. Các ngươi nhất định phải tới cứu ta.
Chuyện lương thảo dù đã được che giấu, nhưng các tướng sĩ thấy cơm thành cháo loãng, màn thầu cũng nhỏ hơn một cỡ, cúi lửa sưởi ấm ban đêm cũng không đủ dùng. Nhất là các lão binh đã trải qua một lần cạn lương hồi năm ngoái, thảm cảnh mang bụng đói ra chiến trường vẫn rõ mồn một trước mắt. Cho dù bọn họ không sợ chết, nhưng cũng không muốn chết quá ngột ngạt, ít nhất không thể vì đói không có sức mà chết dưới tay của thủ hạ bại tướng.
Sử Phái là tướng quân có quan hệ tốt nhất với các binh lính thông thường. Có người hỏi ông có phải lương thảo không đủ hay không, ông chỉ có thể lấy lý do thoái thác đã chuẩn bị trước đó ra: "Mọi người cứ thoải mái. Lương thảo vẫn luôn đủ, chỉ là càng ngày càng lạnh, Đại tướng quân lo sẽ bị tuyết lớn chặn đường giống như năm ngoái, dẫn đến không thể vận lương vào, nên bây giờ giảm lượng dùng lại để phòng ngừa chu đáo."
Nhưng lý do này chỉ dùng được lần một lần hai, nói nhiều sẽ thành ra làm cho các tướng sĩ oán than nhiều hơn.
"Nếu có đủ lương thảo, sao lại không lấy ra cho các anh em dùng? Một ngày hai bữa canh suông còn không đủ nhét kẽ răng, ăn không no thì sao luyện bắn tên được!"
"Đêm xuống còn lạnh, ta chỉ trực có nửa buổi mà mặt đã cứng như gì."
"Đừng nói đến người, nếu còn tiếp tục vậy nữa, ngay cả ngựa cũng sắp không chạy nổi."
...
Mắt thấy quân tâm càng ngày càng suy sụp, Võ Du Viễn ngồi không yên: "Nếu cứ tiếp tục dông dài thế này, sẽ làm cho chúng ta kiệt sức! Thời cổ đánh trận chỉ mang theo lương thực của ba ngày, không đủ thì đánh, đánh thắng thì cướp, đánh thua vẫn tốt hơn so với chết đói, lương thảo của chúng ta cũng không chỉ có mỗi ba ngày, vì sao lại không thể đánh!"
Trong doanh trướng đốt một chậu củi lửa nho nhỏ, nơi có thể ấm cũng chỉ có xung quanh nó. Cố Phù Châu ngồi bên cạnh đống lửa hồi lâu, tay thì ấm, nhưng khôi giáp trên người vẫn lạnh như tuyết. Hắn chống cằm nhìn ánh lửa bập bùng, bên tai là mấy người Võ Du Viễn và Sử Phái nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần.
Sử Phái lắc đầu, không dám gật bừa: "Tiểu Võ tướng quân, ngươi cũng nói đó là thời cổ. Nếu muốn đánh chiếm một tòa thành lớn như Ung Lương, ít nhất cần có binh lực gấp mười lần kẻ thủ thành."
"Nhưng Sử tướng quân đã nghĩ tới chưa, Tây Hạ bị chúng ta tiêu hao đã lâu, chắc chắn tình hình còn tệ hơn chúng ta. Mấy tháng nay, quân ta chỉnh đốn công sự, bao vây các cứ điểm để tiếp viện, có thể nói đã sẵn sàng tất cả, nếu như lại bị tuyết chắn đường giống năm ngoái, vậy chẳng phải chúng ta sẽ thành đơn độc một mình?"
"Nhưng tình hình hiện tại, cho dù chúng ta có thể chiếm được Ung Lương, e rằng sẽ có thương vong vô số..."
"Đánh giặc nào lại không có người chết." Trong tình thế cấp bách, Võ Du Viễn nói không lựa lời, "Sử tướng quân quá tham sống sợ chết rồi."
"Du Viễn." Cố Phù Châu lên tiếng, "Chú ý lời của ngươi."
Võ Du Viễn giật mình, như thể bây giờ mới nhớ tới Cố Phù Châu đang ngồi sau lưng: "Đại tướng quân vậy mà nghe chúng ta nói chuyện hả?"
Cố Phù Châu ngước mắt: "Không thì sao?"
"Ngài vẫn luôn im lặng, ta còn tưởng ngài đang suy nghĩ chuyện gì."
"Suy nghĩ cũng không liên quan đến chuyện nghe các ngươi nói, nhất tâm nhị dụng là kỹ năng cần thiết của một tướng lĩnh." Cố Phù Châu cho thêm củi vào lửa, "Lời ngươi vừa nói hơi quá đáng rồi đó. Xin lỗi Sử tướng quân đi."
Võ Du Viễn đang muốn mở miệng xin lỗi, thì thấy Sử Phái cười khổ nói: "Quả thật ta sợ chết, ta sợ các anh em chịu chết vô ích. Tướng quân cũng được, đầu bếp cũng được, họ đều có cha mẹ sinh ra, từng được sống..."
Võ Du Viễn quên luôn cả việc xin lỗi, phản bác lại: "Nhưng bây giờ không chết, về sau sẽ càng chết nhiều hơn nữa!"
Võ Du Viễn và Sử Phái đều là những người không câu nệ tiểu tiết, lại từng có giao tình sinh tử, đều là kiểu trong trướng cãi nhau ngoài trướng hòa. Chỉ cần không quá đáng, Cố Phù Châu cũng lười quản bọn họ.
Hai người Sử Võ tranh luận nhau kịch liệt, ngay cả Cố Phù Châu đi cũng không hay biết. Bây giờ là lúc dùng cơm trong quân, trước bếp xếp một hàng dài không thấy cuối. Cố Phù Châu dừng chân sau lều vải, bí mật quan sát, chỉ thấy trong tay mỗi người chỉ nhận được một bát cháo loãng, nhỏ nhắn y như một nắm tay của Lâm Thanh Vũ, vào hè còn không đủ ăn, chớ nói chi là trong ngày tuyết bay khắp trời thế này.
Sau khi một người đàn ông cao to lãnh màn thầu xong, hắn không ăn ngấu nghiến như những người khác, mà nhét màn thầu vào trong áo giáp. Cố Phù Châu thấy lạ, yên hơi lặng tiếng đi theo sau người này, vòng qua một lều vải, đi vào trước chuồng ngựa.
Người này lên tiếng gọi: "Tiểu Lâm Tử!"
Thiếu niên đang cho ngựa ăn quay lại, gương mặt thanh tú nở nụ cười: "Giang đại ca!"
Người đàn ông nhét cái bánh bao được cất trong lòng mình suốt quãng đường vào trong tay thiếu niên: "Ăn nhanh, ăn nhanh lúc còn nóng."
Thiếu niên trừng mắt nhìn hắn: "Một người chỉ được một cái bánh bao, ta ăn rồi thì ngươi ăn gì? Mau lấy về đi."
Người đàn ông sống chết không nhận: "Ta không đói, ta ăn rồi. Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, ta là đồng hương với Sử tướng quân, ông ấy rất chăm sóc ta, vừa rồi ông còn thưởng ta hai bánh thịt, ta no căng đây này."
"Xạo quá, ta nghe thấy tiếng bụng ngươi kêu..."
Cố Phù Châu đang nhìn say sưa ngon lành, thì thình lình một giọng nói vang lên từ đằng sau: "Tướng quân."
Ở trong quân, người có thân pháp như quỷ này ngoài Thẩm Hoài Thức ra thì không còn ai khác. Vết thương của Thẩm Hoài Thức còn chưa lành hoàn toàn, lại không chịu ở yên, sau khi có thể xuống giường là bắt đầu làm một số việc có thể trong khả năng.
Cố Phù Châu không quấy rầy Tiểu Lâm Tử và Giang đại ca nữa, chỉ yên lặng dẫn Thẩm Hoài Thức đi. "Chuyện gì vậy, Tiểu Thẩm tử."
Thẩm Hoài Thức ngẩn người: "Thăm báo nói, đường đưa lương từ Quảng Dương đến Ung Lương đã bị tuyết lớn phá hỏng, xe chở lương không thể đi vào, chỉ có thể dựa vào sức người gánh từng gánh một."
Cố Phù Châu quay đầu lại nhìn hai người trong chuồng ngựa, cười khẽ, bất đắc dĩ: "Xui thật, ta... hình như ta không còn cách nào khác."
Rõ ràng là Cố Phù Châu đang cười, nhưng Thẩm Hoài Thức lại thấy nghẹn lòng vô cớ: "Tướng quân?"
"Đi thôi." Cố Phù Châu nói, "Đi xem xem Võ Du Viễn và Sử Phái đã ầm ĩ xong chưa."
Trong doanh trướng, cuộc tranh cãi của Võ Du Viễn và Sử Phái quả nhiên còn chưa dứt. Cố Phù Châu cầm cây đàn Hề mang theo từ kinh thành, tiện tay kéo một phát, đàn Hề phát ra âm thanh chói tai. Cuối cùng hai người kia cũng chịu ngậm miệng lại, nhìn Cố Phù Châu.
Giọng điệu của Cố Phù Châu vẫn giống như bình thường: "Cho các tướng sĩ ăn thoải mái hai ngày đi. Hai ngày sau, cử binh công thành."
Vẻ mặt của Võ Du Viễn và Sử Phái là biểu cảm hoàn toàn khác nhau. Võ Du Viễn là vui mừng quá đỗi, quăng lại một câu "Ta đi chuẩn bị liền" rồi biến đi mất. Sử Phái do dự, muốn nói lại thôi. Cố Phù Châu đoán được ông muốn nói gì, "Võ Du Viễn nói đúng, dù sao cũng phải công thành, còn dây dưa nữa, thương vong sẽ càng nặng hơn."
Sử Phái trầm giọng: "Nếu tướng quân đã hạ quyết tâm, mạt tướng sẽ nghe theo lệnh."
"Đừng lo lắng quá." Cố Phù Châu an ủi ông, "Ta có một cách, nói không chừng vừa có thể lấy lại được Ung Lương, cũng có thể giảm được thương vong lớn nhất."
Hai mắt Sử Phái sáng lên: "Tướng quân có kế gì hay à?"
"Kế hay thì cũng không hẳn." Cố Phù Châu thừa nước đục thả câu, "Đến lúc đó sẽ biết, nhưng ta hi vọng không dùng đến nó,"
Một ngày này, tuyết rơi liên miên cuối cùng cũng ngừng. Dưới ánh trăng trong trẻo, có vẻ như trong doanh cũng không khác gì ngày thường, nhưng lại có vẻ yên tĩnh hơn một ít.
Cố Phù Châu nằm lỳ trên giường, mượn ánh lửa lờ mờ, đọc bức thư nhà Lâm Thanh Vũ viết cho hắn lần thứ . Trong thư, phần lớn Lâm Thanh Vũ nói về tình hình trong cung, thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại những lời yêu thương của hắn.
Hắn viết cho Lâm Thanh Vũ: Tương tư đậu hồng cài trên tóc, xúc xắc linh lung có biết chăng? (Tân thiêm thanh dương liễu chi)
Lâm Thanh Vũ trả lời: Biết. Mọi chuyện trong kinh coi như an ổn, chỉ có Tiêu Giới ngu xuẩn làm ta phiền lòng.
Hắn trả lời Lâm Thanh Vũ: Vậy thì đổi người đi - Mà không phải chứ thầy lang Lâm, ta chờ em hồi âm cả tháng trời, em chỉ cho ta một chữ 'biết'? Tốt xấu gì em cũng nên nói nhớ ta đi chứ.
Lâm Thanh Vũ trả lời: Trước khi lấy lại được Ung Lương, ta tạm thời không muốn động đến hai kẻ này. Ta rất nhớ huynh.
Hắn bắt đầu chơi xấu: Ở đâu của em nhớ? Muốn làm gì với ta hở? Thầy lang Lâm nói nhiều chút đi, ta thích nghe.
Lâm Thanh Vũ đáp: Hề Dung bất mãn không chịu không chế, nhiều lần khiêu khích ta, ta không thể nhịn được nữa.
Hắn buồn bực: Sao em phải nhịn? Cứ làm là được. Ta để lại cho em bao nhiêu là người, không phải để họ nhìn em bị tủi thân. Còn nữa nè cưng ơi, em không chịu đáp trả lời yêu của ta trong thư, lần này em không đáp nữa ta sẽ quậy cho em coi.
Lâm Thanh Vũ: Muốn lên giường với huynh, hài lòng chưa - Đương nhiên là ta vì huynh và Tây Bắc nên ta mới nhịn, chẳng qua Hề Dung đã âm thầm kéo được Thừa tướng với Hằng thân vương, Thiên Cơ doanh cũng nằm trong tay hắn. Chỉ sợ không tới phiên ta ra tay trước. Hai đồ ngu có một không hai này.
...
Nhìn lại nét chữ đoan chính thanh nhã của Lâm Thanh Vũ, Cố Phù Châu có thể nhìn thấy rõ ràng đại mỹ nhân đang tức gần chết, nhưng lại phải cố gắng giữ bình tĩnh. Không có hắn ở đó, dù cho Lâm Thanh Vũ có khó chịu cũng không có ai dỗ y, không biết sẽ đáng thương bất lực thế nào. Sau khi yếu đuối một chốc sẽ đi làm chuyện xấu, làm cho người làm y khó chịu càng đáng thương hơn, càng bất lực hơn.
Đáng tiếc hắn không được thấy, thật mẹ nó tiếc ghê luôn. Nếu còn tiếp tục yêu xa thế này, nụ hôn đầu của hắn cũng sắp quay trở lại.
"Đại tướng quân!" Võ Du Viễn chưa đến nhưng tiếng đã đến trước, "Ta nghiên cứu được một trận pháp hoàn toàn mới, trước không có ai sau không ai có, ngay cả quân sư của Tây Hạ kia cũng chưa chắc phá trận được!"
Cố Phù Châu nhét thư nhà xuống dưới gối, nói lấy lệ: "Giỏi lắm giỏi lắm. Ngươi tới vừa đúng lúc, theo ta ra ngoài thưởng trăng đi."
Võ Du Viễn không hiểu ra làm sao: "Đã là lúc nào rồi tướng quân còn có tâm tình ngắm trăng? Đại chiến trước mắt, xem trận pháp mới là phải đạo."
"Ngươi căng thẳng quá, Du Viễn." Cố Phù Châu cong môi, "Mặc dù là trước đại chiến, nhưng ánh trăng trước mắt cũng không nên bị chúng ta bỏ mặc." Hắn bước ra ngoài doanh trướng, ngồi xuống trước cửa ra vào, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, "Tới đây, ngồi xuống, ngắm trăng với ta, ngắm xong sẽ xem trận pháp của ngươi."
Võ Du Viễn đang muốn từ chối, Cố Phù Châu lại nói: "Đây là quân lệnh."
Võ Du Viễn ngồi xuống cạnh Cố Phù Châu một cách không tình nguyện. Cố Phù Châu hỏi cậu: "Trăng nơi Tây Bắc so với thủ đô thì thấy thế nào?"
Võ Du Viễn ngẩng đầu nhìn: "Không phải giống nhau sao."
Cố Phù Châu lắc đầu thở dài: "Thẳng nam nhạt nhẽo." Hắn yên lặng ngắm trăng một hồi, sau đó mới đột nhiên nói: "Du Viễn, nếu ta không may bị bắt..."
Võ Du Viễn vội vàng ngắt lời: "Tướng quân tuyệt đối từng nói những lời này. Tướng quân tính toán kỹ càng, trận này quân ta tất thắng!"
"Đừng kích động," Cố Phù Châu cười, "Ta nói lỡ như..."
Võ Du Viễn kiên quyết: "Không có lỡ như."
Năm đó Triệu Minh Uy bại ở Ung Lương, sau khi bị quân địch bắt được, đã vung đao tự sát không nói một lời. Những người làm tướng, có thể chết không thể nhục. Cố đại tướng quân chắc chắn cũng nghĩ vậy. Một khi rơi vào trong tay địch, họ tuyệt không cho bọn chúng có cơ hội nhục mạ mình.
Cố Phù Châu nói từ từ: "Ta chỉ muốn nói, nếu ta không may bị bắt... các ngươi nhất định phải tới cứu ta."
Võ Du Viễn ngơ ngác: "Hả?"
"Ta đã hứa với Lâm thái y sẽ sống sót, ta viết giấy cam đoan cho y rồi." Cố Phù Châu vươn tay, nhìn ánh trăng trong veo rơi trên lòng bàn tay mình, cong môi, "Cho nên, bất kể là xảy ra chuyện gì, xin các ngươi phải cố gắng hết sức tìm cách cứu ta về - làm ơn."
Tác giả: Nhị Tráng cố ý nói sai.
Rêu: Chỗ câu thơ gốc là: Lung linh đậu tử an hồng đậu, Nhập cốt tương tư tri bất tri, dịch ra Lung linh kẹp tóc đậu hồng, Rõ ràng để nhớ! Phải không em à?. Còn Nhị Tráng nói thành, Tương tư đậu hồng cài trên tóc, xúc xắc linh lung có biết chăng?