Ngày tết sắp đến, hôn kỳ cũng tới gần.
Ngày hôm đó Cư Mộc Nhi cho Tô Tình cùng nàng đi một chuyến đến hẻm Thạch Hoa. Trong ngõ hẻm có một gian phòng, là nơi nàng len lén dạy Hoa nương đánh đàn.
Trước đây ngoại trừ Tô Tình, bên người nàng không có người nào biết được nơi này. Bất quá bây giờ Long Nhị phái hai hộ vệ ở trước sau quán rượu, Cư Mộc Nhi ra cửa, thật cũng không muốn tránh bọn họ, nếu trốn tránh sẽ có vẻ như nàng muốn làm cái gì việc trái với lương tâm, lại đưa tới phiền toái phía bên Long Nhị.
Cho nên đến ngày đã hẹn đi dạy cầm, Cư Mộc Nhi để cho một hộ vệ họ Trần đi theo. Bất quá đến đầu hẻm liền làm phiền hắn một chút, nói rõ nguyên do sự việc các cô nương đến học đàn không có tiện gặp người ngoài.
Hộ vệ kia hiểu được, liền ở tại sạp trà đầu hẻm nghỉ ngơi đợi các nàng.
Tô Tình dẫn Cư Mộc Nhi vào phòng. Trong phòng có hai gian, trong ngoài không khác nhau là mấy. Buồng trong để vài thanh cầm, gian ngoài cũng chỉ có bàn ghế, bố trí tương đối đơn giản.
Cư Mộc Nhi cùng Tô Tình đợi một hồi, năm vị Hoa nương liền lục tục tới, trên mặt các nàng người nào cũng đeo một cái khăn che mặt, không lộ mặt thật. Tô Tình biết được quy củ dạy cầm, nàng cũng không nhìn nhiều, chỉ ngồi ở gian ngoài canh chừng.
Những hoa nương vào buồng trong, liền bỏ cái khăn che mặt ra, hi hi ha ha bắt đầu náo loạn lên. Mọi người đầu tiên là bàn tán về hôn sự của Cư Mộc Nhi, vây quanh nàng hỏi Long Nhị gia là như vậy như vậy sao. Dù là Cư Mộc Nhi giả bộ trấn định, cũng không cấm được bị các nàng kia hỏi những câu hỏi ngượng ngùng khiến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Cuối cùng bản mặt Cư Mộc Nhi giả bộ nghiêm túc, lại nói đây là lần cuối cùng nàng dạy bọn họ đánh đàn. Những hoa nương lúc này mới vội vàng bớt phóng túng, đem một vài vấn đề trong lúc các nàng gảy đàn gặp phải hỏi hết. Cư Mộc Nhi gảy một khúc làm mẫu, tinh tế chỉ điểm, dạy hẳn một canh giờ. Đến lúc đó cũng đã gần xong.
Các hoa nương thấy đã dạy cầm xong, lại bắt đầu hàn huyên. Một người trong đó bỗng nhiên nói: “Mộc nhi cô nương, coi như là kỷ niệm lần cuối cùng gặp mặt, không bằng cô nương gảy ra khúc nhạc lợi hại nhất, để cho chúng ta mở mang tầm mắt.” Lời vừa nói ra, chúng hoa nương rối rít phụ họa.
Luận bàn cầm sắt chi nghệ, lúc Cư Mộc Nhi tuổi còn bé đã thành danh, trên phố sớm truyền “Quán rượu thành nam, có nữ Mộc nhi, diệu thủ tiên cầm, Thiên Âm từ trước đến nay”.
Đây cũng là nguyên nhân lúc mời nhạc công nổi danh đến xem hành hình Sư Bá Âm, Cư Mộc Nhi cũng đủ tư cách vào trường xem hình. Lúc ấy nàng cũng là tham ngộ trong buổi hành hình đó là vị nữ nhạc công duy nhất, đồng thời cũng là vị nhạc công nhỏ tuổi nhất.
Chỉ là về sau xảy ra nhiều chuyện liên tiếp náo loạn, mù mắt, từ hôn, rồi cùng đàn ông có vợ dây dưa không rõ, trên phố tương truyền về cầm kỹ của nàng càng ít, mà truyền bát quái thị phi về nàng càng nhiều, đã không còn người nói đến câu “Diệu thủ tiên cầm, Thiên Âm từ trước đến nay” nữa.
Mà Cư Mộc Nhi kỳ thật xưa nay rất an phận, lúc nàng dạy bảo những Hoa nương đánh đàn cũng không khoe khoang tài đánh đàn, chỉ là từ tình huống cơ bản nhất của từng người mà dạy, cũng không khoe khoang tài đánh đàn của mình.
Điều này cũng làm cho trong nội tâm các hoa nương sớm có hiếu kỳ, đồn đãi nói vô cùng kì diệu, nhưng cũng không biết Cư Mộc Nhi này rốt cuộc cầm kỹ như thế nào, hôm nay có người nhắc tới, chúng hoa nương liền ồn ào phụ họa muốn nàng đánh đàn.
Cư Mộc Nhi chỉ là cười cười: “ Khúc nhạc lợi hại là sao?”
Chúng Hoa nương gấp rút nói ra vài khúc, nhưng hoa nương đề nghị kia lại nói: “Những nhạc khúc này thường có người đàn, làm gì có quá mức hiếm gặp? Chúng ta muốn được nghe cái chưa từng nghe qua.”
Cư Mộc Nhi cười, ngạc nhiên nói: “Thế nào là chưa từng nghe qua?”
Hoa nương kia thần bí hề hề mà nói: “Mộc nhi cô nương, lần trước ta nghe vài vị khách nhân đàm luận, nói cầm thánh Sư Bá Âm kia mới chân chính là đại sư giới cầm. Nếu bàn về cầm kỹ, đương kim trên đời, sợ là không người nào có thể vượt qua người kia. Lại nghe nói, bao nhiêu quan lại quyền quý vung tiền như rác, chỉ để nghe hắn gảy một bản, nhưng hết lần này tới lần khác Sư Bá Âm này là một quái nhân, hắn có một quy củ, chỉ đàn cho người tri âm nghe.”
“Người tri âm?” Có người ngạc nhiên nói: “Vậy phải như thế nào mới có thể được hắn cho là người tri âm?”
“Chắc là người hiểu cầm đi?” Người còn lại nói.
Hoa nương kia đáp: “Phải nha. Ta nghe khách nhân nói, Lại bộ thượng thư Sử Trạch Xuân chính là như vậy.”
Cư Mộc Nhi giật mình, lẳng lặng nghe các nàng tán gẫu.
Một người la ầm lên: “Lại bộ thượng thư không phải là cái người bị Sư Bá Âm sát hại kia sao?”
Hoa nương kia gật gật đầu: “Đúng là hắn. Nghe nói Sử thượng thư là một cầm si, trong nhà bày đầy một phòng cầm phổ cùng danh cầm. Phàm là nghe nói nơi nào có phổ mới sáng tác hay, nơi nào có danh cầm tốt, hắn cũng phải đi coi một cái. Nếu là cảm thấy hợp ý, tiêu tốn ngàn vàng cũng phải mua được. Hắn yêu cầm mê âm luật, nghĩ hết biện pháp cầu xin Sư Bá Âm ở lại. Sau khi hỏi thăm bốn phía, sai người thuyết phục, trước chỗ ở của Sư Bá Âm đích thân đánh vài khúc đàn. Hắn thành tâm như thế, lại là diệu thủ về cầm, cuối cùng đả động Sư Bá Âm. Nghe nói hai người dùng cầm hợp tấu, liên tục ba ngày, sau đó trở thành hảo hữu chí giao.”
“A, còn hảo hữu chí giao, vậy tại sao Sư Bá Âm còn muốn giết hắn?”
“Nghe nói là Sử thượng thư có một quyển cầm phổ tuyệt diệu, hắn không hiểu rõ nên không đàn ra được như ý, liền mời Sư Bá Âm đến phủ thỉnh giáo, Sư Bá Âm trong phủ thượng thư nghiên cứu hai ngày, cuối cùng hiểu thấu đáo, nhưng nhạc phổ này rất hay, Sư Bá Âm liền nổi lòng tham, muốn xin Sử thượng thư bỏ thứ yêu thích, Sử thượng thư không muốn, hai người nổi lên tranh chấp, sau Sư Bá Âm ghi hận trong lòng, vì để đoạt cầm phổ, liền hạ độc trong đồ ăn của Sử gia.”
“Rất cay độc.” Vài Hoa nương kinh hô, vì Sử thượng thư chết oan kia mà bất bình.
Hoa nương kia lại nói: “Sư Bá Âm tại buổi hành hình kia, nghe nói hắn đàn liên tiếp mấy khúc nhạc, trong đó cũng có khúc nhạc đó. Mộc nhi cô nương, không bằng cô liền đàn khúc nhạc tuyệt thế đó, để cho chúng ta mở rộng nhãn giới.”
Lời này nói ra, chúng hoa nương lớn tiếng hùa theo, khúc đàn gây ra đại án kinh thiên này, đương nhiên người nào cũng hiếu kỳ.
Nhưng Cư Mộc Nhi lại cười nhạt một tiếng, nói: “Ta cũng chưa từng gặp qua cái cầm phổ tuyệt thế gì, làm sao có thể biết được trước khi Sư tiên sinh tử hình đàn ra bài nào chính là khúc nhạc đó? Khách nhân của cô nương kiến thức rộng rãi, hơn hẳn so với manh nữ ta đây nhiều lắm.”
Hoa nương kia sững sờ, lại gấp rút nói: “Vậy không cần quan tâm nó có phải là khúc nhạc kia hay không, những khúc nhạc do Sư tiên sinh đàn ra nhất định là không kém, cô nương cũng cho chúng ta mở mang tầm mắt xem sao.”
Cư Mộc Nhi lắc đầu: “Sư tiên sinh tài đánh đàn phi phàm, giống như thiên nhân, một tiểu cầm sư như ta làm sao có thể so sánh? Hắn tại buổi hành hình đã đàn vài khúc nhạc phức tạp tinh diệu, ta nghe đến mê mẩn, nhưng sau này lại nhớ không rõ, mọi người yêu cầu chuyện này quá cao, ta không đàn được đây.”
Chúng hoa nương thở dài kêu to tiếc nuối. Cư Mộc Nhi gẩy gẩy dây đàn, bắt đầu vang ra tiếng đàn, chậm chậm nói: “Ta sẽ đàn một bản mọi người quen thuộc nhất là Ngày xuân ấm, mọi người nghe một chút xem xem có gì khác, nếu là cảm thấy không còn gì khác liền giải tán, được không?”
Nàng vừa nói vừa đàn. Khúc nhạc ngày xuân ấm này là một trong những khúc các hoa nương thích đàn nhất, nhịp điệu ôn nhu, làn điệu đơn giản, học một lần cũng có thể dễ dàng đàn được, thứ hai ý cảnh hoa mỹ, thứ ba cảm giác vừa không dung tục lại cũng không phải như quả phụ làm cao, cho nên rất được các Hoa nương yêu thích.
Khúc nhạc này cơ hồ hoa nương nào học đàn ai cũng có thể đàn ra, thậm chí học được một khúc này ở trong hoa lâu cũng có thể miễn cưỡng xem như là người biết đàn. Cho nên Hoa nương nghe thấy là đàn khúc nhạc Ngày xuân ấm đều không có hứng thú.
Nhưng Cư Mộc Nhi giống như không biết các nàng oán hận, không nhanh không chậm gảy khúc nhạc. Mới đầu là nhịp điệu tất cả mọi người quen thuộc, lười biếng lại có chút ít hạnh phúc ngọt ngào, đây là kiểu hoa nương thích nhất. Nhưng là Cư Mộc Nhi tiếp tục đàn, chợt trở nên bắt đầu nhẹ nhàng, giống ngày xuân sơ canh, nhà nông bận rộn, làm cho người ta toàn thân hăng say, tinh thần lực mười phần. Tiếp tục gảy đến lần thứ ba, lại biến thành u oán lâu dài, dường như là chờ đến xuân về hoa nở, lại đợi không được thân ảnh tình lang……
Cư Mộc Nhi tổng cộng đàn sáu lần, mỗi một lần cũng có một chút biến hóa, làm cho người nghe cảm thụ hoàn toàn bất đồng. Sáu lần đã đàn xong, nàng ngừng lại.
Các hoa nương tất cả đều sững sờ, đều là cầm kỹ bình thường nghe không ra cái huyền diệu chi âm gì, nhưng cũng có thể nghe rõ khúc hát đơn giản này có thêm sáu loại biến hóa. Bởi vì là các nàng thường xuyên nghe nhất, cho nên tuyệt không thể tưởng tượng được có thể bất đồng như vậy.
Cư Mộc Nhi nói: “Học đàn cũng không phải là đâu ra đấy, muốn tinh thông thì luyện nhiều, muốn hoa mỹ thì hay thay đổi, tùy tâm sở dục, hữu tình cố ý, tất nhiên có thể đàn ra tiếng đàn hay. Điều ta có thể dạy mọi người, chỉ có như vậy.”
Các hoa nương tỉnh ngộ, nhanh chóng nói tạ ơn. Cư Mộc Nhi khẽ mỉm cười nói: “Cũng đã lâu, mọi người về đi. Nơi này ta sẽ không đến nữa, lúc này quả thật là từ biệt với các cô nương.”
Các hoa nương rối rít đứng lên cáo biệt, đeo cái khăn che mặt lên, nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Tô Tình bên ngoài phòng chờ, thấy mọi người đều đã rời đi, nhưng Cư Mộc Nhi lại thật lâu không có đi ra, nàng liền chạy đến cửa buồng trong muốn gọi, lại thấy Cư Mộc Nhi đang sững sờ ngẩn người, giống như đang suy nghĩ cái gì.
Tô Tình đang buồn bực, nàng bên ngoài phòng nghe được Cư Mộc Nhi đột nhiên biến hóa cầm kỹ đã cảm thấy có chút lạ, bây giờ lại thấy Mộc Nhi ngẩn người suy nghĩ sâu xa lại càng chẳng biết tại sao. Nàng đang muốn đi vào nhà, đột nhiên một cô gái mang cái khăn che mặt lại quay trở lại. Nàng lướt qua Tô Tình, đi vào nhà trong, kêu một tiếng: “Mộc nhi cô nương.”
Cư Mộc Nhi giật mình, trả lời: “Duyệt Dao cô nương.”
Tô Tình tại cửa nghiêng đầu nhìn hai người.
Lâm Duyệt Dao đến gần Cư Mộc Nhi, thấp giọng hỏi: “Sau này nếu muốn tìm cô nương, nên liên lạc như thế nào? Cửa chính Long phủ cũng không phải là nơi loại nữ nhân như ta có thể vào ra.”
Cư Mộc Nhi làm như khó xử, một hồi lâu không có đáp. Tô Tình thấy thế vội vàng nhảy ra nói: “Muốn tìm tỷ tỷ, tìm được ta là được, ta thường bán hoa tại đường đông.”
Cư Mộc Nhi ngẩn ra, há to miệng muốn nói cái gì, Tô Tình lại vỗ ngực bảo đảm: “Thật sự, tìm ta là được, ta có thể truyền lời cho tỷ tỷ.”
Lâm Duyệt Dao quay đầu nghiêm túc nhìn Tô Tình vài lần, lại nhìn Cư Mộc Nhi một chút, sau đó gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Như thế, ta liền đi về trước.”
Đợi nàng đi ra ngoài, Cư Mộc Nhi đột nhiên thở dài, đối với Tô Tình nói: “Tình nhi, muội thường ở bên ngoài, phải ngàn vạn coi chừng, mọi việc luôn phải chú ý một chút.”
“Tỷ tỷ yên tâm, ta rất cơ trí, không có việc gì.” Tô Tình cười hì hì đáp.
Cư Mộc Nhi lại nói: “Cũng không biết là đứa bé lanh lợi nào gặp mưa ướt thiếu chút nữa vào Quỷ Môn quan, làm cho Tô thẩm khóc kêu muốn đi cùng. Cũng dọa ta gần chết.”
Tô Tình le lưỡi, tới đây kéo Cư Mộc Nhi: “Chỉ có một lần, về sau sẽ không có nữa.”
Hai người nói nói một hồi, lúc này mới cùng nhau đi ra ngoài. Ra khỏi hẻm Thạch Hoa, Tô Tình chợt nói với Cư Mộc Nhi: “Đó là xe ngựa của Nhị gia.” Nàng vừa dứt lời, liền thấy Long Nhị xuống xe ngựa.
Tô Tình hì hì cười, đem Cư Mộc Nhi dẫn tới trước mặt Long Nhị.
Long Nhị hỏi: “Không phải là đã sớm giải tán sao? Tại sao hai người ở chỗ này lâu thế, ta đang chuẩn bị đi vào tìm.”
Cư Mộc Nhi hỏi: “Tại sao Nhị gia ở đây lúc này?”
“Ta đi ngang qua, thấy Trần hộ vệ ở bên đường, liền dừng lại hỏi, hắn nói nàng ở bên trong dạy cầm, bất quá mới vừa giải tán, nàng sắp ra đây, ta cũng còn có chút thời gian, liền đợi. Nào biết lại đợi quá lâu.”
Nào có quá lâu đâu? Cư Mộc Nhi hơi mím môi, muốn phản bác lại không nói chuyện. Long Nhị nhìn chằm chằm nàng, Cư Mộc Nhi làm như cảm nhận được ánh mắt của hắn, không biết vì sao mặt bắt đầu nóng lên.
Tô Tình ở một bên thấy vẻ mặt hai người này, không khỏi che miệng cười nham nhở.
Long Nhị kéo qua Cư Mộc Nhi nói: “Phải đi về sao? Ta còn có chút thời gian, để ta tiễn nàng.”
Cư Mộc Nhi còn chưa nói chuyện, Tô Tình liền la ầm lên: “A, ta nhớ tới đến vài ngày trước ta đưa hai rổ hoa đến Mã phủ còn chưa có thu tiền, ta đi lấy tiền đây, không thể cùng tỷ tỷ đi về đâu.”
Thật là một cô nương thức thời, có nhãn lực. Long Nhị cho Tô Tình một cái ánh mắt tán dương, nói với nàng: “Về sau mỗi ngày đưa một giỏ hoa đến Long phủ đi.”
Tô Tình mừng rỡ, gấp rút lớn tiếng nói: “Tạ Nhị gia, ta nhất định chọn những bông hoa tốt nhất đẹp nhất đưa đến quý phủ.” Nàng vừa nói, vừa bóp tay Cư Mộc Nhi, tiền rơi từ trên trời xuống, quả nhiên là cực vui vẻ.
Cư Mộc Nhi bị bọn họ huyên náo chọc cười một tiếng. Long Nhị xoay người lại dặn dò Trần hộ vệ đưa Tô Tình đi lấy tiền, mình thì đưa Cư Mộc Nhi lên xe ngựa đi về nhà.
Do đó hai nhóm người ở trên đường tách ra, Cư Mộc Nhi được đưa lên xe, mới vừa ngồi vững vàng, liền nghe được tiếng cửa xe đóng, sau đó là âm thanh Long Nhị: “Đã lâu không gặp, cho ta nhìn nàng thật kỹ nào.”
“Ta có kịp thay đổi gì đâu.” Cư Mộc Nhi đáp, cái đầu bị Long Nhị ký một cái.
“Hôm nay ta cho gã sai vặt đưa tới lê giòn mới hái, nàng đã ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Cư Mộc Nhi gật đầu, lê giòn kia thật ăn rất ngon.
“Thích không? Nếu là thích, ta để cho bọn họ đưa sang nữa.” Long Nhị sờ sờ tay của nàng, lành lạnh, lại đi vuốt ve mặt của nàng, vẫn còn lạnh. Vì vậy dứt khoát phủ cả hai bàn tay lên, bao cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại, trong miệng còn ghét bỏ nói: “Thân thể gì mà như khối băng.”
Cư Mộc Nhi không nhìn thấy hắn, trong đầu cũng đang tưởng tượng một chút nét mặt của hắn, nàng xoa lên mu bàn tay hắn, gọi: “Nhị gia.”
Nàng muốn dựa vào hắn gần một chút, lại cảm thấy nên cách xa hắn một chút.
“Nhị gia.” Cư Mộc Nhi nhịn không được lại kêu một tiếng.
“Ừ?” Long Nhị đáp, âm cuối cao cao, có chút như ngữ điệu lưu manh.
Cư Mộc Nhi cắn cắn môi, đột nhiên cuống cuồng nhào qua, bổ nhào vào trong ngực của hắn.
“Nàng nhớ ta phải không?”