. Dư độc của Cố Phù Châu đã hết, chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể khỏi hẳn.
Vào ngày mồng ba tết, Lâm Thanh Vũ mang theo Hoan Đồng và mấy hộ vệ, cùng với Lục Bạch Sóc đi thuyền xuôi nam. Từ kinh thành đến Lâm An, đi đường thủy là đường gần nhất, nhưng cũng phải mất cả một tháng. Y chỉ có thể đón lễ Thượng Nguyên trên đường đi.
Mặc dù chuyến này là đưa tang, nhưng Lâm Thanh Vũ cũng không để mình chịu thiệt. Y thuê hai chiếc thuyền lớn hai tầng, một chiếc trong đó dùng để đặt quan tài của Lục Vãn Thừa.
Vào lúc năm mới mọi người đi thăm người thân bạn bè, bến đò ở kinh thành huyên náo tiếng người, Lâm Thanh Vũ vịn Hoan Đồng để lên thuyền. Hoan Đồng nhìn ở nơi sông trời giao nhau, không khỏi cảm khái: "Mấy năm trước thiếu gia rời kinh du học, cũng đi đường thủy lâu ơi là lâu, ta ám ảnh ngồi thuyền luôn rồi."
Bến đò vẫn là bến đò đó, người cũng vẫn là người này, cái thay đổi chỉ là tâm cảnh mà thôi. Lúc này Lâm Thanh Vũ mới nhớ Hoan Đồng say sóng: "Không thì ngươi về Lâm phủ đi."
"Vậy sao được." Hoan Đồng nói chắc chắn, "Thiếu gia đi đâu, ta sẽ đi theo đó."
Nhân viên khiêng quan tài lên thuyền, khi còn sống Lục Vãn Thừa ngồi được thì không đứng, nằm được sẽ không ngồi, số lần ra ngoài trong một năm đếm được trên đầu ngón tay, tránh xa tàu xe mệt nhọc, nói là lấy mạng hắn cũng không ngoa. Lục Vãn Thừa từng nói có điên mới đi chịu tội, nhưng nào ngờ tới, cuối cùng chết rồi còn phải đi đường xóc nảy thế này.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, người lái thuyền nhổ neo rồi lên đường, thuyền cách bờ, tiếng người dần tắt, tầm nhìn cũng trở nên rộng lớn hơn.
Thủy triều xuống, mặt sông phẳng lặng không gió, sương mù, nước ngọt mênh mông mây mù, nắng mai giăng trên mặt nước, có thể thấy rõ, nửa sông xanh lạnh nửa sông hồng.
"Có phải cảnh sông được lắm đúng không?" Lâm Thanh Vũ lau dọn linh vị của Lục Vãn Thừa sạch sẽ, "Nếu ngươi có thể trở về, thì sau này đừng lười quá, thường xuyên ra ngoài một chút."
Lâm Thanh Vũ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy mấy chữ 'Mộ của Lục Vãn Thừa', thì luôn cảm thấy có chút không hài hòa. Từ khi nhìn thấy thiếu niên ăn mặc kỳ lạ trong mộng, y luôn cảm thấy có gì đó không hài hòa với quan tài của Lục Vãn Thừa.
Lục Vãn Thừa đã chết, nhưng người kia thì chưa hẳn.
Thuyền một đường xuôi nam, cảnh vật xung quanh biến hóa không ngừng, từ đồng bằng phía bắc biến thành núi non phương nam, sau mấy ngày thì hạ neo ở bến đò Tầm Dương.
Dịch bệnh ở Hồng Châu hoành hoành bừa bãi, thuyền của họ sẽ không dừng ở Hồng châu, cho nên sẽ bổ sung đồ đạc ở Tầm Dương cách Hồng Châu một ngày đường thủy.
Lục Bạch Sóc hỏi Lâm Thanh Vũ có muốn lên bờ một lúc hay không: "Nghe nói bánh trà ở Tầm Dương là tuyệt nhất, Lâm thiếu quân có muốn nếm thử không?"
Lâm Thanh Vũ không hứng thú lắm: "Không cần, ta ở trên thuyền chờ các ngươi."
"Vậy ta sẽ mua một ít về cho ngươi." Lục Bạch Sóc nói tiếp, "Xem như là đáp lễ cho 'cừu nướng nguyên con'..." Ngày đó hắn vào kinh thăm viếng, Lâm Thanh Vũ và Lục Vãn Thừa mời hắn ăn món này, "Chậc, coi cái miệng ta này."
Lục Bạch Sóc ý thức mình lỡ lời, hắn không nên nói những lời này trước mặt Lâm Thanh Vũ. Cố nhân đã đi, hồi ức trước kia chỉ làm tăng thêm sầu não, lại còn là trước mặt vợ người quá cố.
Cũng may Lâm Thanh Vũ không có phản ứng gì lớn: "Vậy làm phiền Lục thiếu gia mua một phần, cũng để cho Vãn Thừa dùng thử."
Hoan Đồng say tàu đến ngất ngây, muốn đi xuống theo thư giãn một lúc. Lâm Thanh Vũ nói: "Vừa hay, ngươi vào thành tìm nhà Hung Tứ, nói chủ quán làm nhanh một bài vị, không cần tỉ mỉ, có thể dùng ngay là được."
Hoan Đồng cho là thiếu gia muốn lập thêm một bài vị cho tiểu Hầu gia, hỏi: "Trên bài vị cũng khắc mấy chữ kia ạ?"
"Không, là khắc..." Lâm Thanh Vũ trầm ngâm, trầm ngâm, rồi trầm ngâm, "Khắc năm chữ 'Mộ của Giang Đại Tráng'."
Hoan Đồng hoang mang không hiểu: "Giang Đại Tráng là ai?"
Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt nói: "Là một tên súc sinh."
Thuyền của Lục gia ngừng ở Tầm Dương chừng nửa ngày, đi qua Hồng Châu, xuôi thẳng về phía nam. Nhưng chỉ còn vài ngày nữa là đến Lâm An, Lục Bạch Sóc và Hoan Đồng lại lần lượt đổ bệnh.
Chứng bệnh của hai người giống nhau như đúc, đầu tiên là sốt cao không lùi, nôn mửa đau bụng, không bao lâu sau thì bắt đầu nổi mụn nước trên người. Người chèo thuyền là dân chạy nạn từ Hồng Châu đến, nhìn sơ qua là biết hai người đã mắc bệnh dịch.
"Tầm Dương chỉ cách Hồng Châu hai ngày đường, rất nhiều người trong thành là bách tính từ Hồng Châu chạy nạn tới. Tuy lúc vào thành quan phủ cũng đã tra xét, nhưng khó tránh được có người nhiễm bệnh còn trà trộn vào, hai vị này sợ là nhiễm bệnh ở Tầm Dương." Người chèo thuyền lấy tay bịt mũi, cách hai người ra xa xa, "Quan nhân đừng chê ta nói chuyện khó nghe, mắc phải bệnh dịch này, chỉ có thể phó thác cho trời, mệnh cứng thì không sao, mệnh không tốt, thì dù cho thiên vương lão tử đến cũng vô dụng."
Trong khoang thuyền, Lục Bạch Sóc và Hoan Đồng sốt đến mơ màng, họ chỉ mới phát bệnh một ngày, nhưng đã đến tình trạng mất ý thức, mụn nước cũng lan từ thân lên cổ.
Lâm Thanh Vũ muốn bắt mạch cho hai người, thì bị người chèo thuyền cản lại: "Quan nhân đừng mà, bệnh này sẽ lây đó!"
Lâm Thanh Vũ mở hòm thuốc Lục Vãn Thừa đưa y, nói: "Các ngươi tránh xa ra chút là được."
Trước kia Hồ Cát đã nhắc nhở Lâm Thanh Vũ, Lâm Thanh Vũ cũng đã chuẩn bị cho bệnh dịch, nhưng y chỉ không ngờ nó lại đến sớm và nhanh như vậy. Y lấy sợi bông che miệng che mũi, cũng yêu cầu những người còn lại trên thuyền làm theo. Khi đến một bến đò khác, y cho người xuống thuyền mua dược liệu giúp y, còn y thì ở lại thuyền chăm cho người bệnh.
Hoan Đồng vừa nôn thêm một lần, khó khi thanh thỉnh được chút ít, thấy Lâm Thanh Vũ muốn thi châm cho mình, vội nói: "Thiếu gia ngươi đừng tới đây!"
Lâm Thanh Vũ đè vai cậu chàng lại, không cho động, hỏi: "Ngươi có tin ta không."
Hoan Đồng đỏ mắt gật đầu: "Thiếu gia là đại phu tốt nhất trên đời."
"Trừ phụ thân và lão sư ra." Lâm Thanh Vũ nói, "Ta cũng sẽ thử thuốc với ngươi. Đừng sợ, chỉ là mấy loại thuốc nhẹ, cho dù không có tác dụng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thân thể ngươi."
"Thiếu gia cứ dùng, ta tin tưởng thiếu gia..."
Lâm Thanh Vũ đắp thuốc bột cho hai người, tự mình chia thuốc, nghiền thuốc, sắc thuốc cho họ. Y cũng không có niềm tin tuyệt đối, chỉ có thể đi một bước tính một bước, tùy theo tình hình của hai người để thêm bớt thuốc.
Khi dịch bệnh bùng phát vào năm ngoái, y cũng nhận thư của ân sư. Trong thư ân sư có nói không ít cách nhìn về dịch bệnh, y cũng nhận được một ít chỉ dẫn trong đó, chuyện dùng thuốc xem như cũng khá dễ dàng.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của y, chỉ mấy ngày sau, Hoan Đồng và Lục Bạch Sóc đã hạ sốt, mụn nước trên người cũng vỡ ra, lần lượt kết vảy, không có dấu hiệu muốn nổi lên nữa. Hai người lại nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày, thì trở lại giống như bình thường, chỉ là trên người để lại không ít sẹo, may mắn là không bị gì ở mặt.
Lục Bạch Sóc mang ơn, gọi thẳng Lâm Thanh Vũ là phụ mẫu tái sinh. Lâm Thanh Vũ nói: "Phụ mẫu thì miễn đi. Nếu được, Lục thiếu gia tìm người đưa một phong thư hồi kinh giúp ta, giao cho Hồ thái y Hồ Cát."
Y viết lại toàn bộ những gì có trong đơn thuốc mình dùng cho hai người vào thư, chỉ mong có thể giúp được Thái y thự.
Sau khi trì hoãn như thế, ngày hội Nguyên Tiêu năm nay mọi người chỉ có thể đón trên thuyền. Người chèo thuyền dừng thuyền ở bến dò ngay cửa thành, Lâm Thanh Vũ đi lên tầng hai. Thủy triều trên sông xuân, lờ mờ có thể thấy được đèn đuốc rực rỡ trong thành, lấp lánh chói mắt, làm y nhớ ánh mắt của người kia khi cười.
"Thiếu gia, ngươi mau nhìn xem."
Lâm Thanh Vũ nhìn theo hướng Hoan Đồng chỉ, thì thấy rất nhiều đèn hoa sen từ trong thành xuôi dòng mà xuống, dập dềnh trên mặt sông, giống như những vì sao. Lâm Thanh Vũ nhìn một lúc mới nói: "Chúng ta có rượu không."
Bên kia, Lục Bạch Sóc nghỉ ngơi tỉnh lại, không thấy chủ tớ Lâm gia đâu, đứng dậy đi đến boong thuyền tìm người. Chỉ thấy trong ánh trăng mờ sương, một nam tử vận bạch y đang ngồi ngược gió, dùng dây lụa buộc mái tóc đen dài như mực, màu áo như tuyết, ngửa cổ uống rượu, dung nhan còn hơn ánh trăng ba phần.
Trong một lúc, Lục Bạch Sóc tưởng rằng mình nhìn thấy một vị tiên nhân, cho đến khi người chèo thuyền thấy hắn ngẩn người, lên tiếng gọi "Đại quan nhân", lúc này mới tỉnh táo lại.
"Lâm đại phu."
Tay Lâm Thanh Vũ cầm bầu rượu dừng lại, chợt đứng dậy quay đầu, khi thấy là Lục Bạch Sóc, ánh sáng trong mắt nhanh chóng nhạt xuống.
Lục Bạch Sóc có chút không biết làm sao: "Lâm đại phu?"
Từ khi được trải nghiệm y thuật của Lâm Thanh Vũ, Lục Bạch Sóc cảm thấy gọi 'đại phu' càng hợp với y hơn cái gọi là 'thiếu quân' kia. Ngày đó Lâm Thanh Vũ gả xung hỉ cho Hầu phủ, quả thật là lãng phí anh tài.
Lâm Thanh Vũ trấn định tinh thần, bình tĩnh đáp: "Không có gì."
Nguyên Tiêu năm nay, trăng và đèn vẫn vậy.
Ước hẹn trăm ngày của y và người kia, đã trôi qua một phần ba.
Khi đến Lâm An, rất nhiều chuyện trong việc hạ táng đều có Lục Bạch Sóc lo liệu, không cần Lâm Thanh Vũ quan tâm. Ở nhánh chi của gia tộc Lục thị, biết vị nam thê của bổn gia đến, ai cũng muốn đến xem trò vui ra sao. Chỉ tiếc Lâm Thanh Vũ không cho bọn họ cơ hội, tổ trạch Lục gia y còn không thèm vào, mà ở ngoài khách điếm, cho đến ngày hạ táng Lục Vãn Thừa y mới lộ diện.
Y bình tĩnh nhìn Lục Vãn Thừa được hạ táng trong mộ tổ Lục gia. Những người bên nhánh chi kia khóc đến đất trời mờ mịt, có vài người thậm chí còn chưa gặp Lục Vãn Thừa bao giờ. Y bình tĩnh như thế, làm cho không ít người bàn tán sau lưng, như thể y không hiểu hiện đau khổ, thì chính là xác nhận lời đồn khắc chồng.
Thế nhưng, hạ táng là Lục Vãn Thừa, thì có liên quan gì đến họ Giang kia đâu. Họ Giang đấy chẳng qua là mượn tấm thân này một năm, bản thân y vất vả lo hậu sự lâu như vậy, cũng coi như là trả thay họ Giang món nợ này.
Vào Xuân Phân tháng hai, cuối cùng Lâm Thanh Vũ cũng về tới kinh thành. Tang sự của Lục Vãn Thừa đến đây là kết thúc. Y cũng nên về Nam An Hầu phủ chuẩn bị chuyện ra ở riêng.
Chân trước Lâm Thanh Vũ vừa về tới Nam An Hầu phủ, chân sau Hồ Cát đã tìm tới, hắn hào hứng nói với y hai tin tốt.
Đầu tiên, đơn thuốc chữa bệnh của y có hiệu quả ngoài dự đoán, sau khi được Thái y thự cải thiện sơ qua, phát xuống mười chín châu của Đại Du, bệnh dịch dần dần được triều đình khống chế, có khí thế hành quân lặng lẽ.
Thứ hai, biên giới Tây Bắc, Cố Phù Châu Cố đại tướng quân vốn là sắp tắt thở, không biết vì sao bỗng nhiên sống lại, còn hùng hục gánh đất hai ngày. Trong hai ngày này, cuối cùng Lâm Viện phán cũng tìm được cách giải kỳ độc của Tây Hạ. Bây giờ dư độc của Cố Phù Châu đã hết, chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏi hẳn.
"Nghe nói sau khi Cố đại tướng quân tỉnh lại, thì xem Viện phán đại nhân như phụ mẫu tái sinh, nhất định phải nhận ông làm cha nuôi. Viện phán đại nhân từ chối hai ba lần không được, đành phải cam chịu nhận đứa con nuôi này." Hồ Cát cười, "Thế là từ giờ, chẳng phải thiếu quân thành nghĩa đệ của Cố đại tướng quân hay sao?"
Nghĩa đệ?
Không biết sao, trong lòng Lâm Thanh Vũ lại có cảm giác quen thuộc vi diệu. Nhưng dù thế nào, hai chuyện này cũng là chuyện tốt. Y thở phào nhẹ nhõm sau một thời gian dài: "Cố đại tướng quân bình an vô sự, có phải cha ta cũng nên hồi kinh rồi không?"
"Vốn nên là thế." Hồ Cát vui vẻ nói, "Lâm thiếu quân, ngươi biết không, Thánh thượng nghe nói, con trai của Lâm Viện phán, thê của Nam An tiểu Hầu gia phối ra đơn thuốc chữa bệnh dịch, truyền cho ngươi tiến cung diện thánh đấy."