CHƯƠNG
Trong tình cảnh này, Lý Tang Du thật sự nghĩ cũng hơi buồn cười, nhìn bộ dạng không biết nên làm sao với cô của Elise.
“Đã vậy, cô thay tôi đưa vào để đỡ ngượng đúng không?”
“Cái này … Cái này không tốt lắm. Cô Lý, cô phải đích thân đưa nó vào mới có ý nghĩa. Cô vẫn nên tự mình vào đi.” Elise từ bỏ hoàn toàn, cô thực sự không muốn trở thành bia đỡ đạn, chuyện nguy hiểm thế này vẫn cứ để cô Lý tự lo.
Lý Tang Du thực sự thấy thích thú với cô thư ký lém lỉnh này, cô xách hộp cơm đi đến trước mặt cô ấy, giả bộ kiêu ngạo hất cằm lên nhìn Elise.
“Tôi muốn xem người tình nhỏ của Lục Huyền Lâm đang hẹn hò là ai?”
Nói xong quay người bước vào phòng làm việc, Elise nhận ra định kéo Lý Tang Du quay lại, nhưng ai biết Lý Tang Du đang đi rất nhanh lại đụng phải một bức tường cứng rắn.
Sống mũi của Lý Tang Du bị đau, cô gần như muốn bật khóc, được một cánh tay đỡ lấy mới có thể ổn định cơ thể nhờ được.
Nhưng hộp cơm trong tay cô vô tình bị văng ra ngoài, cũng may đóng gói chặt chẽ nên không bị đổ. Người đàn ông rút tay về khi thấy cô đã đứng vững.
Lý Tang Du chưa kịp nhìn lên để xem ai đang tiến đến, cô đã nghe thấy một giọng nói giống như chim vàng anh văng vẳng bên tai: “Người tình đó chính là tôi.”
Giọng nói quen thuộc này có thể là ai khác, ngoại trừ Vu Thiến?
Lục Huyền Lâm hờ hững liếc nhìn hộp cơm trên mặt đất, sau đó khóe miệng nhếch lên một vòng cung khinh thường, không biết Lý Tang Du lại có thể rãnh rỗi như vậy mang cơm cho mình?
Khi mọi người im lặng, Vu Thiến dẫn đầu khoác tay Lục Huyền Lâm, dáng vẻ mềm mại không xương, rất quyến rũ, cô ta nhíu mày nhìn Lý Tang Du mỉm cười.
“Vừa rồi tôi chỉ đang nói đùa thôi, Tang Du cô cũng đừng để ý, nhưng vừa rồi cô nhắc tới vấn đề đó thật sắc bén nha, khiến tôi nhớ đến em gái Lý Uyển Khanh của cô.”
Nhưng cũng chỉ là một người thay thế, trước mặt ai là chính cung còn chưa biết đâu? Vu Thiến cười trong lòng, cô ta vốn bị Lục Huyền Lâm “sai khiến”, nhưng lại đụng phải Lý Tang Du, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy?
Elise đã biến mất không dấu vết, chỉ còn lại ba người họ ở quầy lễ tân khổng lồ.
Lý Tang Du nhìn sự thân thiết của hai người cảm thấy sự tồn tại của mình có chút dư thừa, nhưng cũng không biết từ đâu xuất hiện cảm xúc uất ức.
Cô nói rằng cô ấy không quan tâm, nhưng bây giờ nhìn thấy cô lại không thể không để ý. Việc Lục Huyền Lâm vắng nhà cả đêm có lẽ liên quan đến Vu Thiến.
“Cô làm gì ở đây?” Lục Huyền Lâm khẽ cau mày, sự đụng chạm của Vu Thiến khiến anh hơi chán ghét, vừa nói vừa vươn tay muốn gạt đi.
Lý Tang Du cụp mắt không nhìn hai người họ, nhặt hộp cơm rơi trên mặt đất lên: “Tôi đến đây để giao cơm hộp, nhưng chỉ vô tình rơi xuống đất, cho nên không thể ăn nữa.”
Giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, Lý Tang Du vốn dĩ muốn xoay người rời đi không nói lời nào, nhưng Vu Thiến cố ý nhắc tới Lý Uyển Khanh, vô luận thế nào cô cũng không thể nhắm mắt làm ngơ.
Nhìn hộp cơm bị biến dạng, Lục Huyền Lâm có chút tức giận vô cớ, nhẫn tâm nói: “Cô giao cái gì đều có thể rơi xuống đất, còn có thể làm gì?”
“Tôi…”
“Tang Du, cứ ném xuống đất đi. Đừng để Lâm ăn thứ gì ô uế.”