. Đừng làm y thất vọng.
Sau khi Lâm Thanh Vũ tấn chức lên làm ngự y ngũ phẩm. Mỗi ngày y sẽ cùng Chử Chính Đức đến thỉnh mạch cho Hoàng đế. Tẩm cung của Hoàng đế y còn có thể ra vào, nhưng Đông cung, y chỉ mới đến gần một tí đã bị thị vệ đang trực chú ý. Nhưng chỉ cần y và Thẩm Hoài Thức còn ở trong cung, thì luôn có cơ hội để chạm mặt.
Chử Chính Đức đã lớn tuổi, đôi khi làm việc có chút lực bất tòng tâm. Mấy ngày nay ông ta bị cảm lạnh, xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh, ngự y hầu hạ Hoàng đế giờ chỉ còn mỗi mình Lâm Thanh Vũ.
Đêm này, chứng đau đầu của Hoàng đế lại tái phát, vừa lúc Lâm Thanh Vũ đang trực, được mời đến tẩm cung Hoàng đế ngay trong đêm.
Tối nay được Hoàng đế thị tẩm là thiếu niên lần trước Lâm Thanh Vũ đã gặp. Nói là thị tẩm, nhưng Hoàng đế bệnh tật như thế cũng chẳng làm gì được, chỉ cho người ta làm ấm giường, rót trà.
Lâm Thanh Vũ châm cho Hoàng đế, cơn đau đầu của Hoàng đế cũng dịu hơn, mở mắt ra thì thấy Lâm Thanh Vũ đang đứng cạnh nam sủng trước long sàng. Mắt nam sủng đỏ hoe, nhỏ giọng gọi "Bệ hạ". Lâm Thanh Vũ vẫn bình tĩnh như trước, "Trời sắp vào thu, dương khí giảm dần, âm khí tăng lên, đơn thuốc của Hoàng Thượng cũng sẽ thay đổi theo âm dương. Thần sẽ về Thái y viện làm một đơn thuốc mới cho Hoàng Thượng."
Hoàng đế nhìn y, không biết chập sợi thần kinh nào, nói: "Chỗ trẫm có giấy bút, ngươi cứ viết ở đây, viết xong thì đưa trẫm xem."
Lâm Thanh Vũ khựng lại, đáp: "Vâng."
Hoàng đế được nam sủng đỡ ngồi dậy, nhìn mỹ nhân mặc quan phục chấp bút viết chữ dưới ánh đèn, hàng mi dài dày như cánh bướm, mặc dù khí chất có lạnh lùng, cũng khó cản phong tình nơi đuôi mày khóe mắt. Nhất là nốt ruồi lệ dưới mắt kia, Hoàng đế nhìn đến ngứa ngáy trong lòng.
Nhưng cũng chỉ là ngứa ngáy mà thôi. Lão ta già rồi, còn bị bệnh lâu ngày, hậu cung đã lâu không có người mới. Chờ đến khi lão khỏe hơn, có lẽ có thể gọi mỹ nhân đến nhiều hơn để ngắm cho mát mắt. Đáng tiếc bây giờ có lòng nhưng lực không đủ, sau khi Lâm Thanh Vũ viết xong đơn thuốc thì cho y lui ra.
Lâm Thanh Vũ đi theo Tiết Anh ra khỏi tẩm điện, quay đầu lại nhìn long trướng vàng rực, đôi mắt y thâm sâu tràn đầy ý lạnh nghiêm nghị.
Xem ra, cho dù Hoàng đế không tứ hôn cho Cố Phù Châu, sớm muộn gì mình cũng sẽ xuống tay với lão.
Tiêu Tranh nghe nói Hoàng đế phát bệnh, vì bày tỏ lòng hiếu thảo, nửa đêm chạy đến, vừa lúc thấy Lâm Thanh Vũ từ tẩm cung đi ra. Lâm Thanh Vũ nhìn gã, rồi ánh mắt dừng trên người Thẩm Hoài Thức đi theo sau.
Thẩm Hoài Thức cũng nhìn lại y, thì nghe Tiêu Tranh lạnh lùng nói: "Nhìn đủ chưa."
Thẩm Hoài Thức vội vàng thu mắt lại: "Thuộc hạ không dám."
Tiêu Tranh cong môi cười: "Có gì mà không dám. Tiểu Thanh Vũ sinh ra đã có một khuôn mặt làm đàn ông điên cuồng, ngươi có cơ hội nhìn thì nhìn thêm nhiều chút, nói không chừng ngày sau không còn nhìn được nữa." Dứt lời, gã phất tay áo hừ lạnh, đi theo Tiết Anh vào điện.
Một thái giám khác cầm đèn lồng đi tới: "Lâm thái y, ta đưa ngài về Thái y viện."
Thẩm Hoài Thức chỉ có thể đứng chờ bên ngoài. Khi Lâm Thanh Vũ đi ngang qua hắn, thấp giọng nói: "Tìm thời gian đến phủ ta."
Thẩm Hoài Thức giật mình, vô thức nhìn về phía trong điện, sau đó nhỏ giọng 'Ừm' một tiếng.
Thẩm Hoài Thức không để Lâm Thanh Vũ chờ lâu, một đêm ba ngày sau hắn đã xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong phủ của Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ đang ngồi ở bàn để phối thuốc, ngẩng đầu thì thấy Thẩm Hoài Thức đứng ngay cửa sổ: "Lâm thái y."
Lâm Thanh Vũ mở cửa: "Vào đi."
Thẩm Hoài Thức hơi khẩn trương: "Ta không thể ở lâu, nếu để điện hạ phát hiện ta và ngươi qua lại... Lâm thái y, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Người ngươi muốn tìm, ta tìm được giúp ngươi rồi."
Thẩm Hoài Thức ngẩn ngơ, kích động hỏi: "Ngươi nói là, chủ nhân của ngọc bài kia?"
Lâm Thanh Vũ khẽ gật đầu: "Ra đi."
Theo âm thanh vang lên, cửa bí mật trong thư phòng chậm rãi được kéo ra, Chu Vinh Tân xuất hiện: "Thiếu chủ."
Thẩm Hoài Thức trừng to mắt, không tin được nói: "Chu đại ca?!"
Chuyện Chu Vinh Tân là đường dây ngầm, người trong Thiên Ngục môn không phải ai cũng biết, Thẩm Hoài Thức là một trong người hay chuyện. Sau khi Thẩm Hoài Thức vào Thiên Cơ doanh, đã từng đi tìm Chu Vinh Tân, nhưng không ngờ thứ tìm được lại là tin tức hắn bỏ mình.
"Chu đại ca, không phải ngươi..." Gặp lại cố nhân, cho dù con người sắt đá cũng đỏ hoe cả mắt, "Thật sự là ngươi, ngươi còn chưa chết?"
So với Thẩm Hoài Thức, Chu Vinh Tân bình tĩnh hơn nhiều, ánh mắt trầm ngâm: "Quả thật ta chưa chết, chưa báo được thù sâu biển máu ngày xưa, sao ta có thể chết!"
"Báo thù?" Đôi mắt Thẩm Hoài Thức lộ vẻ mờ mịt, "Xích Nha tông diệt Thiên Ngục môn, ba năm trước đã bị Thiên Cơ doanh tiêu diệt, là do Thái tử điện hạ tự mình hạ lệnh."
"Thái tử? Ha " Chu Vinh Tân cười gằn, "Xích Nha tông chỉ là tà tông chốn giang hồ, sao có thể diệt được ưng khuyển của thiên tử trong một đêm! Thiếu chủ, ngươi chưa từng hoài nghi hay sao?"
"Là Thiên Ngục môn có phản đồ của Xích Nha tông, nên Thiên Ngục môn mới..."
Chu Vinh Tân cắt ngang lời hắn: "Xích Nha tông đã bị triều đình bí mật tuyển mộ từ lâu, một trận sinh tử kia cũng là do triều đình cố ý an bài. Không phải Thiên Ngục môn có phản đồ, mà là triều đình phản bội Thiên Ngục môn. Còn những gương mặt dưới mặt nạ của Xích Nha tông, là người của Thiên Cơ doanh!"
Mặt Thẩm Hoài Thức trắng bệch: "Triều đình... ? Từ trước đến nay Thiên Ngục môn tận tâm trung thành với triều đình, vì triều đình lại..."
Lâm Thanh Vũ mở miệng nói: "Thiên Ngục môn tận tâm trung thành với triều đình, hay là tận tâm trung thành với Thái tử. Nếu là cái sau, ngươi cảm thấy Hoàng thượng có thể chịu được hay sao?"
Trong mắt Thẩm Hoài Thức chỉ còn một tia hy vọng cuối cùng, lẩm bẩm: "Vậy là Hoàng thượng, là Hoàng thượng muốn gϊếŧ chúng ta?"
"Đúng vậy, là Hoàng thượng muốn động tới chúng ta. Nhưng con trai yêu dấu của lão cũng biết rõ thánh ý, ra tay xử lý chúng ta trước, lấy được thánh tâm, cũng lấy được vị trí Thái tử gã ngày nhớ đêm mong!"
Thẩm Hoài Thức đau đớn toàn thân, gần như không thể đứng vững được. Mùi thuốc thanh đạm bay tới, tay hắn được đỡ lấy, vừa ngước mắt, dung nhan của Lâm Thanh Vũ đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
"Không thể nào." Thẩm Hoài Thức nắm ngược lại tay Lâm Thanh Vũ, "Điện hạ sẽ không làm như thế, Lâm thái y..."
"Ngạc nhiên lắm à?" Lâm Thanh Vũ thấp giọng, "Ngươi cảm thấy, đây không phải là chuyện Tiêu Tranh có thể làm ra?"
Thẩm Hoài Thức lắc đầu: "Chứng cứ, ta muốn chứng cứ."
Chu Vinh Tân lấy một cái mặt nạ từ trong áo vải thô ra, ném lên bàn. "Đây là sau khi Thiên Ngục môn bị diệt, ta tìm được trên người một thích khách của Thiên Cơ doanh."
Mặt nạ mặt xanh nanh vàng, là thứ chỉ có Xích Nha tông mới có, trên đó dính vết máu cũ không biết của người phương nào. Hai mắt Thẩm Hoài Thức bị đâm cho cay xè, như thể muốn chảy máu mắt.
"Hoài Thức, ngươi nhìn ta này."
Thẩm Hoài Thức sững sờ, đã quá lâu rồi hắn chưa nghe xưng hô này, hắn nhớ tới cha và anh mình. Lúc trước, bọn họ cũng gọi hắn như vậy.
Đôi mắt Lâm Thanh Vũ như có lực chấn nhiếp linh hồn: "Chuyện năm đó, ngươi cũng có rất nhiều hoài nghi, đúng không, vì sao Thiên Ngục môn có thực lực hùng hậu lại bị một môn phái giang hồ tiêu diệt, vì sao Tiêu Tranh lại xuất hiện ngay trong thời khắc đó, còn vừa lúc cứu được ngươi? Sau khi Thiên Ngục môn bị diệt, có phải Tiêu Tranh đối xử với ngươi rất tốt, tốt đến mức ngươi tự hẹn thề, giao phó một lòng say mê, cho đến khi Bắc Cảnh vương cầu hôn công chúa Tĩnh Thuần?"
"Ngươi, vẫn chưa hiểu hay sao."
Trong thư phòng yên lặng như chết chóc. Một cơn gió thổi qua, cửa sổ kêu cót két, Thẩm Hoài Thức như vừa tỉnh một giấc mộng xưa, chợt đẩy Lâm Thanh Vũ, xoay người định đi.
Lâm Thanh Vũ lạnh giọng: "Ngươi muốn đi đâu, đi tìm Tiêu Tranh chất vấn? Ngươi cho rằng ngươi là ai, một người bị gã gϊếŧ cả nhà, hay là người bán mạng cho gã, hay là một ám vệ cởϊ qυầи áo cho gã tiết dục, dựa vào đâu gã sẽ nói thật cho ngươi hay? Gã có thể lừa ngươi một lần, chẳng lẽ không lừa được lần hai, ngươi muốn được gì từ trong miệng gã?"
Thẩm Hoài Thức sững sờ tại chỗ, hai tay run rẩy nắm thành quyền.
"Nếu ta là ngươi, sẽ không cho gã cơ hội để ngụy biện." Lâm Thanh Vũ thả chậm lời, "Ngươi nói ta luôn xem thường ngươi, là vì ta ghét người ti tiện."
Thẩm Hoài Thức phóng ra khỏi cửa sổ, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Chuyện nên làm, Lâm Thanh Vũ đã làm hết. Tiếp theo, họ chỉ có thể chờ đợi.
Tiêu Tranh không phòng bị Thẩm Hoài Thức, ngược lại còn cực kỳ tín nhiệm, Thẩm Hoài Thức muốn toàn thân trở ra sau khi hành thích Tiêu Tranh có rất nhiều cách, có thể thừa dịp Tiêu Tranh ngủ say để ra tay, đâm thẳng một kiếm vào cổ; Hoặc trong lúc Tiêu Tranh đang xem sớ, bịt miệng gã từ đằng sau, ghìm chặt cổ gã lại; Còn vô dụng quá cũng có thể tìm y để lấy thuốc độc, bỏ vào trà trong Đông cung - y sẽ chọn cho Tiêu Tranh loại độc thích hợp nhất.
Lâm Thanh Vũ chỉ mới tưởng tượng mấy cảnh này đã thấy tâm tình cực kỳ vui vẻ.
Thẩm Hoài Thức... cũng đừng làm y thất vọng.
.
Lại một buổi trực đêm luân phiên khác. Sau khi Hồ Cát chẩn bệnh xong quay lại, thấy Lâm Thanh Vũ đang loay hoay bên một cái bình, tò mò đi qua xem, hỏi: "Lâm thái y, cái gì vậy?"
"Cổ tằm vàng."
Hồ Cát nhìn thấy con trùng nhiều chân vàng óng trong bình, vội vàng né ra: "Sao ngươi lại nuôi cái này."
Lâm Thanh Vũ đậy nắp bình lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cánh của nó có thể làm thuốc."
Hồ Cát cười khan: "Ra là thế."
"Ngươi mới đến Ti lễ giám à?" Lâm Thanh Vũ hỏi, "Có tin tức gì không?"
"Tin tức?" Hồ Cát suy nghĩ, "À. Ta nghe thái giám đưa hoa cho nhà ấm ở Đông cung nói, hai ngày nay Thái tử điện hạ vui giận khó đoán, tính khí nóng nảy, hình như là vì thị vệ đi theo bên cạnh bỗng dưng mất tích."
Trong dự đoán. Ngay cả Thẩm Hoài Thức mù quáng., cũng phải cần thời gian mới có thể hoàn toàn chấp nhận chuyện này. Chỉ là không biết, hai ngày này hắn suy nghĩ, đã suy nghĩ được điều gì.
Trong "Không hiểu được người", sau khi Thẩm Hoài Thức biết sự thật còn kề kiếm lên cổ Tiêu Tranh. Bây giờ 'sự thật' mà hắn biết tàn khốc hơn, vậy phải chăng hành động của hắn cũng càng đẹp hơn?
Một đêm này, trong cung yên tĩnh lạ thường. Sau nửa đêm, thái y trực trong Thái y viện đều chợp mắt.
Trong màn đêm, một cung nữ lảo đảo chạy vào Thái y viện, phá vỡ sự yên tĩnh này. Nàng gần như là gào khóc: "Truyền thái y! Đông cung truyền thái y!"
Tất cả mọi người bừng tỉnh, ồn ào đứng dậy, chỉ có mỗi mình Lâm Thanh Vũ vẫn ngồi, hai mày khẽ nhướng lên.
-Sao lại còn truyền thái y. Chẳng lẽ, Tiêu Tranh còn cứu được?
Mọi người đều biết sức khỏe của Thái tử điện hạ luôn rất tốt, nửa đêm gọi thái y gấp, nhất định là bị bệnh nguy cấp. Cung nữ hốt hoảng thế này, chắc hẳn là bệnh khá nặng.
Hồ Cát là thái y chủ quản Đông cung, giờ phút này không dám sơ suất, đeo hòm thuốc lên muốn đi. Lâm Thanh Vũ gọi hắn lại: "Hồ thái y."
Hồ Cát vội la lên: "Lâm thái y có việc gì không?"
Lâm Thanh Vũ chần chờ một lát: "Không có gì, đi đi."
Ngoại trừ Hồ Cát, không ít các thái y khác cũng lục tục đi theo. Lâm Thanh Vũ là ngự y do đích Hoàng đế chọn, y phải ở lại Thái y viện để chờ lệnh Hoàng đế.
Đám người Hồ Cát đi một chuyến đi suốt cả đêm, đến khi trời rạng sáng vẫn chưa trở lại. Đông cung đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy người đi vào, không thấy người đi ra. Giống như Đông cung đã bị phong tỏa, Lâm Thanh Vũ không đợi được bất kỳ tin tức gì.
Giờ thìn (-h am), Lâm Thanh Vũ kết thúc phiên trực, nỗi lòng nặng nề xuất cung. Vừa đến cửa cung, y nghe thấy có người gọi mình: "Lâm thái y."
Cố Phù Châu mặc quan phục quan võ, bây giờ đứng ở cửa cung, hẳn là sắp thượng triều.
Lâm Thanh Vũ bước nhanh đến trước mặt hắn: "Tướng quân."
Vẻ mặt Cố Phù Châu ủ rũ, dường như còn chưa tỉnh ngủ: "Trực một đêm cũng đói rồi nhỉ, ta có chuẩn bị chút đồ cho em, lát nữa lên xe ngựa ăn lúc còn nóng."
Lâm Thanh Vũ nhận hộp cơm Cố Phù Châu đưa qua: "Tướng quân có lòng."
Thấy sắc mặt Lâm Thanh Vũ không tốt, chút buồn ngủ còn sót lại của Cố Phù Châu cũng tiêu tan, hạ thấp giọng hỏi: "Thế nào rồi? Là Thẩm Hoài Thức có động tĩnh à?"
"Thẩm Hoài Thức ra tay. Nhưng ta cho rằng hắn còn có chút dè dặt, bằng không với thân thủ của hắn, không khó để cho Tiêu Tranh một kích trí mạng." Lâm Thanh Vũ nheo mắt ẩn nhẫn, ôm chặt hộp cơm của Cố Phù Châu vào lòng, "Nếu Tiêu Tranh may mắn nhặt được một mạng..."
Cố Phù Châu suy nghĩ một lúc, đôi mày giãn ra: "Chưa nói đến Tiêu Tranh sống hay chết còn chưa xác định, cho dù gã may mắn sống sót, ta lại vất vả giúp em tìm cách tốt hơn là được." Cố Phù Châu giơ tay, bàn tay to rộng sờ đầu Lâm Thanh Vũ, "Đừng lo, chuyện có bao lớn đâu. Mau về ngủ, nhớ phải ăn trước, hạ triều ta lại đến cùng em."
Tác giả: Vợ không vui phải làm sao bây giờ.
Đón y tan ca, mang đồ ăn ngon, dỗ dành, còn sờ đầu nữa.