. Giả vờ giỏi lắm, Giang công tử.
Phủ binh thân tín của Cố Phù Châu không để hai người đợi lâu, chỉ tìm nửa tháng đã mang tin tốt về kinh thành.
"Theo những gì tướng quân nói, đi thẳng về phía nam, cuối cùng tìm thấy tung tích của Thẩm công tử trong một làng chài ở Nam Việt. Chúng ta đưa hắn xem tín vật của phu nhân, nói với hắn phu nhân cho mời, hắn đã đồng ý gặp mặt phu nhân không chút do dự." Phủ binh lấy một bức mật thư từ trong ngực ra, "Đây là thứ mà Thẩm công tử nhờ ta đưa cho phu nhân."
Làng chài Nam Việt là nơi Cố Phù Châu đã nhờ thân tín tập trung tìm kiếm. Trong nguyên tác, Thẩm Hoài Thức đã gặp người bạn đầu tiên của mình ở làng chài này. Hắn sống với những ngư dân thuần phác, dần dần buông bỏ quá khứ, sau ba năm bình yên, mới bị Thiên Cơ doanh tìm tới.
Trong sách, Thẩm Hoài Thức vì tránh né sự truy đuổi của Thiên Cơ doanh, sau khi rời khỏi làng chài thì chạy trốn lần nữa. Lúc này Tiêu Tranh đã là thiên tử, đợi mãi không bắt được hắn, gã đành rời kinh tự mình đi tìm, bắt người bằng cách vũ lực đàn áp, cầm tù trong cung.
Nghe nói, khi Tiêu Tranh đối mặt với ánh mắt căm hận trắng trợn của Thẩm Hoài Thức, gã từng nói: "Ngươi hận trẫm đi, chí ít trong mắt ngươi còn có trẫm. Trẫm tình nguyện để ngươi hận trẫm cả đời, còn hơn chịu đựng ngươi không ở bên trẫm."
Ở thế giới này, Cố Phù Châu tìm được Thẩm Hoài Thức trước một bước, còn Thiên Cơ doanh thì đang vô vọng ở Bắc Cảnh. Lúc đầu Tiêu Tranh chỉ bán tín bán nghi chuyện Thẩm Hoài Thức ở Bắc Cảnh, bây giờ Bắc Cảnh lại truyền 'tin đồn' Tĩnh Thuần quận chúa là thân nam nhi, càng làm cho gã nghi ngờ Thẩm Hoài Thức đi qua Bắc Cảnh. Dù sao người trong kinh biết thân phận thật của Tĩnh Thuần cũng chỉ có gã và Thẩm Hoài Thức.
Lâm Thanh Vũ mở thư ra, trên thư chỉ viết bốn chữ: "Kinh Trập, chốn cũ."
Ba ngày sau là Kinh Trập; Chốn cũ hẳn là chùa Trường Sinh, mấy lần y và Thẩm Hoài Thức gặp mặt đều ở trong chùa.
Cố Phù Châu nói: "Làm khá lắm, đi xuống lãnh thưởng đi."
Sau khi phủ binh lui ra, Cố Phù Châu lo lắng nói: "Thẩm Hoài Thức thật sự rất quan tâm đến em. Em vừa nói, hắn đã bất chấp nguy hiểm để hồi kinh, cũng không sợ bị người của Thiên Cơ doanh bắt được. Rõ ràng trước giờ em đối xử với hắn lạnh lùng nghiêm nghị, sao hắn còn có hảo cảm với em như thế."
Lâm Thanh Vũ đưa bức mật tín lên lửa đốt sạch: "Ta chữa thương cho hắn, xem như là cứu hắn, còn nói 'sự thật' chuyện Thiên Ngục môn bị diệt cho hắn. Còn nữa, ta lạnh lùng gay gắt, là vì sớm ngày cho hắn thấy rõ bộ mặt thật của Tiêu Tranh, tiện thể nhắc hắn đừng ti tiện nữa. Thẩm Hoài Thức cũng coi như là người trung hậu đàng hoàng, hắn thân thiện với ta cũng là điều hợp lý."
Cố Phù Châu đang chơi nến, ngón tay xẹt qua xẹt lại trên ngọn lửa: "Ta cảm thấy, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do em đẹp. Em thử biến thành người khác rồi giảng đạo lý với Thẩm Hoài Thức xem, hắn không rút kiếm ngay và luôn thì thôi. Lời mời của đại mỹ nhân, đương nhiên là liều cả mạng cũng phải đến."
Lâm Thanh Vũ không dám gật bừa: "Mặc dù Thẩm Hoài Thức thích nam phong, nhưng ta hẳn không phải là loại hắn thích."
"Có phải em có hiểu lầm gì với mình không hả phu nhân." Cố Phù Châu cười nói, "Em lớn lên thế này, là mẫu người mà ai cũng thích."
Ba ngày sau, Lâm Thanh Vũ đến chùa Trường Sinh theo hẹn, Cố Phù Châu đồng hành cùng y. Lâm Thanh Vũ hỏi: "Huynh cho rằng Thẩm Hoài Thức sẽ đồng ý làm chứng giúp chúng ta à?"
Cố Phù Châu trả lời không hề nghĩ ngợi: "Đương nhiên là không. Trước chưa nói đến hắn đã dứt tình với Tiêu Tranh hay chưa, để bảo vệ Tĩnh Thuần, hắn sẽ không nói sự thật."
Lâm Thanh Vũ trầm ngâm: "Vậy phải làm sao để lợi dụng Thẩm Hoài Thức chứng thực việc này."
Cố Phù Châu mỉm cười: "Em gọi một tiếng chồng đi, ta sẽ nghĩ cách giúp em."
Tâm trạng của Lâm Thanh Vũ trở nên phức tạp. Y đã tỏ bày tình cảm với Cố Phù Châu, nhưng Cố Phù Châu vẫn còn nhớ thương muốn vào cung làm lão công công. Thảo nào sau khi yêu nhau chỉ thơm trán y, không muốn tiến thêm một bước nữa.
Thôi thì cũng được, dù sao chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ cũng không quá quan trọng với y. Chỉ cần hai người yêu nhau, có thể bên nhau dài lâu là đủ. Chỉ mong Cố Phù Châu chỉ nói cho có, chứ không thật sự đi làm chuyện gì tự hại mình.
Mặt mày Lâm Thanh Vũ không biểu cảm gì gọi một tiếng 'chồng'. Cố Phù Châu không hài lòng, trêu ghẹo nói: "Em gọi ngang quá, phải nhẹ giọng hơn, không thì ta nghe không có cảm giác gì hết. Thử lại lần nữa đi, em có thể mà."
Lâm Thanh Vũ miễn dịch với kiểu này: "Không thích thì thôi."
Thấy mỹ nhân trầm mặt, Cố Phù Châu đổi giọng ngay lập tức: "Sau khi em gặp Thẩm Hoài Thức, đừng ép buộc hắn, chỉ cần..."
Thẩm Hoài Thức chỉ tin một mình Lâm Thanh Vũ, Cố Phù Châu ở đây hắn nhất định sẽ không hiện thân. Hai người tách ra ở trước điện, một mình Lâm Thanh Vũ đi vào sương phòng phía sau. Thẩm Hoài Thức là người đúng giờ, có thể lúc này đã đi theo y trong bóng tối, chờ lúc thích hợp sẽ xuất hiện trước mặt y.
Lâm Thanh Vũ lấy lý do thân thể khó chịu, xin tăng nhân mượn một sương phòng trống tạm nghỉ ngơi. Y chờ cỡ chừng một nén nhang, thì bất ngờ có một cơn gió thổi qua làm cửa sổ kêu cót két. Lâm Thanh Vũ đi qua đóng cửa sổ, khi quay lại, trước mặt đã có thêm một người.
Lâu ngày không gặp, Thẩm Hoài Thức như biến thành một người khác. Dung mạo của hắn thay đổi không nhiều, chỉ là rám nắng hơn, thay đổi nhiều nhất chắc là khí chất của hắn. Lần trước khi Lâm Thanh Vũ gặp mặt hắn, là lúc Tiêu Tranh bị ám sát. Lúc ấy Thẩm Hoài Thức biết được sự thật Lâm Thanh Vũ muốn cho hắn biết, hắn thất vọng chán nản, tinh thần sa sút. Giờ đây, khi nhìn đến cặp mắt kia, không còn gợn sóng, xa vắng lặng lẽ như cuộc đời thăng trầm.
"Thẩm thị vệ." Lâm Thanh Vũ nói: "Đã lâu không gặp."
Thẩm Hoài Thức cười với y rất nhạt. Như thể đã lâu rồi hắn không cười, làm cho cơ ở khóe môi cứng ngắc: "Lâm đại phu."
Lâm Thanh Vũ nhìn người đàn ông tướng mạo bình thường trước mặt, nếu nói trong lòng không có cảm giác gì thì là nói dối. Giống như lời Cố Phù Châu nói, vất vả Thẩm Hoài Thức lắm mới định cư được ở Nam Việt, nhưng vì lời y mời mà trở lại kinh thành, phần tình nghĩa này đúng là khó có được.
Hai người ngồi đối diện nhau. Lâm Thanh Vũ pha chén trà, đẩy chén trà đến trước mặt Thẩm Hoài Thức: "Bôn ba cả đường, vất vả rồi."
Thẩm Hoài Thức nhìn chằm chằm bàn tay thon dài trắng như ngọc của Lâm Thanh Vũ, nhẹ giọng hỏi thăm: "Sao Lâm đại phu... lại tìm được đến Nam Việt?"
"Nếu ta nói là trùng hợp, ngươi có tin ta không?"
Thẩm Hoài Thức chần chờ một lúc, khẽ gật đầu.
Lâm Thanh Vũ thở dài: "Người khác nói gì ngươi cũng tin hết à. Sao ngươi sống được tới tận bây giờ."
Thẩm Hoài Thức ngơ ra: "Có lẽ là do, thân thủ của ta tốt."
Lâm Thanh Vũ cười khẽ: "Ngươi nói vậy ngược lại cũng đúng." Đây là một trong số đó, chủ yếu vẫn là vì Thẩm Hoài Thức cũng giống như Tiêu Tranh, là nhân vật chính của thế giới này.
Lâm Thanh Vũ thả lỏng mặt mày mỉm cười, sương phòng giản dị cũng tự nhiên sáng bừng lên. Thẩm Hoài Thức nhìn y, không thể khống chế nhớ tới Tĩnh Thuần. Ánh mắt của hai người này thật sự rất giống nhau, giống đến mức mỗi khi hắn nhìn thấy Lâm Thanh Vũ, cũng sẽ sinh ra cảm giác thân cận.
Tình nghĩa của hắn và Tĩnh Thuần là cùng lớn lên từ nhỏ đến lớn, cho dù có Tiêu Tranh chặn giữa bọn họ, tâm ý hắn muốn bảo vệ Tĩnh Thuần cũng sẽ không thay đổi.
Thẩm Hoài Thức nói: "Người truyền lời nói với ta, Lâm đại phu còn có chuyện sinh tử cần ta giúp đỡ. Là..." Thẩm Hoài Thức dừng lại, "Là người kia lại làm khó dễ ngươi hay sao."
Lâm Thanh Vũ nói một cách thờ ơ: "Tiêu Tranh đã không còn tâm tư kia với ta."
Nghe thấy tên Tiêu Tranh, ánh mắt của Thẩm Hoài Thức hơi tối xuống: "Vậy thì tốt rồi."
"Bây giờ, gã một lòng chỉ muốn tìm ngươi." Lâm Thanh Vũ vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Thẩm Hoài Thức, "Nhìn hành động của gã, có vẻ như không tìm được ngươi sẽ không thôi. Đáng tiếc, nếu lúc trước ngươi dùng một kiếm gϊếŧ chết gã, vậy sẽ không có nhiều chuyện như bây giờ."
Thẩm Hoài Thức giật mình, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Là ta vô dụng, không thể báo thù cho Thiên Ngục môn."
"Nếu ta cho ngươi thêm một cơ hội báo thù thì sao?"
Đồng tử của Thẩm Hoài Thức co rút lại: "... Lâm đại phu?"
Lâm Thanh Vũ đi thẳng vào vấn đề: "Ta hỏi ngươi, đến cùng thì Tĩnh Thuần quận chúa là nam hay nữ."
Thẩm Hoài Thức đứng bật dậy. Hắn đứng lên quá mạnh, vô ý va vào bàn, chén trà phát ra tiếng va đập giòn tan. "Sao ngươi lại biết?"
"Ta không biết, ta chỉ nghe nói Bắc Cảnh có tin đồn này." Lâm Thanh Vũ nói, "Nhìn phản ứng của ngươi, tin đồn hẳn là thật."
Thẩm Hoài Thức mím môi không nói, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Lâm Thanh Vũ lại nói: "Ngươi chỉ là một ám vệ, ngẫm lại ngươi cũng không có khả năng che trời giấu biển cho Tĩnh Thuần. Chuyện này hẳn là do Tiêu Tranh làm, nếu nói theo kiểu lớn chuyện, đây là tội khi quân."
Giọng điệu của Thẩm Hoài Thức cứng nhắc hơn mấy phần: "Nếu Lâm đại phu tìm ta vì chuyện này, thứ cho ta không thể nói."
Lâm Thanh Vũ liếc hắn: "Ngươi là vì Tiêu Tranh, hay là vì Tĩnh Thuần?"
"Ta và điện... Ta và Tiêu Tranh, đã thanh toán xong ân oán ở một nhát kiếm kia." Thẩm Hoài Thức nói một cách gian nan, "Nhưng Tĩnh Thuần không liên quan đến việc này, ta không thể liên lụy hắn vào."
"Thanh toán xong?" Ánh mắt của Lâm Thanh Vũ sắc bén, "Cả nhà ngươi chết thảm vì Tiêu gia, ngươi đâm gã một kiếm, là thanh toán xong?"
"Ta không biết..." Thẩm Hoài Thức đau đớn nhắm mắt lại, "Bây giờ ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình. Lâm đại phu, ngươi đừng ép ta nữa."
Thẩm Hoài Thức từ chối nằm trong dự kiến, Lâm Thanh Vũ biết khuyên nhiều cũng vô dụng, bèn nói: "Nếu ngươi đã nhất định thanh toán xong với gã, thì ta ép ngươi có ít gì. Làm phiền ngươi đến chuyến này rồi, ngươi đi đi."
Thẩm Hoài Thức muốn nói lại thôi, hai tay siết chặt lại buông ra: "Sau này còn gặp lại."
"Chờ đã." Lâm Thanh Vũ cởi bỏ kim thạch đeo bên hông, "Ngươi cầm lấy thứ này. Nếu sau này muốn tìm ta, nó sẽ là tín vật. Ngươi cũng cho ta một thứ đi."
Thẩm Hoài Thức nhận kim thạch, cất cẩn thận. Hắn do giây lát, lấy một sợi dây lưng ngọc bội lưng ngọc bội màu tím từ trong ngực ra, đưa cho Lâm Thanh Vũ, trầm giọng nghiêm túc: "Lâm đại phu, cho dù ngươi muốn làm gì, xin tuyệt đối đừng tổn thương đến Tĩnh Thuần."
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, từ trước đến nay Lâm Thanh Vũ chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của người khác. Nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Thẩm Hoài Thức, Lâm Thanh Vũ vẫn hứa hẹn với hắn: "Yên tâm, Tĩnh Thuần có phu quân hắn yêu hắn như mạng, sẽ ổn thôi. Có rảnh thì ngươi nên lo lắng cho bản thân nhiều hơn. Ta đã dẫn người của Thiên Cơ doanh đến Bắc Cảnh, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Thẩm Hoài Thức ôm quyền: "Đa tạ Lâm đại phu."
Một cơn gió thổi qua, không còn thấy bóng dáng của Thẩm Hoài Thức.
Lâm Thanh Vũ trở lại chính điện, nhưng không thấy Cố Phù Châu vốn nên ở nơi này đâu, hỏi thăm tăng nhân mới biết Cố Phù Châu đang ở sau núi ngồi thiền luận đạo với quốc sư.
Lâm Thanh Vũ nhớ lần trước y và Cố Phù Châu đến chùa Trường Sinh, Cố Phù Châu cũng đi gặp Từ Quân Nguyện. Từ Quân Nguyện bế quan quanh năm, ngay cả Hoàng hậu muốn gặp mặt hắn cũng khó, nhưng Cố Phù Châu lần nào cũng có thể gặp hắn. Tình trạng này, dường như vẫn luôn tồn tại dù là Cố Phù Châu hay là Lục Vãn Thừa.
Người như Từ Quân Nguyện cao thâm khó đoán, như thể hắn biết tất cả, lại như thể hắn không biết gì, làm người ta khó lòng nắm bắt.
Lúc Lâm Thanh Vũ tìm ra sau núi, Cố Phù Châu và Từ Quân Nguyện đã kết thúc cuộc trò chuyện. Từ Quân Nguyện tự mình tiễn biệt Cố Phù Châu, thấy Lâm Thanh Vũ đi tới thì nhướng mày: "Phu nhân của tướng quân đến rồi."
Lâm Thanh Vũ nhẹ gật đầu, thái độ lễ phép xa cách: "Chào quốc sư."
Cố Phù Châu nói: "Thanh Vũ, chúng ta nên cảm ơn quốc sư."
"Tại sao?"
"Bởi vì hắn sẽ giúp chúng ta một chuyện nhỏ."
"Tướng quân quá lời rồi," Từ Quân Nguyện cười nói, "Có thể phục vụ tướng quân, là vinh hạnh của ta."
Lâm Thanh Vũ: "Quốc sư ra sức vì bệ hạ, chẳng lẽ còn chưa đủ vinh hạnh hay sao."
Từ Quân Nguyện nghe được lời bóng gió của Lâm Thanh Vũ, nói một cách thong dong: "Tướng quân và bệ hạ, sao có thể giống nhau."
"Không cần vòng vo với hắn." Cố Phù Châu rất có kinh nghiệm, "Quốc sư là một người thâm sâu, xưa nay không bao giờ trả lời trực tiếp vấn đề của người ta, hỏi cũng như không."
Từ Quân Nguyện buồn cười: "Người hiểu ta, tướng quân cũng hiểu ta."
Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi nói: "Tuy là nói thế, ta vẫn còn một chuyện muốn thỉnh giáo quốc sư."
"Phu nhân cứ nói đừng ngại."
"Quốc sư từng nói, Lục điện hạ ngu dại là vì mất hồn?"
"Phu nhân đã xem hồ sơ bắt mạch của Lục điện hạ rồi? Quả đúng là vậy, Lục điện hạ mất hồn khi còn bé, cho nên thuốc hay kim châm cũng vô dụng." Từ Quân Nguyện thở dài, "Cũng không biết, Lục điện hạ còn có thể chịu được bao lâu."
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Xin chỉ giáo."
Từ Quân Nguyện nói: "Hồn lìa khỏi xác, trái với đạo trời thì làm sao có thể tồn tại lâu dài được."
Trong lòng Lâm Thanh Vũ trầm xuống, hỏi: "Linh hồn không thể rời khỏi thân thể quá lâu, vậy nếu linh hồn ở trong một thân thể khác thì sẽ thế nào?"
Cố Phù Châu nhìn Lâm Thanh Vũ, bất đắc dĩ gọi: "Thanh Vũ..."
Từ Quân Nguyện cười nói: "Cái này thì tại hạ không biết."
Trên đường đi, Lâm Thanh Vũ lo lắng nhíu mày, Cố Phù Châu dỗ nửa ngày cũng không dỗ được. Quay về phủ, hạ nhân đã chuẩn bị xong bữa tối, Lâm Thanh Vũ không có khẩu vị: "Huynh ăn đi, ta đến thư phòng."
Lâm Thanh Vũ không ăn, sao Cố Phù Châu dám ăn một mình. Hắn đuổi tới thư phòng, nhìn thấy Lâm Thanh Vũ đang cầm một quyển sách, hồi lâu cũng không lật được trang nào, hắn đi tới, cầm lấy cuốn sách trên tay y.
Lâm Thanh Vũ đứng dậy, vươn tay muốn đoạt lại: "Trả cho ta."
Cố Phù Châu nắm lấy tay y: "Từ Quân Nguyện nói Tiêu Ly, không phải nói ta, đừng thay thế lung tung mà thầy lang Lâm. Không phải hắn đã nói rồi sao, chuyện hồn phách đổi xác hắn cũng không biết rõ."
Lâm Thanh Vũ bình tĩnh lại: "Ta không thể không lo được, hồn phách của huynh không chịu ở yên."
Cố Phù Châu dựa vào bàn, mấy đầu ngón tay quay sách: "Vậy thì bây giờ không phải là lúc lo lắng chuyện này, chúng ta phải tập trung vào chuyện trước mắt."
"Huynh nói thì dễ." Lâm Thanh Vũ ấn mi tâm, "Dù sao người bị bỏ lại cũng không phải là huynh."
Cố Phù Châu im lặng.
"Sao ta lại không biết suy nghĩ nhiều cũng vô ích," Lâm Thanh Vũ nói khẽ, "Ta chỉ là... không kiềm chế được."
Cố Phù Châu cười: "Vậy làm sao bây giờ. Không bằng, chúng ta làm vài chuyện để phân tán sự chú ý?"
Lâm Thanh Vũ không hứng thú lắm: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như... "Động tác của Cố Phù Châu dừng lại, cuốn sách trên mấy ngón tay cũng đứng yên. Hắn tiện tay ném sách xuống bàn, cùi người, hôn lên đôi môi mát lạnh của Lâm Thanh Vũ.
Tim của Lâm Thanh Vũ lệch nhịp. Thẩm Hoài Thức cũng được, Từ Quân Nguyện cũng được, tất cả đều biến mất khỏi tâm trí y vì cái chạm môi này.
Cố Phù Châu hôn nhẹ nhàng nồng nhiệt, nhưng lại vì không biết phong nguyệt nên mất quy tắc.
Dù cho đang thế nào, lần này Cố Phù Châu được như mong muốn, biểu hiện xem như thành thạo ung dung.
Tay Lâm Thanh Vũ đang chống trên ngực hắn, y cảm giác được lồng ngực của hắn rung động.
Tim của Cố Phù Châu đập rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả y.
Giả vờ giỏi lắm, Giang công tử.
Lâm Thanh Vũ nghĩ như vậy, ngập ngừng vươn đầu lưỡi ra, ngây ngô đáp lại hắn.