc động phẫn nộ, lúc này Hiếu Ân Hoàng thái hậu mới không thể không giao quyền lại.
Nghĩ đến đây, Thái hậu nói: "Tuổi của Hoàng thượng không còn nhỏ, đã đến lúc phải chọn vài người thích hợp làm phong phú hậu cung."
Lâm Thanh Vũ cười nhẹ: "Bây giờ Thái hậu không cảm thấy Hoàng thượng vẫn còn là trẻ con nữa? Theo tâm trí mà nói, tâm trí của Hoàng thượng chỉ mới hơn mười tuổi."
Thái hậu nói: "Chuyện này sao có thể tính theo tuổi tâm lý được? Nếu nói như Lâm tướng, vậy người người ngu dại cả đời không được lấy vợ sinh con hay sao?"
Lâm Thanh Vũ lạnh đạm: "Thần không nói thế. Chỉ là chuyện lập hậu là chuyện quan trọng, Thái hậu đã có ứng cử viên thích hợp chưa?"
Tâm tư của Thái hậu là muốn thân càng thêm thân, để con gái Ôn gia ngồi lên hậu vị. Nhưng nàng không bày rõ ý đồ của mình ngay cả trước mặt Lâm Thanh Vũ: "Chuyện lập hậu đương nhiên phải bàn bạc kỹ càng. Ai gia cảm thấy, trước cứ để Hoàng thượng trải đời đã... Thanh Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Chuyện nam nữ, nàng không thể nhiều lời với Lâm Thanh Vũ, biết dừng là được. Lâm Thanh Vũ là người thông minh, sẽ hiểu ý nàng.
Lâm Thanh Vũ không bày tỏ ý kiến: "Thái hậu không cần hỏi ý của thần. Thần không có ý kiến."
Thái hậu cười: "Đã vậy, ai gia sẽ cho người đi chuẩn bị."
Vài ngày sau, Hưng Khánh cung đón một nhóm người mới. Đa số những người này đều là cung nữ trẻ đẹp, người ốm kẻ gầy, mặc cho quân chọn thoải mái. Các nàng phụng lệnh của Thái hậu, hầu hạ trong nội điện. Giang Tỉnh ngầm cho phép làn sóng này hoạt động, nhưng không cho phép các nàng hầu riêng, chỉ bảo các nàng bưng trà rót nước.
Tú Kiều ma ma có ý chỉ của Thái hậu, tìm cơ hội góp lời trước mặt Giang Tỉnh: "Hoàng thượng, ngài đừng để một mình Tiểu Tùng Tử hầu hạ nữa, Tiểu Tùng Tử cũng sẽ mệt." Tú Kiều ma ma khuyên dỗ Giang Tỉnh như con nít, "Ngài xem cung nữ tên Thi Duy kia kìa, có phải đẹp lắm không? Thi Duy cũng muốn được hầu hạ Hoàng thượng đấy."
Giang Tỉnh lắc đầu, lấy lời của Quản thái phó ra nói. Trẻ con hả, phải nghe lời thầy. "Lão sư nói, nam nữ khác nhau, trẫm không thể để cho các nàng đến gần."
Tú Kiều ma ma giải thích: "Hoàng thượng là thiên tử, mọi người trong thiên hạ đều thuộc về ngài, ngài không cần phải phân biệt nam nữ với họ."
Vẻ mặt Giang Tỉnh vô tội: "Vậy Thừa tướng ca ca cũng là người của trẫm hở?"
Tú Kiều ma ma sửng sốt, gượng cười: "Lâm tướng thì khác, y là phu nhân của Cố đại tướng quân."
Giang Tỉnh 'đồng ngôn vô kỵ': "Nhưng không phải Cố đại tướng quân đã chết rồi sao."
Tú Kiều ma ma bối rối, lãng sang chuyện khác: "Sao Hoàng thượng không muốn Thi Duy các nàng hầu hạ vậy?"
Giang Tỉnh nhíu mày: "Trẫm không thích mùi trên người các nàng, ngửi đã thấy khó chịu, bị đụng vào càng thấy khó chịu hơn."
Tú Kiều ma ma tái mặt, nói lẩm bẩm: "Sao vậy được."
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Các ngươi đang nói gì đó."
Tú Kiều ma ma quay lại thấy Lâm Thanh Vũ, vội vàng cúi người hành lễ: "Thừa tướng đại nhân."
Lâm Thanh Vũ cúi chào Giang Tỉnh như thường, rồi nói với Tú Kiều ma ma: "Đây là lúc Hoàng thượng làm bài tập. Ma ma đến Cần Chính điện là có chuyện gì quan trọng hay sao."
"Nô tỳ phụng lệnh của Thái hậu, mang chút điểm tâm đến cho Hoàng thượng."
Ai cũng biết Lâm Thanh Vũ tuy lạnh lùng kiêu ngạo nhưng trước nay vẫn luôn nhã nhặn, lịch thiếp với Thái hậu. Tú Kiều ma ma thân là tâm phúc của nàng, nên vẫn luôn tiếp xúc với mặt dịu dàng của Lâm Thanh Vũ. Nhưng lúc này, bà lại có thể cảm nhận được ánh mắt áp lực của người đứng đầu của Lâm Thanh Vũ rơi vào người bà, làm bà như không thở nổi. Đây là lần đầu tiên bà cảm nhận được rõ ràng, vị trí đứng đầu của bách quan của Lâm Thanh Vũ, không chỉ phụ thuộc vào mỗi dung mạo và vận may là có được.
Lâm Thanh Vũ nói thờ ơ: "Đưa xong thì về đi, Hoàng thượng bận việc học, không có thời gian để tán gẫu."
"... Vâng."
Sau khi Tú Kiều ma ma rời đi, mặt nạ ngây thơ của Giang Tỉnh biến mất, cười tủm tỉm nói: "Thừa tướng đến rồi."
Lâm Thanh Vũ liếc nhìn điểm tâm trên bàn: "Ma ma đến dạy Hoàng thượng trải đời thế nào à."
"Trẫm nào có cần người khác đến dạy." Giang Tỉnh ngáp dài, "Thừa tướng đã dạy trẫm từ sớm rồi."
Lâm Thanh Vũ cười nhạo: "Thần lấy đâu ra bản lĩnh ấy, là Hoàng thượng không cần dạy cũng hiểu."
Giang Tỉnh đã đoán trước được Lâm Thanh Vũ sẽ không vui, may mà cậu chuẩn bị trước. Cậu vỗ chân mình, "Cưng ơi lại đây ngồi."
Lâm Thanh Vũ lạnh lùng: "Không cần. Thần bề bộn nhiều việc, còn một đống sớ chờ thần đi xem."
Giang Tỉnh mỉm cười: "Cái kia đó hả, ta đã xem giúp huynh rồi."
Lâm Thanh Vũ giật mình: "Thật à?"
"Nếu huynh không tin thì có thể kiểm tra."
Lâm Thanh Vũ đi qua bàn lật mấy quyển ra xem, quả nhiên bên trong có những dòng màu xanh của Nội các phê duyệt. Lại nhìn sang Giang Tỉnh, thấy bộ dạng ngáp dài ngáp ngắn thiếu ngủ. Trong lòng Lâm Thanh Vũ mềm xèo, chủ động xin lỗi Giang Tỉnh: "Xin lỗi, ta không nên cáu với đệ. Nhưng..."
"Ta biết, huynh không kiềm chế được. Không sao, dáng vẻ huynh phát cáu cũng rất đẹp." Giang Tỉnh nắm tay Lâm Thanh Vũ, kéo y ngồi xuống chân mình, "Không phải huynh vẫn luôn khổ sở vì không có thời gian nghiên cứu cổ thuật hay sao. Ta đã mời thần y Nam Cương về kinh thành, mấy ngày này huynh có thể đến 'kinh thành luận cổ' cùng với ông ấy. Về phần chuyện triều chính, ta sẽ xử lý giúp huynh, cái nào không chắc ta sẽ hỏi huynh."
Lâm Thanh Vũ yên lặng nhìn cậu.
Giang Tỉnh hỏi: "Sao lại nhìn ta như vậy?"
Lâm Thanh Vũ nói khẽ: "Ta cảm thấy, có vẻ đệ rất thích ta." Y biết Giang Tỉnh sợ mệt sợ mỏi thế nào, nhưng mỗi một lần Giang Tỉnh bị liên lụy kéo dậy, đều là vì y.
Giang Tỉnh bật cười: "Huynh mới biết hả." Cậu đưa tay vuốt má Lâm Thanh Vũ, "Được rồi, đi chơi đi, tối về sớm chút."
Được làm việc mình muốn, tâm trạng Lâm Thanh Vũ rất vui: "Vậy ta dẫn thần y đến phủ tướng quân xem mấy bé cổ trùng trước."
Thấy sắc mặt y tươi tắn hơn, cơn buồn ngủ của Giang Tỉnh vơi đi không ít. Lâm Thanh Vũ chấp nhất nuôi cổ thật sự quá đáng yêu, muốn ngủ, nhưng tiếc là không có thời gian.
Giang Tỉnh dỗ dành đại mỹ nhân giận dỗi xong, cậu híp mắt định cầm bút tái chiến, Tiểu Tùng Tử lại dâng trà mới lên: "Hoàng thượng, uống chén trà cho lên tinh thần."
Giang Tỉnh vẫn còn nghĩ đến Lâm Thanh Vũ, hơi lo lắng: "Chỉ mong trẫm dỗ được Thanh Vũ."
Tiểu Tùng Tử nói; "Nô tài cảm thấy, Lâm tướng hẳn sẽ không giận vì những chuyện nhỏ này."
"Ngươi không hiểu y. Giận thì y vẫn sẽ giận, dù y biết giận vì những chuyện này sẽ không đáng, y cũng không nói, nhưng trẫm nhất định phải dỗ."
Tiểu Tùng Tử không hiểu lắm, nhưng trong lòng lại rung động không thôi: "Hoàng thượng anh minh."
Trong Từ An cung, Tú Kiều ma ma thuật lại rõ ràng chuyện của Hoàng thượng trong Cần Chính điện cho Thái hậu. Thái hậu cũng cảm thấy kỳ quái, mơ hồ đoán được cái gì, nhưng ngoài miệng vẫn một hai chắc chắn do tuổi tâm lý của Hoàng thượng còn quá nhỏ, không hiểu những chuyện này, nên mới nói ra những lời như vậy.
Lai Phúc lại lỡ lời: "Chẳng lẽ Hoàng thượng..."
"Là cái gì?"
"Nô, nô tài không dám nói."
Thái hậu bực bội: "Có gì thì cứ nói thẳng."
Lai Phúc nói năng thận trọng: "Nô tài cả gan suy đoán, chẳng lẽ Hoàng thượng đoạn tụ trời sinh? Là loại đoạn tụ... không được với con gái."
Thái hậu cau mày, nghiêm nghị: "To gan! Ai cho phép ngươi nói bậy nói bạ, ngươi ngại mang não nặng đầu quá hả?"
Từ khi Đại Du lập triều đến nay, nam phong ngày càng thịnh hành. Từ mấy năm trước bắt đầu cưới nam thê, bây giờ nam tử cưới nam thê cũng ngày càng nhiều hơn. Những người thích nam phong phần lớn là nam nữ không kỹ, nhưng quả thật là có một số người không được với phụ nữ.
Giữa đàn ông với nhau gọi là 'đoạn tụ', giữa phụ nữ với nhau gọi là 'mài kính'. Thái hậu nhớ đến Trường Nhạc công chúa Văn Đế, cho dù thành thân, nhưng khi ở cùng phòng với phu quân nàng sẽ toát mồ hôi đầm đìa, nôn mửa không ngừng, nhưng khi gặp phụ nữ, nàng lại không gặp những vấn đề này.
Lai Phúc vội vàng quỳ xuống, cuống quít dập đầu: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết."
Thái hậu nhắm mắt lại: "Chờ thêm hai năm nữa, chờ tâm lý của Hoàng thượng trưởng thành hơn."
Tú Kiều ma ma châm chước: "Hoàng thượng thích mỹ nhân, bằng không lúc trước chưa hiểu chuyện sao có thể mỉm cười khi thấy Lâm tướng? Hai năm nay, Lâm tướng vẫn luôn ở cạnh Hoàng thượng. Có Lâm tướng như châu như ngọc bên cạnh, Hoàng thượng chướng mắt những mỹ nhân khác cũng là hợp tình hợp lý."
Ngụ ý là, Lâm đại nhân đã nâng thẩm mỹ của Hoàng thượng lên cao, mỹ nhân bình thường hoàn toàn không lọt vào mắt xanh của ngài ấy. Nhưng phóng mắt cả kinh thành mà xem, tìm đâu ra người có dung mạo có thể cạnh tranh cùng Lâm Thanh Vũ.
Thái hậu suy nghĩ, cảm thấy Tú Kiều ma ma nói có mấy phần đạo lý: "Lúc trước là vì quốc sư nói Lâm tướng có thể giúp Hoàng thượng khỏi bệnh, ai gia mới cho Lâm tướng ở lại thiên điện của Hưng Khánh cung. Bây giờ bệnh của Hoàng thượng đã khá lắm rồi, Lâm tướng vẫn ở lại tẩm cung của thiên tử sợ là không ổn. Lâm tướng và Hoàng thượng, nói rộng ra là quan hệ em chồng và anh dâu, dù sao cũng phải nên tránh tị hiềm."
Tú Kiều ma ma phụ họa: "Thái hậu nói rất đúng."
Thái hậu hít sâu một hơi: "Dù sao tâm trí của Hoàng thượng cũng không giống người khác, việc này không gấp được. Chỉ có thể đi một bước tính một bước."
Đảo mắt đã đến ngày sinh nhật của thiên tử. Mặc dù Giang Tỉnh nói là làm qua loa, nhưng đây dù sao cũng là tiệc vạn thọ đầu tiên sau khi thiên tử đăng cơ, phô trương cần có vẫn phải có.
Vào ngày này, cung điện được trang hoàng bằng đèn lồng đủ màu sắc, ca múa không ngừng, cung nữ thái giám cũng mặc đồ mới, trên áo được thêu toàn là những vật điềm lành. Khi giờ lành đến, thiên tử bước lên lầu đài hoa, nhận lời chúc từ bách quan.
Lâm Thanh Vũ đại diện cho các quan viên, nâng ly mà đến, chúc thiên tử hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương.
Giang Tỉnh nhìn Lâm Thanh Vũ, mỉm môi cười, hai mắt long lanh, nâng ly nói: "Nay là sinh nhật của trẫm, như được sống một cuộc đời mới. Mọi việc trong quá khứ như một khúc dạo đầu. Thừa tướng cùng vui, bệnh cũ không còn, vạn sự như ý."
- bệnh cũ không còn, vạn sự như ý.
Lâm Thanh Vũ nở nụ cười trong veo.
Đúng vậy, chỉ cần thiếu niên y yêu tha thiết luôn bầu bạn bên cạnh, bệnh cũ đã từng đau, rồi cũng có một ngày được chữa khỏi.
Tác giả: Tam Tráng lại mười tám!!! Chuẩn bị xem Tam Tráng cưới lần ba (đầu tró)