Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

chương 051

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

. Ta thì có ý đồ xấu gì chứ.

Từ sau khi lập phủ, Lâm Thanh Vũ chưa bao giờ mời bất cứ ai đến phủ của y, bao gồm cả người nhà. Mặc dù Cố Phù Châu có ân với Lâm gia, nhưng điểm đáng ngờ trên người hắn quá nhiều, bên cạnh còn có người của Thiên Cơ doanh, bất kể là nói gì, làm gì, đều bị Tiêu Tranh biết. Lúc này dẫn hắn về phủ, tuyệt đối không phải là cử chỉ sáng suốt.

Lâm Thanh Vũ cân nhắc tới lui, nói: "Ta là người thủ tiết, phu quân chết bệnh chưa quá nửa năm. Nếu tùy tiện đưa tướng quân vào phủ của ta, chắc chắn sẽ dẫn đến lời trách móc."

Cố Phù Châu cũng đổi ý, không miễn cưỡng nữa: "Đã vậy thì, đành đến Nam An Hầu phủ thôi."

Lâm Thanh Vũ nghĩ Cố Phù Châu cưỡi ngựa đến, nhưng không ngờ hắn lại giống mình, ngồi xe ngựa. Hai người tới Nam An Hầu phủ, sau khi hạ nhân thông truyền, mặc dù Nam An Hầu không ra nghênh đón như lúc đón Thái tử, nhưng cũng ra chính điện đón chào.

Mấy tháng không gặp, khí sắc của Nam An Hầu khá hơn không ít, đứa con trong bụng Phan thị quả là bỏ không ít công lao. Cố Phù Châu cùng là hầu tước nhất phẩm giống ông ta, chỉ cần gặp mặt xã giao là được.

Lâm Thanh Vũ yên lặng đứng bên cạnh, nghe hai người đưa đẩy nói nhảm. Lúc Cố Phù Châu đối mặt với Nam An Hầu, thần sắc lạnh lùng, lời ít ý nhiều, cử chỉ toàn là phong cách quân nhân già dặn, trở nên tương tự với chiến thần mặt lạnh trong lời đồn. Rõ ràng vừa rồi Cố Phù Châu còn cười đùa trêu chọc, nói đại mỹ nhân thì nên luyện cổ, trước đây không lâu còn biểu diễn tay không bổ gạch với y.

Loại tác phong có thể thu phóng tự nhiên này, làm y nhớ đến người nào đó.

Tây Hạ, ám hiệu, những lời nói việc làm kỳ lạ của Cố Phù Châu và những ưu ái phóng đại. Đến cùng là có phải trùng hợp hay không, hay chỉ là do y nhạy cảm, hay hoặc là... có ẩn tình gì khác.

Nam An Hầu biết Cố Phù Châu cố ý đến nhà để tế bái Lục Vãn Thừa, không khỏi vui mừng, ngược lại là lo âu nhìn hai thị vệ đi theo sau hắn. "Tướng quân có lòng. Người đâu, đưa tướng quân đến từ đường, bản hầu còn phải tiến cung một chuyến, không thể phụng bồi."

Cố Phù Châu khẽ gật đầu: "Xin Hầu gia cứ tự nhiên."

Từ đầu đến cuối, Nam An Hầu xem Lâm Thanh Vũ như không tồn tại, hiển nhiên vẫn còn canh cánh chuyện nam thê hại nhà trong lòng, căn bản không muốn gặp y.

Mấy người đi vào từ đường Lục thị. Cố Phù Châu nhìn linh vị của Lục Vãn Thừa dưới tầng cùng, khóe miệng giật giật, muốn cười lại thấy không nên cười, cuối cùng chỉ than nhẹ một tiếng, không nói gì.

Hạ nhân châm sáu nén nhang, Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu mỗi người cầm ba cây, sóng vai đứng trước linh tiền của Lục Vãn Thừa, đồng thời vái ba cái. Cố Phù Châu cắm nhang vào lư hương trước, rồi nghiêng người tránh chỗ cho Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ tiến lên, nói khẽ: "Dù tướng quân ở đâu cũng có thị vệ đi theo, mỗi lời nói cử động đều nằm trong mắt người khác. Chẳng lẽ, không chê phiền à?"

Cố Phù Châu tỏ vẻ rất bất lực: "Biết sao được, Thái tử cảm thấy ta vội vã hồi kinh là có mưu đồ khác, như thể kinh thành có người của ta chắp nối, bọn ta tụ lại để làm chuyện gì đó lớn lao. Để bọn họ đi theo ta cũng tốt, chí ít có thể tránh cho Thái tử lo nghĩ, trả trong sạch lại cho ta."

"Tướng quân lo nghĩ quá rồi." Mặt thị vệ không chút thay đổi, "Tướng quân trúng độc trúng đến kỳ lạ, bây giờ còn chưa bắt được người đầu độc. Điện hạ phái chúng ta theo hầu tướng quân, là vì bảo vệ an toàn cho tướng quân."

Thị vệ kia đứng sau bọn họ, Lâm Thanh Vũ tự nhận mình đã đè giọng đến thấp nhất, nhưng vẫn bị họ nghe thấy rõ ràng. Người ta nói rằng người ở Thiên Cơ doanh đều là năng nhân dị sĩ, quả là không sai.

Cố Phù Châu cười không hề gì: "Được rồi, Thái tử nói gì thì là đó."

Lâm Thanh Vũ chợt nghĩ, luôn cảm thấy Cố Phù Châu có ý gì đó: "Tướng quân muốn rửa sạch hiềm nghi cho mình, lại đến Thái y thự tìm ta, vậy không sợ Thái tử hoài nghi đến ta hay sao, cho rằng ta là người chắp nối kia?"

Ý cười trên mặt Cố Phù Châu nhạt dần: "Ta cũng không muốn liên lụy đến ngươi. Nhưng ngươi không phải là nghĩa đệ của ta à, qua lại gần cũng là chuyện bình thường. Thanh giả tự thanh, Lâm thái y không cần quá lo lắng."

Thanh giả tự thanh, điều kiện tiên quyết là thanh giả phải thật sự là thanh giả, ít nhất chính bản thân thanh giả phải như vậy trước đã, mới không để lộ ra nhược điểm, để người khác có cơ hội lợi dụng.

Lâm Thanh Vũ lại hỏi: "Nói vậy, tướng quân nóng lòng hồi kinh chỉ là vì giải độc, chứ không phải vì mục đích khác?"

"Ta thì có ý đồ xấu gì chứ, chẳng qua là muốn giữ mạng, hưởng phúc thêm mấy năm mà thôi. Dù cho gan ta có to nữa, cũng không dám làm chuyện khi quân, đây chính là tội chết."

"Tây Bắc chiến tranh, đất nước bị chia cắt, bách tính biên thùy lầm than. tướng quân dạo quỷ môn quan hết một vòng, trở về chỉ muốn hưởng phúc, làm sao xứng với tín nhiệm của triều đình và lê dân bách tính dành cho tướng quân."

"Người khác không biết, nhưng trong lòng ta lại rất rõ." Cố Phù Châu cười khẽ, "Ta có thể thắng trận toàn là nhờ may mắn. Đánh thắng trận liên tiếp thì còn được, nhưng nhiều hơn sớm muộn gì cũng sẽ bại. Triều đình cũng được, lê dân bách tính cũng được, không nên tín nhiệm ta. Ta không muốn chịu trách nhiệm cho trăm vạn sinh mạng nữa, thật sự rất mệt mỏi. Kẻ bất tài thì nên giải ngũ về quê càng sớm càng tốt, đấy mới là xứng đáng với lê dân bách tính."

Lâm Thanh Vũ không dám gật bừa. Cố Phù Châu bất tài là giả, muốn làm biếng thì thật.

Quả thật là... càng ngày càng giống.

Tế bái Lục Vãn Thừa xong, Cố Phù Châu cũng không đồng hành cùng y nữa.

Cố Phù Châu lên xe ngựa, mã phu hỏi hắn: "Tướng quân về phủ luôn chưa?"

Mã phu chờ mãi không thấy Đại tướng quân đáp lời. Hắn muốn hỏi thêm lần nữa, thì nghe trong xe truyền giọng đến: "Chưa, ta vẫn còn người, phải gặp mặt một lần."

Sau mùa hè, bệnh tình của Hoàng đế không những không thuyên giảm mà ngày càng nặng thêm. Chúng thái y bó tay toàn tập, ngay cả Lâm thái y vừa trở về không lâu cũng không có biện pháp nào tốt.

"Chứng đau đầu của Thánh thượng là bệnh khó chữa, mấy chục năm qua chỉ trị ngọn không trị gốc, đơn thuốc bình thường không phát huy được tác dụng với Thánh thượng, nếu cứ để mãi không dứt, bệnh tình sẽ nặng thêm."

Hoàng hậu canh giữ bên giường của Hoàng đế, lòng nóng như lửa đốt: "Thật sự không có biện pháp nào sao?"

Lâm viện phán do dự: "Chuyện này..."

Tiêu Tranh nói: "Có chuyện cứ nói thẳng."

"Hôm nay thần y Nam Cương được mời đến kinh thành, đang dạy học ở Thái y thự. Trong đó có nhắc tới, dùng cổ trùng cho vào não, là có thể loại bỏ tận gốc chứng đau đầu..."

"Tuyệt đối không thể!" Hoàng hậu không nghĩ ngợi đã nói, "Hạ cổ trùng cho Hoàng thượng, chuyện này ngươi cũng nói ra được, là không muốn sống nữa sao!"

Chúng thái y quỳ xuống: "Hoàng hậu bớt giận."

Tiêu Tranh nhìn Lâm viện phán từ trên cao xuống, cười lạnh: "Thật là cha nào con nấy. Hai kẻ họ Lâm trong Thái y viện đều lớn gan như nhau. Lâm viện phán đi theo Cố Phù Châu lâu ngày, lại còn làm nghĩa phụ của hắn, chẳng lẽ cũng giống như mấy người ngu dốt trong quân, chỉ biết Cố đại tướng quân, không biết thiên tử?"

Lâm Viện phán toát mồ hôi lạnh: "Vi thần không dám."

Hoàng hậu nghiêm nghị nói: "Đừng nhắc lại chuyện này nữa, lui ra đi."

"Chờ đã, ta còn chưa nói xong, mẫu hậu gấp cái gì." Tiêu Tranh nhếch môi, "Truyền lệnh của cô, Lâm Nhữ Thiện hồ ngôn loạn ngữ, muốn dùng cổ thuật Nam Cương với thiên tử, từ hôm nay, hàng xuống làm Lại mục chính lục phẩm."

Lại mục Thái y viện, là chức quan văn thư, phụ trách quản lý dược liệu y thư, không có thực quyền, cũng không được chẩn bệnh.

Hoàng hậu thấy không ổn, Lâm viện phán là người học y đứng đầu ở Đại Du, không cho ông chẩn bệnh quả thật là uổng phí nhân tài. Bà há miệng muốn nói, lại bị Tiêu Tranh giơ tay cản lại: "Chỉ là một thái y mà thôi, mẫu hậu không cần nhiều lời."

Lâm viện phán dập đầu: "Thần khấu tạ điện hạ."

Hoàng hậu nhắm mắt ẩn nhẫn, dù có không muốn thế nào cũng phải nuốt lời trở lại. Hoàng thượng bệnh đến mơ màng, đương nhiên lúc này Thái tử không kiêng nể gì, một tay che trời.

"Điện hạ," Tiết Anh từ ngoài đi vào, thủ lĩnh Thiên Cơ doanh cầu kiến.

Tiêu Tranh nói: "Để hắn đến Cần Chính điện chờ."

Trong lòng Hoàng hậu dâng lên nỗi bi thương. Cho dù là lão thái giám bên cạnh Hoàng thượng, hay là ưng khuyển Thiên Cơ doanh của thiên tử, đều nghe lời Thái tử sai đâu đánh đó. Thái tử... thật sự là cách Hoàng vị không xa.

Trong Cần Chính điện, thủ lĩnh của Thiên Cơ doanh báo cáo chi tiết hành trình một ngày nay của Cố Phù Châu cho Tiêu tranh: "Hôm nay là lần đầu tiên Cố đại tướng quân rời phủ từ sau khi hồi kinh. Đầu tiên là đến Thái y thự, nói là đón Lâm thái y tan học; Sau đó hai người đến Nam An Hầu phủ tế bái tiểu Hầu gia, Nam An Hầu chỉ nói với hắn hai câu đã vội vàng rời đi; Cuối cùng, Cố đại tướng quân đi một chuyến đến phủ Tứ hoàng tử."

Tiêu tranh nheo mắt lại: "Tiêu Giới?"

Trận đoạt vị năm đó, ngoại trừ gã đại thu toàn thắng, chỉ có hai hoàng tử toàn thân trở ra. Trong đó một là đứa con ngốc của Hoàng hậu, một là Tứ hoàng tử, Tiêu Giới.

Tuy Tiêu Giới không phải đồ ngốc, nhưng lại chẳng khác kẻ ngốc là mấy, chỉ là một đứa ngu xuẩn trông được nhưng không dùng được mà thôi. Mẹ đẻ của hắn suất sinh thấp, bản thân lại không được phụ hoàng sủng ái, vốn ngay cả tư cách tranh vị cũng không có.

Tiêu Tranh hỏi: "Bọn họ nói gì."

"Chỉ là mấy câu khách sáo bình thường. Cố đại tướng quân kể không ít chuyện lý thú trên sa trường, Tứ hoàng tử nghe đến say sưa ngon lành, còn mời hắn lần đến phủ cùng ăn dê nướng uống rượu."

Chẳng lẽ Cố Phù Châu trăm phương ngàn kế hồi kinh là vì Tiêu Giới? Không đúng, Cố Phù Châu biết có người giám thị, cho nên những thứ gã thấy, là những thứ Cố Phù Châu muốn cho thấy. Vậy là Cố Phù Châu cố ý làm đục nước, che giấu ý đồ thật sự của mình.

"Tiếp tục đi theo hắn." Tiêu tranh nói, "Tình huống khác thường cứ tùy thời báo lại."

Tin tức của Lâm phụ truyền đến Thái y viện, Lâm Thanh Vũ xin nghỉ ngay lập tức để trở về nhà. Y cho rằng phụ thân sẽ khó chịu, sẽ sầu não, nhưng không ngờ tới phụ thân lại bình tĩnh, còn nói cười với mẫu thân, vậy là mỗi ngày có thể về phủ đúng giờ.

Lâm Thanh Vũ bất đắc dĩ: "Phụ thân thế mà còn cười được."

Lâm phụ tìm vui trong khổ: "Đơn giản chỉ là từ chính ngũ phẩm xuống chính lục phẩm nhàn tản mà thôi, không việc gì cả. Hơn nữa, trước khi về kinh, Đại tướng quân đã nhắc nhở ta, bảo ta cẩn thận với Thái tử. Là ta sốt ruột cứu người, chủ quan."

Lâm Thanh Vũ ngạc nhiên: "Đại tướng quân bảo ngài cẩn thận với Thái tử?"

"Ừm. Hắn nói hắn nóng lòng hồi kinh, bất đắc dĩ để lại không ít điểm đáng ngờ, chắc chắn Thái tử sẽ phòng bị hơn với những người xung quanh hắn. Không ngờ tới, cuối cùng ta đúng là vì chuyện này bị giáng chức, không thể chẩn bệnh cho thiên tử - thật buồn, thật tiếc."

Lâm Thanh Vũ không còn tâm tư để nghĩ về cổ độc Nam Cương. Y nhìn lại Cố Phù Châu lần nữa, mơ hồ như chạm phải cái gì, rồi lại như thể ngắm hoa trong sương, từ đầu đến cuối không thể nhìn thấu đáo.

Y và họ Giang không có cách nào để nhận nhau, ngoài việc ở xa nhau, bất đắc dĩ phải che dấu tung tích, vậy có phải còn có một khả năng -

"Đành vậy, bây giờ không phải là thời cơ tốt."

"Ta cũng không muốn liên lụy con."

Lâm Thanh Vũ trầm tư hồi lâu rồi hỏi: "Phụ thân, cha nói 'lẻ đổi chẵn không đổi' là mật hàm Cố đại tướng quân chặn được của Tây Hạ. Ngoại trừ Cố đại tướng quân, thì còn ai khác tận mắt thấy mật hàm kia không?"

Lâm phụ không biết vì sao trưởng tử lại hỏi câu này: "Đó là cơ mật, đương nhiên tướng quân sẽ không cho người ngoài xem."

"Ngay cả Triệu tướng quân cũng chưa thấy qua hay sao?"

Lâm phụ nói: "Cái này thì ta không biết."

Ánh mắt Lâm Thanh Vũ chuyển động.

Có lẽ, ngay từ đầu y đã đoán sai rồi, nguồn gốc của bức mật hàm không phải ở Tây Hạ, mà là ở... Ung Lương.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Vũ vẫn đến phủ tướng quân đưa thuốc như thường lệ. Y vừa xuống xe ngựa. Viên Dần đã chào đón: "Lâm thái y, hôm nay tướng quân không có ở trong phủ."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Vậy hắn ở đâu?"

"Tướng quân ở phủ Tứ hoàng tử." Viên Dần cười tủm tỉm, "Lâm thái y đưa thuốc cho ta, ta phái người đưa cho tướng quân."

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi nói: "Không sao, ta đi một chuyến nữa là được."

Trong cung có quy định, hoàng tử trưởng thành, trừ Thái tử ra, phải rời cung lập phủ. Ngày sau Thái tử đăng cơ, những hoàng tử này sẽ được phong vương vị, dời đến đất phong. Mà vị Tứ hoàng tử này, năm nay vừa tròn mười tám.

Lâm Thanh Vũ xuống xe ngựa, nhìn thấy trước phủ của Tứ hoàng tử có mấy chục con tuấn mã đang đứng. Những tuấn mã này đều uy phong lẫm liệt, giống như chiến mã quân doanh. Xem ra hôm nay võ quan đến phủ Tứ hoàng tử, không chỉ có mỗi mình Cố Phù Châu.

Lâm Thanh Vũ nói rõ ý đến của mình, hạ nhân vào phủ thông truyền. Không lâu sau, một nam tử tuấn mỹ tướng mạo trông phi giới tính, khó phân rõ nam nữ đi ra. Nhìn quần áo trên người hắn, hẳn là quản sự trong phủ.

"Ra mắt Lâm thái y." Quản sự kia đến, "Xin mời đi theo ta."

Lâm Thanh Vũ đi theo quản sự thẳng một đường đến hậu viện, từ xa đã nghe mùi thịt mùi rượu truyền đến. Chỉ thấy một đống lửa đang đốt trong vườn, trên đó nướng một cái đầu dê thật to. Có hơn mười người đang vây quanh đống lửa, phần lớn bọn họ đều mặc áo giáp nhung trang, một tay uống rượu, một tay ăn thịt, không câu nệ tiểu tiết, cực kỳ vui vẻ. Duy chỉ có hai người coi như là nhã nhặn, một người là thiếu niên mặc áo gấm, môi hồng răng trắng, sáng sủa đáng yêu, mặc dù tay cũng đang xé thịt dê nhưng động tác lại không mạnh bạo hung hăng. Người này là Tứ hoàng tử, Tiêu Giới.

Một người nhã nhặn còn lại là Cố Phù Châu. Nhưng thấy hắn ngồi giữa đám người, mày kiếm lạnh lùng, đường nét cương nghị, tự mang theo một vẻ lạnh lẽo riêng biệt. Chờ khi hắn nhìn thấy Lâm Thanh Vũ, hàn ý tan đi, cười nâng chén ra hiệu với y.

Quản sự nói: "Điện hạ, tướng quân, Lâm thái y đến."

"Ta nghe nói có một mỹ nhân thái y từ Thái y viện tới, chính là ngươi sao." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Giới đỏ bừng, "Thật đúng là mỹ nhân."

Một võ quan cẩu thả cất lời: "Cái này so với Tĩnh Thuần quận chúa đệ nhất mỹ nhân năm đó cũng không đẹp hơn bao nhiêu!"

"Lão Ngô ngươi uống nhiều rồi, nam nữ sao có thể so sánh với nhau..."

Cố Phù Châu nói: "Lâm thái y đến đưa thuốc cho ta thì qua chỗ ta đi."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Tướng quân có uống rượu không?"

"Không có." Cố Phù Châu chủ động nâng ly cho Lâm Thanh Vũ kiểm tra, "Ta lấy trà thay rượu."

Lâm Thanh Vũ nhìn về phía sau lưng Cố Phù Châu. Thị vệ Thiên Cơ doanh vẫn đứng đó, nhưng sắc mặt của họ cực kỳ khó coi, gần như có thể dùng xấu hổ giận dữ sỉ nhục để hình dung. Rất nhanh sau đó, Lâm Thanh Vũ đã biết tại sao.

"Cố đại tướng quân vất vả lắm mời hồi kinh được một chuyến, đi đến đâu cũng có người theo. Cũng do tướng quân tốt tính, nếu là ta thì ta đã sớm nổi điên rồi. Đang coi người ta thành cái gì, giảm lỏng à?"

Cố Phù Châu nói: "Ta đột nhiên yêu cầu về kinh, Thái tử hoài nghi ta cũng là bình thường."

"Hoài nghi cũng phải có chứng cứ chứ! Đã hơn nửa tháng rồi, đến cọng lông của chứng cứ cũng chẳng thấy, Thái tử dựa vào cái gì còn phái người đi canh chừng tướng quân?"

"Từ trước đến nay Thái tử luôn kè kè bên đám văn thần kia, ngàn phòng vạn phòng võ tướng chúng ta. Sợ là gã đã quên, giang sơn Đại Du là ai đánh, ai giữ!"

Cố Phù Châu biến sắc: "Ngô tướng quân, ăn nói cẩn thận."

"Bây giờ ta dám nói ở đây, thì ngày mai cũng dám nói lúc tảo triều. Cố đại tướng quân chinh chiến mười sáu năm, chiến công lớn nhỏ vô số, vì sao phải chịu sự khuất nhục bực này! Cơn nghẹn này, ta không chịu được!"

"Ta cũng vậy!"

"Ngày mai chúng ta cùng gián ngôn, Thái tử gã không thể đối xử với tướng quân như vậy!"

"Không sai! Cùng lắm thì để Thái tử cho người giám thị cả mười huynh đệ chúng ta, rồi xem sau này ai bán mạng cho gã!"

"Ầy ầy ầy, các ngươi đừng kích động mà." Tiêu Giới bị kẹt trong đó, trông có chút luống cuống tay chân.

Vẻ mặt Cố Phù Châu nghiêm túc: "Hôm nay Tứ điện hạ tổ chức bữa tiệc này, chỉ là để huynh đệ tụ họp. Các ngươi nói lời đại nghịch bất đạo, vậy thì giải tán thôi."

"Ta ŧɦασ con mẹ gã!" Tướng quân họ Ngô đập chén xuống đất, nổi giận, "Ngô lão tam ta không phục! Bây giờ ta sẽ tiến cung!"

Cố Phù Châu lắc đầu thở dài: "Ta không quản được các ngươi." Nói xong, tùy chúng võ tướng muốn kích động thế nào thì kích, không nói đến nữa.

Lâm Thanh Vũ ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn uống hết thuốc rồi nói: "Chờ sau khi Thái tử chịu áp lực, không thể không rửa sạch hiềm nghi cho tướng quân, rút Thiên Cơ doanh về. Đến lúc đó, tướng quân có thể nói thỏa thích, muốn làm gì cũng được."

Cố Phù Châu bày dáng vẻ như bừng tỉnh, thấp giọng cười: "Hình như là thế nè. Ta còn chưa nghĩ được tới mức này, Lâm đại phu thật thông minh."

Trong lòng Lâm Thanh Vũ khẽ động, rũ mắt xuống, cũng cười một tiếng: "Không bằng với tướng quân."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio