Editor: Yuu
Thứ bảy lặng lẽ tới.
“Vân Khê.” Một cô gái cùng vũ đoàn gọi lớn tên Vân Khê, nói: “Giúp tớ kéo cái khóa kéo ở phía sau lên với.” Cô ấy hóp bụng lại, để lộ lưng ra bên ngoài, chờ Vân Khê giúp cô ấy kéo cái khóa ở phía sau lên.
Vân Khê đang đứng trước gương sửa sang lại mái tóc của mình, cô xoay người lại, nói với cô gái kia: “Cậu nín thở một chút.” Rồi nhẹ nhàng kéo khóa sau lưng lên.
Khóa kéo bị kẹt ở giữa chừng.
Vân Khê cúi đầu cố thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể kéo lên được.
Cô gái kia căng thẳng muốn bật khóc: “Làm thế nào giờ, Vân Khê. Không lẽ gần đây tớ ăn nhiều chất béo quá nên vòng eo mới tăng thêm sao.” Nói xong nước mắt cũng rơi xuống.
Vân Khê thở dài, vội vàng an ủi cô ấy, nói: “Đừng lo lắng quá, không phải ngày hôm qua cậu cũng mặc nó sao, tại sao hôm nay lại không mặc được chứ.” Sau đó lại kéo thử lại.
Vẫn không có kết quả.
“Vân Khê.” Giọng nói của cô ấy đều mang theo tiếng khóc nức nở: “Chắc là do hôm qua tớ đã đi ăn KFC. Tớ không nhịn được cơn thèm ăn, hôm nay vòng eo đều đã tăng lên rồi.”
Những người như bọn họ, đừng nói là ăn KFC, thậm chí còn không thể chạm vào một miếng thức ăn chiên dầu.
Vân Khê thở dài, nói với cô ấy: “Cậu thử nín thở lại lần nữa xem, nếu không được thì chúng ta dùng kim băng, ánh đèn tối một chút thì sẽ không nhìn ra đâu.” Cô chỉ có thể an ủi như vậy.
Cô gái kia vội vàng bình tâm lại, hít một hơi thật sâu, xương sườn quanh eo cũng lộ rõ ra. Vân Khê dùng sức kéo nó thật mạnh, cuối cùng cũng kéo lên được. Khi khóa kéo đã lên đến nơi, cô gái kia rốt cuộc cũng ổn định lại.
Cô ấy nói với Vân Khê: “Cảm ơn cậu nha Vân Khê, may mà hôm nay còn có cậu.”
Vân Khê xua tay với cô ấy, nói: “Không có gì đâu. Nhưng mà lần sau nhớ quản kỹ cái miệng mình vào. Lần này may mà còn kéo lên được, chứ không không biết giáo viên sẽ nói gì với cậu nữa.”
“Đúng rồi dó.” Một cô gái khác bên cạnh, nói: “Cậu còn dám ăn KFC có hàm lượng calo cao như vậy trước khi lên sân khấu. Hôm nay may mắn là có Vân Khê giúp cậu, bằng không đợi giáo viên đến, cậu cứ cẩn thận cái thân thể mình đi, cô ấy mắng cậu không khóc mới là lạ.”
“Đúng rồi, đúng rồi. Những bộ quần áo này đều được may đo theo số đo của riêng của từng người, nếu cậu mặc vào mà làm hỏng hoặc là mặc không được, cũng không biết phải làm thế nào.” Một cô gái bên cạnh sợ sệt nói: “Hôm nọ tớ đem quần áo này về nhà, mẹ tớ đã đem đi giặt. Tớ còn sợ rằng lụa trên váy đều sẽ bị hỏng.”
“Đúng rồi đó, cậu lần sau nhớ chú ý tới cái miệng của mình vào. Tớ thật sự ghen tỵ với dáng người của Vân Khê, cảm giác cậu ấy ăn thế nào cũng không thể mập được.” Một cô gái nhìn Vân Khê đầy ghen tỵ.
“Đúng rồi, Vân Khê, cậu đã làm gì để giữ được dáng như vậy, mau nói cho bọn tớ biết đi.” Các cô gái ở trong phòng thay đồ nói chuyện vô cùng hứng thú: “Tớ thấy mấy năm nay vóc dáng cậu cao lên thì phải, nhưng cân nặng thì không thay đổi chút nào, thật là ghen tỵ đó.”
Vân Khê ngượng ngùng cười, cô đưa tay lên sửa lại tóc mái đã được xịt keo trước trán, nói: “Không, mẹ tớ rất nghiêm khắc, không cho phép tớ được ăn ở bên ngoài.”
Chỉ có Sở Mặc mới cho cô ăn một cách thoải mái mà không cần lo lắng cô sẽ tăng cân. Mỗi ngày cậu đều đưa cô đi ăn, làm hại cô đều cho rằng gương mặt mình đã căng tròn phúng phính ra.
Chỉ có thể trộm buổi tối giảm phần cơm của mình để khắc chế thể trọng.
“Ai, chủ yếu là người ta vẫn tự kiểm soát được thôi.” Một cô gái lên tiếng: “Tớ chưa từng thấy Vân Khê ăn mấy thứ đồ ăn vặt bao giờ, thậm chí là cả đồ ngọt cũng không.”
Việc học ở cao trung rất vất vả, bọn họ thường bị đói vào buổi chiều. Những lúc đó các cô thường chuẩn bị những món đồ ăn vặt mang theo bên người, nhưng lại chưa từng nhìn thấy Vân Khê ăn nó lần nào.
“Cho nên người ta mới có thể làm múa chính đó.” Có người đáp lại: “Nếu cậu có thể để mình không tăng một cân nào hàng năm, cậu cũng có thể làm múa chính.”
Yêu cầu đối với người múa chính rất cao. Không chỉ cần có vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn, mà quan trọng hơn hết là dáng người cần phải thon dài và cân xứng. Chính vì vậy, có rất nhiều động tác Vân Khê làm ra đều đem đến những dư vị khác hoàn toàn so với những người khác.
Vân Khê được bọn họ khen nên có chút xấu hổ, cô đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Không có mà, thật sự mẹ tớ quản rất nghiêm ngặt. Mỗi ngày đều phải kiểm tra cân nặng của tớ.”
Cô cũng không dám đem chuyện ba mình vẫn thường xuyên trộm đem đồ ăn đến cho mình nói cho mọi người nghe. Tuy rằng như thế nhưng cô vẫn tự hạn chế việc ăn uống của mình và tập thể dục, vì vậy có thể duy trì được vóc dáng này quanh năm cũng phải nỗ lực rất nhiều.
Đương nhiên chuyện này cũng không đáng để nói cho người ngoài nghe.
“Vân Khê, cậu mau ra đây.” Một cô gái vừa trang điểm xong bước vào gọi Vân Khê: “Đến lượt cậu.”
Vân Khê lên tiếng đáp lại, cô nhanh chóng đi lại giày múa của mình vào, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác rồi đi tới phòng hóa trang.
“Cô gái nhỏ, mau tới đây.” Chuyên viên trang điểm vẫy tay với Vân Khê: “Hôm nay em là người múa chính sao.” Động tác nhẹ nhàng của cô ấy thuần thục bôi mỹ phẩm lên mặt Vân Khê.
“Vâng.” Vân Khê khẽ trả lời lại.
“Ai da, làn da thật sự rất đẹp, giống như một quả trứng gà vừa mới bóc vỏ xong vậy, không một chút tì vết nào.” Chuyên viên trang điểm nhìn gương mặt của Vân Khê vô cùng cẩn thận dưới ánh đèn: “Vậy chị không cần đánh cho em một lớp phấn nền dày. Làn da của em rất đẹp, chỉ cần đánh một chút phấn phủ là được.” Chuyên viên trang điểm thành thạo lấy bông dặm phấn trong bảng màu ra rồi trộn kem nền: “Với lại phần trang điểm của em cũng không giống những bạn khác, dù sao cũng là múa chính mà.”
Chuyên viên trang điểm nói với Vân Khê.
Vân Khê biết chứ, làm người múa chính đương nhiên sẽ đặc biệt hơn những người khác một chút, bằng không thì làm sao có thể thu hút được sự chú ý của khán giả chỉ bằng một cái liếc mắt chứ.
bg-ssp-{height:px}
Vân Khê im lặng không lên tiếng, nhắm mắt lại mặc cho chuyên viên trang điểm thoa phấn lên mặt.
—————————————
“Ha ha ha.” Đàm Thiên ngồi ở ghế sau, trong tay ôm một bó hoa tươi: “Mày có chắc Tiểu Thiên Nga nhà mày thích calla lily trắng không?” Đàm Thiên có chút khó tin: “Không phải con gái đều thích hoa hồng sao?”
Vương Kiêu Dương cười nhạo cậu ta: “Cho nên mày mới không có bạn gái đó. Không phải nữ sinh nào cũng đều thích hoa hồng đâu. Người ta là Thiên Nga Trắng, đương nhiên sẽ thích những bông hoa màu trắng rồi.” Vương Kiêu Dương nói.
Sở Mặc ngồi trên ghế điều khiển thành thạo lái xe. Cậu từ từ ngước mắt lên nhìn Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, khóe miệng gợi lên một nụ cười, nói: “Chúng mày cũng thật thô tục.” Cậu không tiếc chút sức lực nào mà chế nhạo.
“Này.” Đàm Thiên chui đầu ra khỏi biển hoa ở ghế sau một cách khó khăn: “Nói người khác thô tục là sao. Có bạn gái thì ghê gớm lắm chắc. Xem tao này, hoa cũng không cần phải tặng.” Cậu ta chỉ chính mình: “Đáng tiếc anh Mặc của chúng ta vẫn phải chạy đuổi theo sau Tiểu Thiên Nga, thành thật mà nói, tặng hoa cũng thô tục thật.”
Sở Mặc hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới bọn họ.
Tục thì kệ tục, cậu còn chưa tặng hoa cho bất cứ ai đâu, đến mẹ cậu cậu còn chưa tặng lần nào.
Hoa hồng rất dễ đặt, nhưng calla lily lại càng khó tìm hơn.
Cũng mất công cậu chạy một ngày mới có thể tìm được nhiều calla lily như vậy.
Mấy tên ngốc này thật thô tục, cậu nói thầm trong lòng.
Nhưng, Đàm Thiên lại nghĩ rồi nói: “Nhiều hoa như vậy, đưa cho Tiểu Thiên Nga thì cô ấy biết để ở đâu.” Cậu ta có chút buồn rầu cân nhắc: “Một xe đầy hoa, nhiều như vậy cũng không để hết được.” Nói xong cậu ta còn đau lòng chạm vào những cánh hoa.
“Hừ, cái này mày cũng không hiểu sao.” Vương Kiêu Dương mở cửa sổ xe ra cho bay bớt mùi hoa trong xe: “Cái này người ta gọi là tình thú biết không. Quan trọng không phải là bông hoa, quan trọng là anh Mặc của chúng ta rất lãng mạn.”
“ Piyanning ()?” Đàm Thiên bất thình lình nói ra câu này.
() Piyanning: Cồn Piyanning (hợp chất fluocinyl acetate) là một loại thuốc , là một loại thuốc không kê đơn. Nó phù hợp với viêm da thần kinh (đặc biệt là viêm da thần kinh với phát ban phì đại và thay đổi giống như lichen hóa), và cũng có tác dụng nhất định đối với bệnh vẩy nến , bệnh chàm mãn tính và bệnh amyloidosis trên da (Nguồn: baike.baidu.com)
“Đi mà tìm cái Piyanning của mày ý.” Vương Kiêu Dương hờn dỗi với Đàm Thiên, nói: “Toàn học ở đâu đâu.” Cậu ta nói với Đàm Thiên: “Bảo sao suốt ngày không theo đuổi được con gái nhà người ta.”
Đàm Thiên sờ sờ gáy mình, lẩm bẩm trong miệng: “Chưa từng thấy Mặc thiếu yêu ai như vậy, còn tặng hoa cho người ta nữa, thậm chí sau đó còn muốn đưa người ta về nhà.”
“Nhiều lắm là lấy tiền trong ví ra đưa cho người ta, miệng còn nói: ‘Này, tiền trong ví tự lấy ra, tự gọi xe taxi về đi’, vậy mà bây giờ lại đối với Tiểu Thiên Nga như vậy, đúng là đáng mong chờ tương lai sau này.” Đàm Thiên xoa cằm nhớ lại đủ loại hành động của Sở Mặc đối với người tiền nhiệm: “Dường như không biết thương xót con gái nhà người ta gì cả.” Cậu ta nói vậy.
“Mày đang nói cái gì thế.” Vương Kiêu Dương đánh một cái vào gáy Đàm Thiên: “Cái này người ta gọi là tình yêu đích thực, mày hiểu chưa.” Vương Kiêu Dương nhanh chóng nhìn Sở Mặc đang lái xe ở ghế trước: “Trước mặt Tiểu Thiên Nga nhớ quản cái miệng của mày lại. Chỉ cần để lộ ra nửa từ, mày chắc chắn sẽ được hưởng cái cảm giác vô cùng dễ chịu.” Cậu ta nhắc nhở Đàm Thiên: “Lần này anh Mặc của chúng ta rất để bụng đối với Tiểu Thiên Nga, tao cũng chưa nhìn thấy cậu ấy đối với cô gái nào như vậy đâu, xem chừng là rất nghiêm túc.”
“Nghe nói những người đàn ông trong Sở gia đều sợ nhất là nảy sinh tinh cảm chân thật.” Vương Kiêu Dương nhớ lại những gì ba cậu ta đã nói với cậu ta: “Anh Sở Từ cũng từng trải qua chuyện như vậy, ba của anh Mặc chúng ta cũng thế. Tóm lại, xem chừng lần này anh Mặc thật sự nghiêm túc đối với Tiểu Thiên Nga.”
“Ai.” Đàm Thiên nghe xong chép miệng một cái: “Mị lực của Tiểu Thiên Nga lớn ở đâu chứ, thật sự có thể khiến anh Mặc của chúng ta mê đến thần hồn điên đảo.” Cậu ta ngồi ở phía sau nhỏ giọng thì thầm với Vương Kiêu Dương: “Tao vẫn không cảm thấy Tiểu Thiên Nga có ngực, Aoi-sensei lớn như vậy mà.” Cậu ta nắm lấy không khí trong lòng bàn tay, sau đó nói: “Hừm, tao vẫn thích lớn hơn một chút như Maria Ozawa hơn.”
Vương Kiêu Dương thật sự cạn lời, cậu ta vỗ vai Đàm Thiên, nói mấy lời thấm thía nhưng đầy bất lực: “Bỏ đi, về sau mày vẫn nên ở một mình đi.”
“Sau cùng con gái ở thế giới này đều không thích hợp với mày.”
Sở Mặc thậm chí còn không thèm để ý tới hai người phía sau đang to nhỏ chuyện gì, nhắm mắt lại cũng biết chắc chắn không phải mấy lời hay ho.
Cậu tăng âm lượng trong xe lên một chút, một loạt các bài hát tiếng Anh mang theo một đoạn rap được bật ra. Tay trái cậu đỡ lấy hàm dưới, tay phải thuần thục xoay tay lái, tư thế lười biếng ngồi ở trên ghế điều khiển. Cậu khéo léo tăng tốc lên, vượt qua những khúc cua. Dường như cậu có thể đáp ứng được với bản năng của cơ thể mình mà không cần sử dụng tới bộ não.
Hừm, hôm nay là ngày trọng đại của Tiểu Thiên Nga.
Trong lòng cậu không thể cưỡng lại một chút bất an cùng mong chờ.
Vì lý do này, cậu cũng đặc biệt ăn mặc trang trọng hơn một chút.
Một chiếc áo sơ mi màu trắng đã được là phẳng, cổ áo để lộ ra một cái logo sọc lam hồng. Phía dưới là một cái quần tây màu xám để lộ mắt cá chân, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng phiên bản giới hạn. Tóc mái ở phía trước đều đã được cậu vuốt ra đằng sau, để lộ ra cái trán trơn bóng.
Trên tay đeo một chiếc đồng hồ bằng kim loại có mặt màu xanh lục, ngón út còn đeo một cái nhẫn đồng bộ với cái khuyên tai đeo trên tai trái. Trên sống mũi đẹp là một chiếc kính râm, cậu nheo hai mắt lại, tâm tình không tồi cong môi lên nhìn vào hộp quà màu trắng.
Đây mới là sự kiện chính, ý cười trên môi cậu hơi lộ ra.
Chờ nha, Tiểu Thiên Nga.
Nghĩ đến đây, cậu vô thức dẫm chân ga tăng tốc lên. Chiếc xe giống như tia chớp gầm rú chạy nhanh trên đường phố, làm người đi đường kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Thấy hãng xe cùng biển số xe phía sau, đều dừng lại nhường đường cho cậu.
Dù sao, đây cũng là một chiếc siêu xe dù có vượt đèn đỏ cũng sẽ không bị chặn lại.