Editor: Yuu
Sáng sớm thứ hai.
Đôi mắt của Vân Khê hơi đỏ, cô đã thức cả một đêm mới có thể viết xong bản kiểm điểm dài từ, cũng không biết có thể vượt qua cửa ải của giáo viên không nữa.
Vừa mới đến trường, cô đã mang bản kiểm điểm tới đặt trên bàn làm việc của giáo viên.
Cô ngồi ở chỗ ngồi của mình, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn ra cửa lớp, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường lớp học, trong lòng vô cùng thấp thỏm lo âu.
Đêm qua, cô đã đặc biệt gửi tin nhắn Wechat cho Sở Mặc, hỏi xem cậu viết bản kiểm điểm như thế nào. Thật không may, không biết Sở Mặc tắt máy hay gì, mãi không thấy cậu nhắn tin lại cho cô.
Cũng không biết nhà cậu đã giáo huấn cậu như thế nào.
Vân Khê cắn môi dưới một cách vô thức, đến đề thi tiếng Anh trước mặt cũng không tài nào tập trung làm được.
Cho đến khi mọi người trong lớp bắt đầu nhốn nháo bàn tán.
“Này, chúng mày biết gì chưa, anh trai Sở Mặc, Sở Từ xuất hiện ở trong phòng làm việc của giáo viên đấy.
“Này, Sở Mặc xảy ra chuyện gì vậy, tại sao anh trai cậu ấy lại tới đây?”
“Không biết nữa, xem chừng là tụ tập đánh nhau? Hoặc là hút thuốc bị bắt được?”
“Không thể nào, Sở Mặc tinh ranh như vậy làm sao có thể bị giáo viên bắt một cách dễ dàng như vậy chứ? Hay là vì chuyện gì khác?”
“Không biết nữa, nhưng mà anh trai cậu ấy thật mẹ nó đẹp trai. Trông anh ấy trưởng thành và bình tĩnh hơn Sở Mặc nhiều, mặc một chiếc áo gió màu đen, xong còn cao nữa, trông thật sự rất đẹp.”
“Cái đồ hoa si, một Sở Mặc không đủ để cậu si tình sao, còn hoa si với anh trai cậu ấy nữa. Nhưng nghe nói anh trai cậu ấy không ăn dầu muối đâu, quán bar của anh ta có nhiều cô gái ăn mặc lòe loẹt như vậy, nghe nói còn ngồi trong lòng mà làm loạn nữa.”
“Này, không phải như vậy càng quyến rũ hơn sao. Đẹp trai như vậy, lại không có tâm địa gì. Sở gia đúng là sinh ra toàn yêu nghiệt, một Sở Mặc còn chưa đủ, một hai phải có anh trai Sở Từ của cậu ấy…”
Vân Khê nghe thấy anh trai Sở Từ của Sở Mặc đến trường, trái tim dường như bị bóp nghẹt lại.
Hai ba giây sau, cô đột nhiên bật dậy khỏi chỗ ngồi. Lâm Manh Manh ngồi bên cạnh mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn Vân Khê: “Cậu làm gì vậy Vân Khê, mau ngồi xuống đi, giáo viên sắp tới rồi đó.”
Nhưng Vân Khê vẫn không thể yên tâm được.
Cô cúi đầu nói với Lâm Manh Manh: “Nếu giáo viên hỏi tớ đâu thì cậu bảo chân tớ bị thương vẫn chưa khỏi nên về nhà nghỉ ngơi rồi nhé.”
“Cậu định làm gì?” Lâm Manh Manh không yên tâm mà hỏi lại.
Vân Khê chần chừ hai giây, lúc sau mới cúi người thì thầm với Lâm Manh Manh một cách thẳng thắn: “Tớ tới văn phòng giáo viên tìm hiểu chút.”
“Sở Mặc vì tớ mà bị gọi phụ huynh tới, cho nên tớ tới đó…” Trái tim cô dường như bị treo ở trên không trung. Cũng không biết chủ nhiệm lớp sẽ xử lý chuyện của Sở Mặc như thế nào, chứ đừng nói là gọi anh trai Sở Từ của Sở Mặc tới.
Lâm Manh Manh mỉm cười, cô ấy nói với Vân Khê: “Thôi nào, cậu cứ yên tâm đi, Sở Mặc sẽ không sao đâu. Chủ nhiệm lớp dù muốn giáo huấn cậu ấy như thế nào cũng phải nhìn mặt mũi lãnh đạo trước đã, chứ đừng nói là anh trai Sở Từ của Sở Mặc ngồi ở đó.”
“Cũng nên nhìn tới người đã quyên tặng tòa nhà thực nghiệm đang xây dựng gần đây cho trường chúng ta là ai chứ. Dù Sở Mặc có nghịch ngợm thế nào, nhà trường cũng không thể động tới người ba quyền lực của cậu ấy đâu.”
“Cậu cứ yên tâm ngồi xuống đi.” Lâm Manh Manh nhìn mắt cá chân vẫn còn sưng đỏ của cô: “Đừng chạy lung tung nữa, Sở Mặc sẽ không sao đâu, nên cậu cứ yên tâm đi.”
Cũng phải, căn bản không cần phải lo lắng chút nào cả.
Ngay cả Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên ngồi bên cạnh biết tin xong cũng không lo lắng chút nào cả.
Đàm Thiên nghiêng đầu an ủi Vân Khê: “Chị dâu, chị cứ yên tâm đi. Dù có chuyện gì xảy ra, anh Mặc của chúng ta đều sẽ ổn thôi.” Cậu ta ngậm bút bi trong miệng, lười biếng nói: “Cùng lắm chỉ bị anh Từ mắng hai ba câu thôi, sau đó lại làm bất cứ điều gì cậu ấy muốn.”
Từ nhỏ đến lớn, không biết loại chuyện này đã xảy ra biết bao nhiêu lần. Sở Mặc thế nào thì vẫn cứ thế đấy, vẫn thích làm mọi chuyện theo ý mình.
Cũng không làm mất miếng da thịt nào của cậu.
Mặc dù Vân Khê biết những chuyện này, nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy yên tâm.
Cô đứng dậy từ chỗ ngồi, cảm thấy vẫn nên tới văn phòng thăm dò một chút xem chuyện gì đang xảy ra.
Vân Khê khập khiễng đi ra khỏi phòng học.
Lâm Manh Manh không chịu được cái bộ dạng chật vật như vậy của cô, duỗi tay ra đỡ lấy cô.
“Cậu đó.” Lâm Manh Manh tức giận nói: “Lòng quá mềm yếu.”
“Sở Mặc là cái người nào chứ, có thể làm cậu nhọc lòng như vậy.” Lâm Manh Manh nói thẳng thừng: “Cậu vẫn nên lo lắng cho chính mình đi. Lần này bị cậu ta lôi xuống bùn, còn bị phạt viết kiểm điểm chữ nữa. Nếu Sở Mặc xử lý chuyện này không tốt, cậu có chịu được không, còn không biết có bị ghi tội lại không nữa.”
So với Sở Mặc, Lâm Manh Manh càng lo lắng hơn về Vân Khê ngốc nghếch.
Còn không biết mình mới là Bồ Tát bằng đất sét qua sông, chính mình khó giữ được.
Vân Khê biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề này chứ. Nếu thật sự xử lý không tốt, sẽ bị coi là yêu sớm, cũng không biết hai người sẽ phải chịu hình phạt như thế nào nữa.
Ghi tội cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu động tới trường học, rất có khả năng một trong hai người bọn họ sẽ bị đuổi khỏi trường.
Khi đó mới thật sự khó khăn để tẩy sạch thanh danh được.
Vân Khê không khỏi nắm chặt lòng bàn tay lại, gương mặt tái nhợt của cô cố để lộ ra một nụ cười gượng gạo, nhưng vẫn cố chấp muốn đến văn phòng giáo viên để nghe lén.
Mặc kệ như thế nào, biết cậu không làm sao thì cô mới có thể yên lòng được.
“Tôi cứ tưởng người làm phụ huynh như cậu, khi biết chuyện này chắc chắn sẽ bị dọa đến khiếp sợ như chúng tôi chứ. Sở Mặc thường ngày không quan tâm đến việc học, bây giờ còn xảy ra chuyện như vậy, tôi muốn nói chuyện với với gia đình.”
“Trước mắt, học sinh vẫn nên tập trung vào việc học tập. Ngày thường cậu ta ngẫu nhiên nói xen vào rồi chọc tức giáo viên, người làm chủ nhiệm lớp như tôi đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng lần này thì khác. Cậu ta đã thú nhận là tỏ tình với nữ sinh kia, còn ép buộc người ta yêu đương với mình, chuyện này thật sự có ảnh hưởng rất xấu.”
“Cho nên tôi phạt cậu ta viết bản kiểm điểm từ, còn mời phụ huynh đến. Ngày hôm qua tôi đã gọi điện riêng cho cậu, bởi vì tôi biết cậu ta không có ý mời phụ huynh tới.”
Chủ nhiệm lớp liếc mắt nhìn Sở Mặc đang đứng xiêu vẹo trước mặt, lại nhịn không được mà quở trách: “Cậu nhìn bộ dạng của cậu lúc này xem. Đứng cũng không ra đứng, đứng thẳng lên, đừng đứng xiêu vẹo như thế nữa, trông chả ra cái gì cả.”
bg-ssp-{height:px}
Sở Mặc lúc này mới đứng thẳng lên.
Cậu nhấc mí mắt lên, nói với giáo viên: “Cô, mới sáng sớm, còn chưa tỉnh ngủ đã xách em tới đây để giáo huấn, hai mắt đều không thể mở ra được.”
Sở Từ nghe xong làm bộ đá vào hai chân cậu.
“Nói cái gì vậy, tiểu tử thúi, cô giáo đã bảo đứng thẳng thì đứng thẳng lên, đừng đứng nghiêng trái nghiêng phải nữa.”
“Còn nữa, giáo viên yêu cầu mời phụ huynh tới, sao không nói với anh. Để giáo viên gọi tới nhà mới biết, miệng em kín mít như nghêu sông thế hả. Sao, định lên kế hoạch chiến đấu một mình à?” Sở Từ cau mày nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc cúi đầu không nói tiếng nào, để mặc bọn họ muốn nói gì thì nói.
Sở Từ biết bộ dạng này của Sở Mặc chính là lười chả muốn cãi lại.
Anh ta quay đầu lại an ủi chủ nhiệm lớp: “Cô giáo, chúng ta đã biết tình hình của trường học như thế nào, cô nói xem phải xử lý chuyện này như thế nào.” Thái độ của Sở Từ vô cùng tốt đẹp, trên mặt để lộ ra một nụ cười, chỉ là ý cười lại không chạm đến đáy mắt anh ta.
Chủ nhiệm lớp im lặng một lúc, cô ấy nhìn thẳng vào Sở Mặc, thương lượng với Sở Từ: “Căn cứ nội quy trường học, tất cả học sinh có ý nghĩ yêu sớm, trường học đều lấy cách cho thôi học để xử lý.”
Sở Mặc đã không nói gì một lúc lâu, lúc này mới lên tiếng: “Không phải là yêu sớm, em chỉ thú nhận với nữ sinh đó thôi.”
“Còn bị từ chối nữa.” Cậu nói thêm.
Chủ nhiệm lớp nghe xong ho khan hai tiếng: “Tôi biết, cho nên trường học quyết định tạm thời không can ngăn em và bạn học Hứa Vân Khê.”
“Nhưng các biện pháp khắc phục cần thiết vẫn phải thực thi.”
“Cho nên?” Sở Từ mở miệng hỏi: “Trường học định xử lý chuyện này như thế nào?” Trong mắt Sở Từ đã bao phủ một sự thiếu kiên nhẫn, anh ta xoay cái đồng hồ trong tay, kiên nhẫn hỏi chủ nhiệm lớp.
“Cho nên, chúng tôi quyết định tiến hành giữ Sở Mặc lại để theo dõi, hơn nữa…” Cô ấy ngừng một chút: “Yêu cầu bạn học Sở Mặc sáng thứ hai tới sẽ tự kiểm điểm trước toàn trường.”
Đây quả thực chính là vả vào giữa mặt Sở Mặc.
Sở Mặc nghe xong không thèm quan tâm tới điều đó, cậu hỏi: “Còn gì nữa không?”
Điều cậu quan tâm chính là, chuyện này liệu có liên lụy đến Vân Khê hay không.
Chủ nhiệm lớp nhìn cậu một cái: “Bạn học Hứa Vân Khê xem như bị em làm liên lụy đến, nhưng cô ấy đã thành khẩn nhận lỗi, hơn nữa cũng kịp thời nộp bản kiểm điểm từ lên. Lần này trường học sẽ không truy cứu.”
Nghe đến đó, tảng đá lớn trong lòng Sở Mặc mới tạm rơi xuống đất.
“Tuy nhiên.” Ngữ khí của chủ nhiệm lớp lại thay đổi, tim Sở Mặc cũng vì vậy mà thắt lại: “Chỗ ngồi của hai em chắc chắn phải điều chỉnh lại. Em chuyển chỗ tới ngồi sau Lưu Oánh Oánh, vị trí của Vân Khê tạm thời vẫn ở đó. Còn nữa.” Chủ nhiệm lớp không yên tâm mà nói: “Đừng để tôi nhìn thấy em lại quấn lấy người ta nữa.”
Hình phạt này xem như là xử lý với Hứa Vân Khê.
Không phải chỉ là thay đổi chỗ ngồi, tưởng tóm được Tiểu Thiên Nga, lại không còn là điều dễ dàng nữa.
Tuy nhiên, Sở Từ vẫn muốn việc xử phạt Sở Mặc có thể tiến hành kín đáo một chút. Anh ta cau mày hỏi chủ nhiệm lớp: “Nhất định phải tiến hành tự kiểm điểm trước toàn trường vào thứ hai tới sao? Cái này cũng quá…”
Quá không giữ thể diện cho Sở gia.
Nhưng Sở Mặc lại mỉm cười, không biết cậu đã tính toán ý đồ xấu gì trong lòng. Cậu nói với anh mình: “Anh, không phải chỉ là kiểm điểm trước toàn trường thôi sao. Em không sao đâu, kiểm điểm thì kiểm điểm thôi, dù sao kiểm điểm trước lớp hay trước trường cũng chả khác nhau mấy.”
Sở Từ vẫn không thể yên tâm với em trai mình. Chỉ cần tròng mắt Sở Mặc vừa chuyển anh ta liền biết cậu đang có suy nghĩ gì: “Tên nhóc này, em thành thật với anh một chút, xảy ra chuyện rắc rối gì thì anh sẽ đưa em…”
“Đưa em ra nước ngoài hả. Nước Mỹ, Candana, Anh quốc, Úc, tùy em chọn.” Sở Mặc nhếch mép cười xấu xa với anh trai mình: “Anh cứ yên tâm, Trung Quốc của chúng ta vẫn tuyệt lắm, tạm thời còn chưa có kế hoạch rời đi.”
Sở Từ liếc nhìn em trai mình một cái, cũng không nói gì thêm.
“Em đang nghĩ cái gì vậy hả.” Sở Từ nhấc chân đá vào chân Sở Mặc: “Mẹ nó chứ, có bị điên không mà đọc bản kiểm điểm trước mặt mọi người hả?”
Sở Từ không hoàn toàn đồng tình với cách xử lý này của giáo viên chủ nhiệm.
Nhưng Sở Mặc lại thấy vô cùng bình thường.
“Không phải chỉ là một bản kiểm điểm thôi sao.” Sở Mặc nhai kẹo cao su trong miệng, chẳng hề để tâm mà nói: “Còn tốt hơn là đuổi học.” Đến lúc đó lại bị ba mẹ mình giáo huấn một hồi.
Nó không tốt bằng việc anh trai mình một tay che trời lại.
“Sao, thương xót cô gái kia đến thế sao?” Sở Từ châm điếu thuốc bên cạnh bồn hoa ở trường học, mạnh mẽ hút vài hơi: “Tên nhóc này ngây thơ vậy sao.” Sở Từ nhếch mép cười xấu xa.
“Ngày nào đó đưa tới cho anh xem.” Sở Từ nhả điều thuốc ra: “Nhìn xem trông như thế nào mà khiến em mê đến thần hồn điên đảo như vậy.”
Sở Mặc mới không làm điều đó. Cậu đút tay vào túi áo hoodie, nhai kẹo cao su trong miệng: “Cứ đứng bên cạnh đi, chờ em bắt được rồi nói.”
Hiện tại còn đã bắt đầu yêu đương đâu.
“Ồ, sao vậy.” Sở Từ cười: “Còn chưa nói sao, động tác thật chậm, có phải em trai anh không vậy.” Thời gian đã lâu như vậy rồi còn chưa tóm được, quả thật xúc phạm đến danh dự của gia đình mà.
“Anh thì biết cái gì chứ.” Sở Mặc cong môi: “Người ta đã đồng ý em rồi, thi đại học xong sẽ ở bên cạnh em. Cái này người ta gọi là tế thủy trường lưu (), anh có hiểu không hả.”
() Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm (Nguồn: Pinterest)
“Ra vậy.” Sở Từ giống như là nghe được một tin tức lớn: “Cô gái này vẫn còn đang giữ giá sao.” Thì ra bây giờ vẫn chưa ở bên cạnh em trai mình: “Khó trách bây giờ vẫn còn là bảo bối của mọi người.”
“Nói không chừng nắm được trong tay rồi không còn thấy hứng thú nữa.” Sở Từ ném điếu thuốc trong tay xuống: “Cũng không biết đến lúc đó em còn cảm thấy mình vì cô ấy mà đọc bản kiểm điểm trước mặt mọi người có còn đáng nữa không.”
Sở Mặc có chút bực dọc, gương mặt cậu lặng lẽ chìm vào trong bóng tối, khiến mọi người không thể hiểu được biểu cảm trên mặt cậu lúc này là gì. Cậu nói: “Anh, anh không hiểu rồi.”
“Mặc kệ em phải trả giá chuyện gì vì cô ấy, em đều cảm thấy, đây chính là vinh hạnh của em.”
“Vinh hạnh nhất chính là, em có thể gặp được cô ấy trong cuộc đời này.”